Sáng sớm, Tiểu Xuyên dậy đầu tiên, nhìn ba ôm mẹ nằm một bên, cậu bé có chút ấm ức. Từ từ bò xuống giường, Tiểu Xuyên nhẹ nhàng sang phía giường Sở Uyển,cẩn thận ngồi xổm xuống sàn nhìn cô chăm chú.
Sở Uyển vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt to tròn của con trai nhìn cô. Trong lòng cô ấm áp lạ thường. Tiểu Xuyên nhìn mẹ đột nhiên thức dậy, liền bối rối hỏi :
- Là con làm mẹ thức dậy sao?
Thấy khuôn mặt lo lắng của cậu bé, Sở Uyển cố vươn tay xoa đầu cậu mỉm cười đáp :
- Không phải tại bảo bối, mà là mẹ đã ngủ đủ rồi.
- Mẹ còn khó chịu ở đâu không?
Sở Uyển lắc đầu đáp lại, cô dịch người vào trong liền va phải lồng ngực ấm áp phía trong lên dừng lại.
- Đừng ngồi dưới sàn, lạnh lắm. Con nên đây ngồi đi.
- Vâng ạ.
Tiểu Xuyên liền đứng dậy nhanh chóng trèo lên giường ngồi cạnh cô. Do Sở Uyển chuyển động lên Phó Cẩn cũng tỉnh dậy. Nhìn con trai ngồi cạnh cô, đang nắm chặt lấy tay cô, Phó Cẩn nhìn có chút ngứa mắt. Đưa tay kiểm tra nhiệt độ xác nhận cô hết sốt, anh mới nhìn con trai nói :
- Con đi vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu ăn sáng còn đi học không muộn.
- Tiểu Xuyên, mẹ không sao, con yên tâm đi học nhé.
- Chỉ một hôm thôi, được không mẹ?
Nhìn biểu cảm làm nũng của cậu bé, Sở Uyển đành cười nói :
- Được, vậy con đi vệ sinh cá nhân,ăn sáng xong rồi lên đây với mẹ.
- Vâng.
Cậu bé cười thật tươi rồi rời đi, Phó Cẩn liền đem cô ôm vòng lòng, giọng có chút không vui :
- Em chiều thằng bé quá!
- Tiểu Xuyên còn nhỏ mà.
Nhìn khuôn mặt điển trai ấm ức, Sở Uyền cười khẽ rồi hôn lên môi anh một cái, giọng nhẹ nhàng trêu đùa :
- Anh còn ghen với cả con hả?
- Em là của riêng tôi.
Nói xong, Phó Cẩn còn hôn cô thắm thiết. Hai người trên giường ôm nhau. Biết hôm nay không đưa con đi học được, Sở Uyển đem chuyện Thương Yên kể cho Phó Cẩn nghe. Lông mày của anh kẽ nhăn lại, cô thấy vậy liền nói tiếp :
- Anh có thể liên lạc với phía bên nhà trường để xử lý việc này được không?
- Nói với nhà trường cũng không giải quyết được triệt để, tôi có cách hay hơn. Em nghỉ ngơi đi không cần nghĩ, tôi xuống nhà lấy đồ ăn sáng lên cho em.
- Vâng.
---------------------
Phó Cẩn vừa xuống nhà liền điện thoại cho Hoắc Minh.
- Trước khi đem người phụ kia đến đồn cảnh sát, cậu cho cô ta nếm chút mùi vị ngâm trong nước lạnh đi.
- Thì ra là vậy. Vậy cậu càng phải phục vụ chu đáo vào.
- Cậu không sợ Sở Uyển tức giận sao?
- Yên tâm cô ấy sẽ không giận.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Hoắc Minh thật sự sợ có chuyện, bởi vì trước đây Sở Uyển rất yêu cái tên Chu Trầm đó. Anh ta sợ quá khứ sẽ tái diễn lại. Nghe Phó Cẩn nói anh ta liền có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Tôi có chuyện này nhờ cậu nữa?
- Hazzzz tôi thành tay sai cho cậu từ bao giờ thế.
- Việc không khó. Bây giờ, cậu đến lớp Tiểu Xuyên, giả vờ làm bố của một cô bé tên Thương Yên. Xong việc rồi xử lý người phụ nữ kia.
- Đậu mé, Phó Cẩn cậu giỡn tôi à.
Phó Cẩn đem cậu chuyện kể lại cho Hoắc Minh nghe. Thấy anh ta chần chờ, Phó Cẩn liền nhẹ nhàng nói:
- Một chiếc Bugatti Bolide cải tiến.
- Ok, tôi sẽ đi làm ngay.
---------------------
Hoắc Minh ăn mặc bảnh bao lái xe đến trường mẫu giáo. Anh ta vừa đến lớp của Tiểu Xuyên không thấy cô giáo đâu, mà thấy một nhóm trẻ đang đứng túm tụm lại. Bước lại gần, Hoắc Minh nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng mắng :
- Tiểu hồ ly tinh, hôm nay không có Phó Xuyên, xem ai bênh mày.
- Hừ, mẹ mày chính là hồ ly tinh.
- Mẹ Thương Yên là kẻ thứ ba.
- Hức ... không phải.....
Hoắc Minh liền biết chính là cô gái nhỏ Phó Cẩn nhắc đến. Mấy đứa nhỏ mà lời lẽ không ngoan chút nào, câu nào câu đấy ác liệt. Anh ta bước đến tách bọn nhỏ ra, ôm cô bé ngồi ở dưới đất lên. Thương Yên đang khóc, bị ôm lên liền sợ hãi bám vào người đàn ông điển trai. Hoắc Minh nói nhỏ vào tai cô nhóc :
- Ngoan, chú đến giúp cháu.
Nói xong, anh ấy liền quay qua bọn nhỏ đang hoảng sợ kia, lạnh lùng nói :
- Mẹ của Thương Yên không phải hồ ly tinh hay tiểu tam.
Mấy đứa nhỏ nhìn người đàn ông lạ mặt, cô bé mặt bầu bĩnh không sợ hãi phản bác :
- Không có chồng mà có con thì chính là hồ ly tinh.
- Chú là ba Thương Yên.
Thương Yên cùng cả nhóm trẻ nhỏ đều sửng sốt. Cho cô bé trong lòng ánh mắt yên tâm, anh ấy nói tiếp :
- Chú có việc phải đi làm xa nên không thể ở nhà được, chỉ có mình vợ chú chăm sóc Thương Yên. Bạn ấy phải rất lâu mới gặp chú, các con có thể đừng bắt nạt Thương Yên nữa được không?
Hoắc Minh nói mà không vấp váp, khuôn mặt còn tỏ vẻ đau khổ diễn rất nhật tâm khiến mấy đứa nhỏ im lặng lắng nghe. Rồi dần dần từng tiếng vang lên :
- Thương Yên thật đáng thương.
- Mình sẽ không bắt nạt cậu ấy nữa.
- Mình cũng vậy.
- Mình sẽ cho Thương Yên đồ ăn.
- ..........
Thấy bọn trẻ thay đổi thái độ, Hoắc Minh liền cảm ơn rồi bế cô bé ra bên ngoài lớp. Thương Yên thấy xa lớp liền giãy giụa xuống, Hoắc Minh cũng thả con bé xuống.
- Chú là ai? Sao lại đóng giả ba cháu?
Giờ Hoắc Minh mới để ý cô nhóc. Cô bé rất xinh xắn đáng yêu đặc biệt nhìn mặt có chút quen quen nhưng nhớ mãi không ra. Nhìn cô bé mắt còn ngấn nước chờ anh ấy trả lời, Hoắc Minh liền xoa đầu cô bé.
- Cháu không cần biết chú là ai. Chỉ cần biết từ giờ, cháu sẽ không bị bắt nạt nữa.