Olivia níu lấy cánh tay nó. “Em có nghe thấy chứ?”
Charlie vừa định hỏi xem Olivia nghe thấy cái gì, thì chợt có tiếng những bước chân lộp cộp, thấp thoáng đang tiến đến gần. Những bước chân không vọng tới từ cầu thang đá sau lưng chúng, mà từ một cánh cửa ở phía cuối căn phòng.
“Nhanh!” Olivia đẩy cả hai thằng con trai khỏi cánh cửa sập, vào một cái tủ tường đang mở he hé. Ngay khi chúng vừa vào bên trong, Olivia liền kéo cửa đóng lại, trước khi chúng kịp liếc thấy những thứ trong tủ.
Cả Olivia lẫn Charlie đều đưa tay bụm chặt miệng Billy lại. Dù gì thì nó cũng còn nhỏ hơn chúng nhiều, mà trong tủ lại chứa đầy những bộ xương.
Charlie tắt đèn pin đúng lúc có ai đó bước vào phòng. Đèn bật lên. Ánh đèn chiếu qua những kẽ lá sách của cánh cửa tủ, và thân mình bọn trẻ được ánh sáng tô như ngựa vằn, với những sọc sáng, tối xen kẽ. Olivia ráng nhịn cười. Nheo mắt nhìn qua một khe hở, Charlie thấy giáo sư Bloor đang di chuyển giữa đống áo giáp và những hình thù kim loại.
Bây giờ các hình thù đã dễ nhìn hơn, và Charlie nhận ra một số là động vật – chó, mèo và có cả một con thỏ. Chúng là của tiến sĩ Tolly, nó nghĩ thế. Nhưng làm cách nào mà cuối cùng chúng lại tụ về đây, trong một căn phòng bí mật ở Học viện Bloor? Chúng được mua, được cho, hay bị ăn cắp?
Người đàn ông cao lớn đi đi lại lại. Ông ta bắt đầu đi về hướng cái tủ tường. Khi đi ngang qua một con chó kim loại, ông ta nhặt nó lên và giật mạnh cái đuôi. Ông ta đập mạnh thân con chó vào cái bàn. Con chó vỡ tan tành và một đống bánh xe, răng cưa, lò xo và đinh vít đổ ào ra. Giáo sư Bloor chăm chú nhìn đống đồ sáng loáng đó, gầm gừ, và rồi vung tay xô chúng xuống khỏi bàn. Rõ ràng ông ta đang lục tìm cái gì đó và nổi giận vì không tìm ra. Ông ta lại nhắm tới cái tủ và quả quyết đi về phía đó.
Ba đứa gần như không dám thở. Olivia, Charlie và Billy bấu chặt tay vào nhau. Những móng tay dài của Olivia cắm sâu vào lòng bàn tay Charlie, và nó sắp sửa thét lên thì cửa bật mở, với một tiếng két thật to, và một giọng nói vang lên: