Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 68: “căn Phòng Tối”





Tống Dục là người có chừng mực, thấy lỗ tai Nhạc Tri Thời đỏ au thì không ghẹo nữa.
Phục vụ mở cửa ra, bưng thức ăn lên.

Một đĩa đầu cá hấp lớn đặt ở giữa, ớt đỏ xắt nhỏ và ớt xanh ngâm chua cay rải lên trên, thịt cá mềm hoà quyện với nước sốt trong suốt thêm chút chua cay như tan ngay trong miệng.

Nhạc Tri Thời rất thích ăn cơm trộn với nước sốt của món cá hấp ớt thái nhỏ này, càng ngon hơn khi ăn cùng một đĩa trứng bắc thảo trộn ớt, ớt xanh được nướng nhừ cho vào giã với trứng bắc thảo, trong miệng toàn là cảm giác ngầy ngậy, sền sệt, nếm kĩ hơn sẽ ngẫm ra được hương sữa nhè nhẹ.
Cậu thích ăn những món ăn ngon được chế biến từ những nguyên liệu dễ tìm, giống như cuộc sống của hầu hết mọi người, đa số đều rất bình thường nhưng luôn có những người hết sức thú vị.
Tần Ngạn và Tưởng Vũ Phàm đều đang yêu nên toàn chăm sóc cho nửa kia, trên bàn cơm chỉ nghe thấy tiếng bọn họ gắp thức ăn, múc canh cho bạn gái, còn ghẹo nhau về “chứng sợ vợ” rất sôi nổi.

Nhạc Tri Thời vừa ăn vừa xem, cũng có lúc cậu tham gia dăm câu, khi cúi đầu xuống lại thấy trong bát mình có nhiều thêm miếng cá đã bỏ hết xương và hành lá, kèm theo vi cá mà cậu thích ăn.
Cậu nhìn Tống Dục, nói nhỏ: “Anh ăn cái này đi.”
Tống Dục im lặng, uống ngụm canh rồi nói mình không thích ăn.
“Vi cá ngon lắm đó, bên ngoài một đĩa vi cá nướng đắt lắm nha.” Tần Ngạn nói.
Nghe bọn họ nói, Tưởng Vũ Phàm ngồi đối diện bèn nhìn chằm chằm mặt Nhạc Tri Thời, nhìn đến khi Nhạc Tri Thời ngẩng lên mắt đối mắt, cậu ta cầm đũa chỉ chỉ: “Nhạc Nhạc, sao miệng của cậu bị thương thế kia?”
Vừa nói xong, Thẩm Mật và Nam Gia cũng liếc mắt nhìn Nhạc Tri Thời.
“Hả?” Nhạc Tri Thời vô thức liếm môi, sực nhớ ra gì đó, mặt nóng bừng: “Dạo này thời tiết nóng quá làm môi khô nứt… Tớ ngứa tay nên bóc ra ấy mà.”
Dứt lời, Tống Dục đặt một cốc nước trước mặt cậu: “Uống nước đi.”
Nhạc Tri Thời dòm anh một cái, ngoan ngoãn bưng cốc nước lên uống.
“Có ổn không đấy, anh thấy mấy nay thời tiết ẩm ướt, ngày nào cũng mưa nên toàn tập luyện trong nhà.” Tần Ngạn vươn người, đáp: “Sau khi lễ hội nghệ thuật kết thúc thì tới thi đấu bóng rổ đó.

Lại phải luyện tập.

Anh Dục, nếu cậu rảnh thì đến huấn luyện đám người mới chút nha.”
Tống Dục buông đũa, thản nhiên nói: “Đợi mình trở về rồi tính.”
“Trở về?” Tưởng Vũ Phàm thấy ngộ: “Đàn anh, anh sắp ra ngoài tác nghiệp nữa à?”
Nhạc Tri Thời còn ngạc nhiên hơn cả cậu ấy, suýt nữa sặc ho khan dồn dập.
“Ừ.” Tống Dục đặt cốc nước vào tay cậu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, như đang giải thích với cậu: “Tối hôm qua anh mới biết.”
Thảo nào, nửa đêm qua hai người họ mới gặp nhau nên không có cơ hội nói mấy chuyện ngoài lề.
“Vậy anh đi mấy ngày? Ở tỉnh khác sao?” Nhạc Tri Thời không kịp uống nước, gấp gáp hỏi.
Tống Dục gật đầu: “Khoảng một tuần.”
Nhạc Tri Thời mím môi, ra chiều rất hiểu chuyện không hỏi thêm gì nữa nhưng Tần Ngạn vẫn thấy tò mò, hỏi liền tù tì: “Giồi ôi, vậy nơi cậu đến có đặc sản gì vậy? Có quặng hay đá nào giá trị không, lấy cho mình ít.”
“Có đặc sản gỗ lim.” Tống Dục tháo kính đặt lên bàn, mắt nhắm, tay xoa huyệt Thái Dương.
“Gỗ lim? Gỗ lim quý lắm sao?” Giọng Nhạc Tri Thời mang ý nghi ngờ, cậu cầm kính của anh nghịch rồi đeo vào.
“Quý lắm.” Tống Dục mở mắt: “Làm quan tài thì quý lắm.”
“Quan tài á?” Thẩm Mật cười to thành tiếng: “Haha, thú vị phết!”
Mọi người ai nấy cũng cười theo, Tần Ngạn choàng tay qua cổ Tống Dục lắc lắc: “Cậu độc mồm độc miệng thật đấy!”
“Không phải cậu thích đồ quý à?” Trên mặt Tống Dục mang ý cười, mắt khẽ liếc Nhạc Tri Thời, nhẹ nhàng bảo cậu tháo kính xuống: “Đừng đeo kính của anh, làm hỏng mắt em thì sao?”
Ăn cơm xong, Tần Ngạn đưa Nam Gia và Thẩm Mật về đội bóng rổ, Tưởng Vũ Phàm thì hẹn hò với bạn gái nên mọi người chia tay ở bên ngoài phòng ăn.

Nơi gửi xe cách hơi xa, cả bọn đứng đợi Tống Dục và Tần Ngạn lái xe qua.

Nhạc Tri Thời và Nam Gia đứng cạnh nhau ở ven đường, nhìn Thẩm Mật và Tưởng Vũ Phàm đang cười đùa cách đó không xa.

Bầu trời rất trong xanh, mây treo trên cao, chỉ là gió có hơi mạnh.

Nam Gia kéo chặt áo khoác của mình rồi quay sang dòm Nhạc Tri Thời, chú ý đến cổ tay cậu.

“Đồng hồ đẹp quá ta.” Nam Gia khen thiệt tình, cô vén tóc sau tai, thì thầm: “Giờ chị mới phát hiện ra, có vẻ hơi trễ nhỉ?”
Nhạc Tri Thời thì quan tâm câu trước hơn, vô cùng vui vẻ: “Thật sao? Chị cũng thấy chiếc đồng hồ này đẹp sao?”
Nam Gia nghiêm túc gật đầu: “Là quà sinh nhật đúng không, vừa nhìn thì biết người tặng đã lựa chọn rất kĩ.”
Nhưng cô không hỏi là ai tặng.

Nhạc Tri Thời cũng không phát hiện ra có gì lạ, cậu vui vẻ gật đầu, vẫn chưa quen lắm: “Em chưa từng đeo đồng hồ, nhìn chiếc đồng hồ này thì biết nó rất đắt, em cứ sợ làm hỏng, cũng sợ không hợp với em.”
“Em lo thừa rồi.” Nam Gia vỗ vai cậu, cười ngọt ngào: “Không ai đeo hợp bằng em đâu.

Mà điều quan trọng ở đây không phải đồng hồ mà là tấm lòng, em thật lòng giữ gìn nâng niu nó cẩn thận là được rồi.”
Nhạc Tri Thời gật đầu tán thành, cậu giúp Nam Gia quấn lại chiếc khăn quàng cổ bị tuột, nghe thấy âm thanh của Tần Ngạn cách đó không xa thì quay đầu, nhìn thấy anh ta và Tống Dục đang lái xe qua.
Đúng là người nào của nấy, xe của Tống Dục màu đen nhám khiêm tốn, không một hạt bụi.

Anh ngồi ở ghế lái, mặt vô cảm xoay vô lăng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào kính chiếu hậu.
Tưởng Vũ Phàm đi cùng bạn gái, ban đầu nói Nhạc Tri Thời ăn mặc quá mỏng nhắc cậu khi nào về nhà thì nhớ mang đồ ăn ngon lên, Nhạc Tri Thời gật đầu.

Bạn gái của cậu ta tò mò hỏi Nam Gia: “Chị à, chị vẫn độc thân sao?”
Nam Gia gật đầu cười: “Đúng thế.”
“Có phải chị yêu cầu cao quá không?” Bạn gái Tưởng Vũ Phàm trêu đùa: “Nên nhìn ai cũng thấy chẳng hợp gu.”
“Đâu có em.” Nam Gia cười đáp: “Chị thì yêu cầu cao gì chứ, hợp ý là được rồi, có lẽ vẫn chưa đủ duyên thôi.”
Cô gái cười ghẹo: “Vậy đối phương là nữ được không ạ, hahaha.”
Nam Gia hất tóc đuôi ngựa của mình, cố ý chớp chớp mắt: “Được tất.”
Tưởng Vũ Phàm đột nhiên thấy lo lo, cậu ta đứng giữa bạn gái bảo bối và Nam Gia: “Chị à, chị không thể làm như vậy được, không được đâu.”
Nhạc Tri Thời cười đau cả bụng, cậu ngồi xổm xuống như đứa con nít, chống cằm ngước nhìn bọn họ.

Đến khi cửa kính xe Tống Dục hạ xuống ở chỗ cậu, cậu mới đứng dậy nói chào tạm biệt mọi người rồi lên xe.
Trên đường trở về, Nhạc Tri Thời không có việc gì làm nên lấy điện thoại của Tống Dục xem anime, nhưng cậu không thích xem trailer tập sau nên vẫn chưa xem hết một tập.

Còn chưa đến nơi mà cậu đã nghiêng người, ngủ quên mất ở ghế phụ.
Tỉnh dậy thì đã gần đến nhà.

Cậu phát hiện chỗ ngồi của mình được điều chỉnh, trên cổ còn đeo gối chữ U, Tống Dục vẫn tập trung lái xe hệt như chưa có chuyện gì xảy ra…
Nhạc Tri Thời không lên tiếng cũng không đứng dậy, lưng cậu dựa ghế, đưa tay ra sờ khuỷu tay của Tống Dục.
“Dậy rồi sao?” Tống Dục quan sát cậu từ kính chiếu hậu trước mặt, anh cầm một lon nước ngọt có gas đưa cho cậu: “Em uống đi.”
Nhạc Tri Thời nghe lời ngồi dậy, đầu hơi choáng váng, cậu mở lon nước uống một hơi, sau đó ngồi ngây ra nhìn vào khoảng trời mênh mông trước mắt.

Sắc trời thay đổi rất nhanh, thế giới bên ngoài cửa sổ bị bao phủ bởi màn sương xám, mây giăng đầy trời trông cứ ở ngay trước mắt.
Vốn theo kế hoạch họ sẽ cùng Lâm Dung và Tống Cẩn ăn cơm ở gần trường, nhưng Tống Cẩn bận việc không đến được, còn Tống Dục sắp ra ngoài tác nghiệp nên muốn về nhà thu xếp vài bộ quần áo dày.
Lần trước Nhạc Tri Thời về nhà một mình, cậu ăn ngủ như bình thường, ghẹo chó chọc mèo, ngồi xem phim truyền hình với Lâm Dung, nghe bà kể chuyện vô cùng thích thú.

Nhưng lần này cùng Tống Dục về, lòng cậu cứ luôn bồn chồn không yên mãi.
Hai người ra khỏi thang máy, Tống Dục vẫn như mọi khi mà lặng lẽ mở cửa nhà.

Nhạc Tri Thời theo anh đi vào huyền quan rồi cởi giày, dép của hai người đã đặt sẵn ở cửa, xếp ngay ngắn cạnh nhau.
Kẹo Đường vọt ra trước tiên, bám lấy chân Nhạc Tri Thời và Tống Dục.

Cậu bế Kẹo Đường hun đầu nó vài cái, vừa đóng cửa thì nghe tiếng của Lâm Dung: “Hai đứa về rồi hả?”
Trong thoáng chốc, Nhạc Tri Thời bỗng nhớ đến những năm tháng trung học đã qua.


Cứ đều đặn mỗi buổi trưa tan học, Lâm Dung đều chờ bọn họ như vậy.
Cậu lên tiếng đáp, gọi dì Dung, sau đó xỏ dép đi vào.

Kẹo Đường từ trong ngực cậu nhảy ra, chạy đến làm nũng với Tống Dục.

Quả Quýt đang ngủ trên sô pha ở phòng khách, nghe thấy động tĩnh cũng ngẩng đầu lên, nó chậm rãi vẫy đuôi chào theo kiểu quý tộc.
Trên sô pha còn có một chiếc áo len lông cừu đang đan dở, bên cạnh là một chiếc khác màu đã đan xong.
Nhạc Tri Thời mua kem mà Lâm Dung thích.

Lúc xem TV, Lâm Dung cứ than hoài: “Ăn hết là béo lên cho coi.” Nhưng bà vẫn ăn sạch.
Tống Dục theo phía sau, vào đến nơi mới lên tiếng gọi mẹ.

Lâm Dung đeo tạp dề màu hồng xám có hình quả cà chua bước ra từ trong phòng bếp, tóc buộc hờ.

Nhạc Tri Thời cảm thấy, trông bà chẳng khác gì mười năm trước.
“Con mua kem về nè, con để trong tủ lạnh nha.” Nhạc Tri Thời mở cửa tủ lạnh.
“Ui, lại sắp tăng cân nữa rồi.” Tuy ngoài miệng Lâm Dung nói vậy, nhưng bà vẫn đứng sau Nhạc Tri Thời xem cậu mua vị gì.
“Ba con đang trên đường về, chắc cũng gần tới rồi.” Bà ngẩng đầu dòm Tống Dục, chau mày: “Tiểu Dục, mắt con lại tăng độ à?”
“Vẫn vậy thôi mẹ.” Tống Dục bảo chỉ khi học và lái xe mới đeo: “Tầm 2 độ.”
“Con phải kiểm tra thường xuyên, đừng để tăng độ nữa.” Lâm Dung vuốt lại nếp gấp trên áo khoác anh, cầm quả cà chua vào bếp, càm ràm: “Mẹ nghe người ta nói nếu tăng lên 6 độ thì sẽ di truyền cho đời sau, mà gia đình mình trước giờ đâu có gen cận thị này đâu.

Đừng để em bé mới sinh ra mắt đã không tốt đấy.”
Nhạc Tri Thời nghe vậy thì ngơ ngác, trên mặt thoáng hiện lên nét đau lòng, lòng buốt lạnh như bị hàng trăm mũi kim đâm vào.
Cậu quay đầu thì va phải ánh mắt Tống Dục.

Anh rất nhạy cảm với cảm xúc của Nhạc Tri Thời, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu.

Tựa như chạm vào dây thần kinh nào đó đang bị rối loạn, trái tim Nhạc Tri Thời phút chốc đã dịu lại.
“Con lên phòng nghỉ chút nha mẹ.” Tống Dục nhìn vào mắt Nhạc Tri Thời, nói.
Lâm Dung quay lưng về phía bọn họ: “Ừ mấy đứa đi nghỉ đi, mới bốn giờ thôi, còn sớm lắm.”
Nhưng Nhạc Tri Thời không lên phòng, mà ở trong bếp giúp Lâm Dung nhặt rau.
Tống Dục đứng yên tại chỗ, dường như không muốn lên lầu một mình.

Chợt điện thoại reo, hiển thị cuộc gọi của giáo viên hướng dẫn thì anh mới chịu lên phòng.
“Anh con bận quá nhỉ?” Lâm Dung than thở.
Không giống với các bà mẹ luôn toát ra sự chững chạc, Lâm Dung luôn cho người khác cảm giác không quá tin cậy, đôi khi còn hơi ngây thơ.

Bà trẻ trung xinh đẹp, tính cách hệt như trẻ con, thích làm nũng với chồng và con, thỉnh thoảng còn bị anh em họ hàng xấu sau lưng.
Nhưng trên thực tế, Lâm Dung làm việc gì cũng kĩ càng hơn người khác.

Chuyện ăn ở đi lại đều do một tay bà lo liệu cả, chẳng hạn việc đơn giản như xào rau, Nhạc Tri Thời chưa thấy ai nấu ngon bằng bà hết.
“Dạo này con học hành sao rồi? Vòng sơ tuyển ổn hết đúng không con?” Lâm Dung khứa chữ thập lên quả cà chua, sau đó nhúng vào nước sôi một lát.
“Mọi thứ đều ổn ạ.” Nhạc Tri Thời chuyển chủ đề, kể cho bà nghe vài chuyện xảy ra ở trường.


Nào là giáo sư dùng giọng phổ thông chưa chuẩn giảng bài, món dưa xào thịt khủng khiếp của căn tin, có con đường trồng toàn cây hoa quế mà không có ai hái.
Riêng chuyện yêu đương của mình là cậu không dám nói.
“Uổng quá vậy, hái về là làm nhiều kẹo hoa quế lắm đó.

À quên mất, dì nấu bánh trôi bằng đường hoa quế để trong tủ lạnh, lát nữa con ăn xong cơm thì lấy ăn nhé.” Vỏ cà chua đã bong, Lâm Dung vớt ra cho vào chậu nước lạnh.

Bà lột vỏ cà chua rồi cắt rễ nhánh cần tây, cẩn thận lột bỏ hết xơ.
Nhạc Tri Thời cũng cầm một cây cần tây lên định giúp bà, nhưng vẫn chưa thành thạo cho lắm.

Thế là Lâm Dung vừa làm vừa hướng dẫn cậu: “Như thế này này, Mao Mao bẻ nó ra rồi hẵng tước xơ, đúng rồi.”
Mỗi khi Lâm Dung sốt ruột sẽ gọi Nhạc Tri Thời là Mao Mao, bình thường thì gọi Nhạc Nhạc, có khi sẽ gọi cục cưng.

Ở thành phố này Mao Mao là tên dành cho các em bé mới sinh, nhưng Lâm Dung hay gọi Nhạc Tri Thời như thế, hệt như cậu vẫn còn là cục cưng trắng tròn mũm mĩm.
Nhạc Tri Thời cũng đã quen rồi, nay tự dưng nghe thấy, chóp mũi bất giác cay xè.
“Hai đứa cũng hay thật, con thì nhiều món không ăn được nhưng món nào cũng thích cả, trừ mỗi kỷ tử và gừng.

Còn anh con thì kén ăn, cần tây mà còn xơ hay cà chua không lột hết vỏ là chẳng thèm động đũa, thích uống canh nữa.” Bà bỏ cần tây đã tước hết xơ sang một bên, thở dài: “Cũng may nó biết nấu ăn, bằng không dì không yên lòng được.”
Nhạc Tri Thời biết bà lo lắng việc gì, nói “Anh giỏi lắm ạ, chuyện gì cũng làm được hết.”
“Nhưng phải có người bên cạnh nó, để chăm sóc lẫn nhau chứ.” Lâm Dung vớt cà chua ngâm trong nước lạnh ra cắt thành từng miếng, sau đó bỏ vào nồi thịt bò đã ninh nhừ đang sôi sùng sục trên bếp: “Đôi khi dì khá mâu thuẫn, không muốn mấy đứa lớn nhanh như vậy, nghĩ đến ngày nào đó hai đứa bỏ dì đi thành gia lập nghiệp mà bụng dì lại thấy buồn tủi.”
Bà dùng cái thìa nhỏ khuấy đều: “Nhưng đành chịu thôi, dì cũng mong mấy đứa tìm được người mình thích, nhất là anh trai con.

Mỗi lần nghĩ đến nó cô đơn một thân một mình, dì thấy buồn lắm.

Rõ ràng nó cái gì cũng tốt, sao mà vẫn độc thân đến tận bây giờ chứ?”
Cổ họng Nhạc Tri Thời nghẹn đắng, không biết nên nói gì nên đành im lặng.
“Thật ra dì cũng biết nó kén chọn, không giống mấy đứa trẻ khác dễ dàng tìm được người hợp ý, nhưng cứ vậy mãi dì sẽ buồn lắm.” Bà múc một thìa canh, thổi cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng Nhạc Tri Thời: “Con nếm thử xem có nhạt không?
Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn nhấp một ngụm rồi lắc đầu: “Vừa miệng lắm ạ.” Cậu sờ tay bà an ủi: “Dì đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.”
“Vậy dì phải nghĩ chuyện gì đây?” Lâm Dung đặt chiếc muôi xuống: “Hai đứa đều lớn cả rồi, dì chỉ hy vọng cả hai luôn bình an khoẻ mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ, tương lai có cuộc sống hạnh phúc.” Bà vuốt ve khuôn mặt của Nhạc Tri Thời, tinh nghịch nhăn mũi: “Con còn nhỏ, việc yêu đương chưa phải vội, dì còn muốn con ở cạnh dì mấy năm nữa cơ.”
Nhạc Tri Thời cười cười: “Sao con lại không vội chứ?”
Lâm Dung ngồi xuống kiểm tra cánh gà trong lò nướng, giọng chứa đầy lo âu: “Bởi vì con rất ngây thơ, dì lo con bị lừa thôi.

Lừa tình còn đỡ, nhưng nhỡ đâu có người không tán đổ con hoặc sau khi chia tay giở trò quấy rối.

Sức khỏe con không tốt, lỡ xảy ra chuyện gì chắc dì chịu không nổi mất.”
Nhạc Tri Thời yên lặng đứng ở góc bếp, nhìn dì Dung đang ngồi xổm trước mặt, cổ họng nghẹn đặc.

Mắt cậu cay cay nhưng vẫn cố nén.

Có lúc cậu muốn nói hết tất cả cho Lâm Dung biết, không phải nói toẹt hết ra mà muốn bày tỏ với Lâm Dung rằng cậu thích nam, không thích nữ.
Nhưng Nhạc Tri Thời nhìn một bàn đầy thức ăn trong bếp, nghĩ đến cái áo len đan dỡ ở phòng khách, nhớ Tống Cẩn mặc dù đang bận bịu công việc vẫn tranh thủ về nhà tổ chức sinh nhật cho cậu.
Vậy nên Nhạc Tri Thời từ bỏ ý định liều lĩnh này.
Ít nhất vào hôm nay, khi tất cả mọi người đều dành thời gian tổ chức sinh nhật cho mình, cậu không muốn làm mọi thứ rối tung lên.
Nhạc Tri Thời sao nỡ để mọi người khổ sở vì mình, hơi ấm gia đình và tình thương như lưỡi dao cùn cứa vào tim khiến cậu chẳng biết làm sao.

Cuối cùng lựa chọn trốn tránh.
“Con đi cho Kẹo Đường và Quả Quýt ăn.”
Lâm Dung quay đầu, trìu mến vỗ vào lưng cậu: “Ừ, bát ăn của hai đứa nó dì để trên lầu, trong góc cửa phòng chứa đồ, cho ít thôi nhé, dạo gần đây dạ dày của Kẹo Đường không tốt.”
Nhạc Tri Thời đi lên, cậu đổ thức ăn vào bát cho Kẹo Đường, rồi mở hộp pate cho Quả Quýt.

Vừa nghe thấy tiếng là Kẹo Đường chạy tót lên lầu, còn Quả Quýt ngược thì rất bình tĩnh, lượn lờ đi tới.

Cậu ôm đầu gối ngồi trước mặt chúng, lặng lẽ dòm bọn nó ăn.
“Ăn chậm thôi.” Cậu nhắc nhở Kẹo Đường, lúc vuốt lông phát hiện nó gầy quá, cả thở cũng nặng nề.

Nhạc Tri Thời đứng dậy, đi qua hành lang đến mở cửa phòng mình, sau đó kéo rèm ra.

Ngày mưa trong phòng tối om, cậu giơ tay muốn đóng cửa bật đèn, chợt cảm thấy cánh tay mình được một bàn tay ấm áp nắm chặt.
Cửa bị đóng lại.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt chạm tầm mắt Tống Dục, một tia cảm xúc tiêu cực vô cớ nổi lên trong lòng Nhạc Tri Thời.
Ngày trước nếu Tống Dục bước vào phòng cậu, nhất định cậu sẽ mừng đến nhảy cỡn lên nhưng anh chưa từng làm vậy.
Tay buông thõng xuống, cậu không muốn bật đèn.
Nhạc Tri Thời cúi gằm mặt, im lặng ôm Tống Dục trong căn phòng tối tăm.

Bọn họ dựa vào cánh cửa, bên ngoài là căn nhà sáng rực, tràn đầy hơi ấm gia đình.
Tống Dục đưa tay vuốt gáy cậu, dịu dàng hỏi: “Mệt rồi sao?”
Trong vòng tay ấm áp của anh, Nhạc Tri Thời lắc đầu, chẳng hỏi mà cũng chẳng đáp, nhẹ giọng gọi Tống Dục.
“Sao vậy?” Tống Dục cúi đầu, luồn tay xuống lưng vuốt nhẹ.
“Em yêu anh.” Nhạc Tri Thời thì thầm.
Tống Dục như cảm nhận thấy điều gì, bởi họ đều có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc của nhau.

Nhưng anh không hỏi nguyên nhân, nâng mặt Nhạc Tri Thời lên, như sợ làm cậu kích động thêm, anh không hôn mà chỉ chạm trán: “Hôm nay là sinh nhật em, không được buồn đâu đấy.”
“Em không buồn.” Nhạc Tri Thời kiễng chân, hôn nhẹ lên môi Tống Dục, không trốn tránh mà càng ôm anh chặt hơn.
Trời càng lúc càng tối, căn phòng mờ ám như một nơi chôn cất bí mật, minh chứng cho mọi tội lỗi, mặc dù Nhạc Tri Thời biết nhưng cậu vẫn muốn bật đèn.
Không ai sống cả đời trong bóng tối cả, đặc biệt là Tống Dục, người tốt đến mức xứng đáng có một tương lai vô cùng xán lạn.
Sẽ có ngày bí mật này bị vạch trần, nhưng Nhạc Tri Thời thầm nhủ trong lòng rằng khi nó thực sự đến, cậu hy vọng chính mình sẽ được ăn cả ngã về không.

Tống Dục là người cẩn thận chu đáo, sống có trách nhiệm, anh không nên phạm sai lầm, cũng không nên vì cậu mà nhận lỗi về mình.
Trong lòng của ba mẹ và mọi người, Tống Dục luôn là ‘con người ta’, là ánh mặt trời chói sáng.

Tương lai anh sẽ có một người vợ xinh đẹp và tốt bụng, cùng đàn con xinh xắn thừa hưởng gen xuất sắc của mình, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Nghĩ tới đây, Nhạc Tri Thời chợt thấy lòng đau nhói hít thở không thông.
Cậu hẹp hòi đến mức chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đớn.

Viễn cảnh tươi đẹp như vậy mà bị đánh tan thì chính là lỗi của cậu.
Cậu ích kỷ đến mức đoạt đi tương lai tốt đẹp mà Tống Dục nên được hưởng.
Tình yêu Tống Dục dành cho Nhạc Tri Thời tựa như món quà từ trên trời rơi xuống, là giấc mộng đẹp không bao giờ muốn tỉnh.

Nhưng Nhạc Tri Thời cũng biết rõ, tình thương mà Lâm Dung và Tống Cẩn dành cho cậu cũng là thứ quý giá nhất đời này.
Ngoài họ ra, cậu không còn người thân nào khác.
Cậu chẳng có cách để vẹn cả đôi đường, Nhạc Tri Thời không cảm thấy mình may mắn đến thế, người tham lam sẽ chẳng nhận được gì cả, cậu phải sẵn sàng từ bỏ một trong hai.
Trong lúc ngẩn người, Nhạc Tri Thời cảm giác vòng tay của Tống Dục siết chặt hơn.

Anh gọi Nhạc Nhạc thật nhiều lần, âm thanh rất thấp mang đến cho Nhạc Tri Thời cảm giác an toàn vô cùng.
“Tự dưng anh muốn gặp ba mẹ em.” Tống Dục nói.
Đây là việc không thể thực hiện, Nhạc Tri Thời bèn hỏi anh: “Sao anh lại nghĩ đến việc này?”
Giọng Tống Dục thấm đẫm chân thành: “Anh muốn cảm ơn họ vì đã sinh ra em.”
Nhạc Tri Thời càng buồn hơn, nhưng cậu không muốn khóc nên đành nhịn xuống.
“Nghe nói em sinh vào buổi chiều.

Anh còn nhớ buổi chiều ba mẹ nhận được điện thoại, nhưng hình như là buổi sáng ở nước Anh thì phải.” Nói xong, Tống Dục khẽ cười, hệt như tự giễu bản thân vậy mà có thể nhớ chuyện xảy ra hồi năm ba tuổi.
Cằm anh tựa lên đỉnh đầu của cậu, động tác mang đậm sự ỷ lại hiếm khi bộc lộ của anh, giống như Tống Dục lúc này rất cần Nhạc Tri Thời.
“Anh rất muốn quay lại mười chín năm trước, quay lại cái lúc mà anh đứng ở cửa phòng sinh nhìn em ra đời, sau đó cầm lấy tay em.”
Mắt Nhạc Tri Thời cay xè, nhưng cậu vẫn cố cười: “Chỉ cầm tay em thôi sao?”
Tống Dục do dự: “Liệu bọn họ có cho đứa bé ba tuổi ôm em không?”
“Có chứ, nếu như anh chịu năn nỉ.” Tuy Nhạc Tri Thời thấy ngộ nhưng vẫn phối hợp nói y như thật: “Mà anh muốn làm gì? Tính trộm em bé hả?”
Tống Dục lắc đầu: “Anh muốn ôm em đến nơi hẻo lánh nào đó, muốn nói với em, chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên, anh rất thích em, mười mấy năm sau chúng ta sẽ về chung một nhà.” Giọng anh rất nhẹ cũng rất dịu dàng, đưa Nhạc Tri Thời đang trong tâm trạng lo lắng thấp thỏm vào bể tình nồng nàn, ban cảm giác ấm áp cho cậu.
“Phiền em yêu anh sớm hơn một chút, có được không em?”.