Charlie lao trở vô đường hầm. Với bàn tay rảnh rang, nó dò dẫm các bức tường và khoảng không gian đen ngồm trước mặt. Hay là bạn nó dã bị ngã hay trượct vô một lối đi khác?
“Fidelio! Fidelio!” Charlie gọi to, không thèm để ý rằng mình có thể bị phạt.
Tiếng gọi của nó chìm vào im lặng. Và rồi ngọn nến tắt phụt.
Charlie chợt nhận ra là nó đã biết, ngay từ đầu, rằng điều này sẽ xảy ra. Nó đã phạm luật, giống như ba nó ngày trước. Nó đã cứu Emma Tolly, Và bây giờ nó sẽ bị trừng phạt. nhưng nó sẽ không đầu hàng. Nó phải đấu tranh. Ném cái đèn lồng vô dụng xuống đất, Charlie bắt đầu sờ soạng tìm đường băng qua đường hầm. Ở một khúc nào đó, chắc hẳn là đường hầm sẽ tỏa ra một lối đi khác, rộng rãi, vì nó đã lại ngửi thấy một mùi không khí trong lành, dẫu không chính xác là trong lành, mà đúng hơn, đó tựa như một hỗn hợp của lá mục và đá ẩm.
Quẹo gắt ở một góc, Charlie bắt gặp ánh sáng, gần như không tin rằng mình có thể gặp may đến thế, nó chạy về hướng đó. Đèn lồng thắp trên một ngôi mộ bằng đá sừng sững. Ai đó thình lình xuất hiện từ phía sau, và Charlie thấy cái đầu trắng của Billy Raven. Đôi gọng kính tròn của thằng bé sáng lên như hai vầng trăng nhỏ.
“Em đã tìm ra huy chương,” Billy la lên.
Nó giơ ra một chiếc dĩa bằng vàng, lấp lánh đính vô một sợi dây chuyền.
“Giỏi lắm,” Charlie nói. “Anh bị mất đèn lồng, Billy à. Cho anh đi cùng em với nha?”
“Đèn của em,” Billy nói. Rồi chộp lấy đèn lồng và lủi đi thật nhanh.
“Được rồi. Anh không lấy đèn đâu, Billy”
Charlie nhìn ánh đèn vụt đi, sau đó biến mất. Nó chịu, không biết Billy đi đường nào. Chẳng thể đoán được. Thậm chí không có lấy một âm thanh để dẫn dắt cho nó.
Đột nhiên, nổi lên một tiếng động, tiếng những bước lập rập, nhẹ ru…của bốn chân. Rồi thêm hơi thở của một con vật đang thở khọc khọc. Charlie phóng vù về phía trước. Chúi nhủi và lảo đảo, nó chạy trốn khỏi tiếng bước chân nhẹ lướt và cái mùi tanh của con thú dữ.
Fidelio đã bỏ cuộc tìm Charlie. Nó nghĩ bạn mình có lẽ đã tìm được đường ra khỏi khu bỏ hoang rồi. Có điều gì đó rất kỳ lạ đã xảy ra trong đường hầm chật hẹp. Fidelio bị đẩy xuyên qua một khe nứt, vô một lối đi khác, nhưng nó không thể thấy được ai đã đẩy nó. Nó hỏi nhiều đứa khác xem có thấy Charlie hay không. Chẳng ai thấy cả.
“Billy Raven đã tìm được huy chương,” ai đó nói.
Hừm, Fidelio nghĩ. Mình tự hỏi là làm cách nào mà thằng ấy tìm được chứ?
Có vẻ như Fidelio là người cuối cùng rời khỏi khu đổ nát.
“Charlie Bone đã ra chưa?” nó hỏi Manfred khi hắn đang đánh dấu tên trên cuộn giấy.
“Ra lâu rồi,” Manfred đáp gọn lỏn.
“Anh có chắc không?”
“Tất nhiên là tao chắc,” Manfred cộc cằn.
Fidelio chạy vô tòa nhà. Nó hỏi mọi người xem có ai gặp Charlie Bone không. Tất cả những ai biết mặt Charlie đều thề là không thấy Charlie đâu cả.
“Chuyện gì vậy?” Olivia hỏi khi thấy vẻ mặt nhớn nhác của Fidelio.
“Charlie vẫn còn ở trong khu vườn hoang,” nó nói với cô bé.
“Ôi không! Nhưng đã lâu lắm rồi mà. Họ đã nói tất cả mọi người đều đã ra hết rồi.”
“Không đúng,” Fidelio tức giận. Nó chạy lên phòng ngủ chung.
Billy Raven đang ngồi trên giường. Năm sáu thằng bé khác đứng vây quanh nó, trầm trồ ngắm tấm huy chương treo trên sợi dây chuyền quanh cổ.
“Có ai thấy Charlie Bone không?” Fidelio hỏi cả bọn.
“Không thấy,” tất cả bọn chúng đáp.
Billy Raven chỉ lắc đầu.
“Chúc mừng nhé,” Fidelio nói. “Anh biết là em đã thắng” Nó nằm mẹp xuống giường. Không biết phải làm gì.
Nửa giờ sau, một tiếng nói cất lên, “Năm phút nữa tắt đèn.”
Fidelio chạy bổ ra hành lang.
“Bà giám thị ơi, Charlie Bone chưa vô phòng,” nó la lên.
Người phụ nữ cao lớn trong bộ đồng phục xanh được hồ cứng thậm chí không quay người lại.