Chuyến tàu họ đi là chuyến cuối cùng của ngày, đến Quảng Châu cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Lúc xuống tàu Nhạc Tri Thời mới tỉnh ngủ.
Từ trên tàu ra đến ngoài trạm, cả người cậu đều mơ mơ màng màng nằm trong vòng tay Tống Dục.
Nhớ đến phải gửi tin nhắn cho Tưởng Vũ Phàm nên cậu vội tìm điện thoại, lúc đưa tay vào túi mới phát hiện có điều kỳ lạ.
Hình như ban đầu nó nằm túi bên trái.
Lối đi chật cứng người, ai nấy đều vội vã, mỗi Nhạc Tri Thời vẫn còn buồn ngủ.
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện balo của người đàn ông phía trước chưa kéo hết, bên trong có túi nhỏ màu đen sắp rơi xuống.
Cậu nói với Tống Dục một tiếng rồi chạy nhanh qua đó, vừa kịp đón được cái túi nhỏ kia.
“Chú ơi.” Nhạc Tri Thời vỗ vai anh ta, khi người kia quay đầu lại thì đưa túi nhỏ: “Chú làm rơi cái này.”
Đối phương trước nói cảm ơn, sau đó ngẩng đầu ngạc nhiên nói: “Không phải cậu con lai đẹp trai trên máy bay đây sao?”
Nhạc Tri Thời cũng mới phát hiện, đây là người đàn ông lúc nãy ngồi bên cạnh mình.
Cậu mỉm cười: “Thật trùng hợp, thế mà chúng ta lại ngồi cùng một chuyến.”
“Phải đó, cảm ơn cậu nhiều lắm, trong này đều là giấy chứng nhận của tôi, nếu rơi mất thì phiền to rồi.” Người đàn ông bỏ túi nhỏ vào trong balo rồi kéo khoá cẩn thận: “Nhóc đẹp trai đến đây có người đón không? Hay để tôi đưa cậu đi.”
Nhạc Tri Thời vô thức quay đầu, thấy Tống Dục đẩy vali hành lý đến: “Không cần không cần, chú bận việc thì đi trước đi ạ.”
“Vậy cậu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi tôi nha.” Người đàn ông lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cậu rồi mệt mỏi rời đi.
“Ai đấy?” Giọng Tống Dục thờ ơ, trực tiếp lấy tờ danh thiếp từ tay Nhạc Tri Thời, rũ mắt đánh giá: “… Công ty trách nhiệm hữu hạn Minh Thường, Châu Thành Vĩ, còn là phó giám đốc nữa.”
“Lúc trên tàu chú ấy ngồi cạnh em.” Nhạc Tri Thời nắm lấy cánh tay Tống Dục, giọng rất mềm mại: “Anh, em buồn ngủ rồi.”
Tống Dục bỏ danh thiếp vào túi ngoài cùng balo của Nhạc Tri Thời rồi đưa cậu rời khỏi trạm.
Ngoài trời mưa rất to nhưng không lạnh, tiếng mưa ồn ào hòa cùng dòng người rời khỏi trạm khiến nó càng trở nên hỗn loạn.
Tống Dục cũng thuộc đám đông đó, nhưng vì anh quá bình tĩnh nên trông chẳng ăn khớp gì với hoàn cảnh xung quanh.
Anh mở chiếc ô màu đen, kéo Nhạc Tri Thời áp sát vào ngực mình.
Cả hai cùng lên xe taxi đến khách sạn lúc ngồi tàu anh đã đặt.
Mưa to như trút nước lên cửa sổ xe, làm đèn thành phố bị nhòe thành vòng ánh sáng dịu nhẹ.
Nhạc Tri Thời ngắm màn mưa nên ngoài, tay phủ lên mu bàn tay hơi lạnh của Tống Dục.
Tài xế dùng tiếng phổ thông không chuẩn trò chuyện, hỏi họ có phải đến Quảng Châu chơi không, Nhạc Tri Thời câu được câu mất nói chuyện với tài xế.
Bỗng cậu nghiêng mặt, thoáng nhìn áo khoác của Tống Dục, vai áo màu sẫm có vệt nước vương.
Tài xế bản địa nhiệt tình nói cho bọn họ biết chỗ nào có vịt quay ngon, nơi nào lừa khách, còn khen khách sạn cả hai đặt rất tốt.
Mãi đến khi Nhạc Tri Thời xuống xe, nhìn thấy toà nhà tài chính hơn trăm tầng, theo anh lên thang máy đến đại sảnh của khách sạn cao cấp tráng lệ, cậu mới biết vì sao vừa nãy tài xế lại nói khách sạn này tốt.
“Sao anh lại đặt khách sạn đắt như vậy?” Nhạc Tri Thời kéo hành lý của mình, vừa đi được hai bậc thang đã bị Tống Dục giành lấy vali: “Em nên hỏi bản thân vì sao đến nơi khác, mà lại không đặt khách sạn?”
“Em thấy đến nơi rồi đặt vẫn kịp.” Nhạc Tri Thời vốn nghĩ khi đáp xuống, trước hết sẽ đi ăn ở nhà hàng nổi tiếng nhất nơi này, sau đó mới nghĩ chuyện ở đâu, ai ngờ kế hoạch đều bị rối hết cả lên.
Tống Dục im lặng, đẩy vali hành lý của hai người đến bàn lễ tân.
Đại sảnh khách sạn lúc nửa đêm gần như không có vị khách nào.
Tống Dục lấy căn cước của anh và Nhạc Tri Thời cho cô lễ tân trực ban xử lý.
Còn Nhạc Tri Thời ngồi trên vali, nâng tay quan sát những hạt nước nhỏ trên áo trước, sau đó ngẩng đầu đánh giá xung quanh, sờ sờ cây xanh trong chậu hoa nhỏ trên bàn.
Được một lúc thì cửa xoay lại mở ra, có hai người đàn ông bước vào.
Hình như cả hai đều uống chút rượu, xiêu vẹo lần lượt bước qua cửa.
Nhạc Tri Thời ngồi trên vali xoay qua xoay lại dòm bọn họ, cậu cảm thấy cả hai giống như những mảnh giấy vụn bị tĩnh điện hút lấy, rung lắc dữ dội nhưng vẫn không rơi ra.
Chẳng rõ vì sao mà phòng Tống Dục đặt, không tìm thấy trong hệ thống.
Lễ tân bảo anh chờ chút rồi đứng dậy đi gọi quản lý, một lễ tân nam khác xử lý đặt phòng cho hai vị khách mới kia.
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu mới phát hiện hai người bọn họ đeo khuyên tai và vòng cổ giống nhau, kiểu dáng quần áo cũng tương tự, cánh tay buông thõng thân mật, mu bàn tay cọ xát, khó khăn lắm mới chạm vào được lại nhanh chóng tách ra.
“Có phòng nào giường lớn không?” Một trong hai người nghiêng đầu dựa lên vai người còn lại, men rượu làm anh ta nói không rõ ràng: “Phải có cửa sổ nữa.”
“Có, xin đợi một lát.” Lễ tân nam nhận căn cước, nhanh chóng xử lý thủ tục xong xuôi, sau đó hai tay đưa thẻ phòng cho bọn họ.
Lễ tân nữ giúp hai người Tống Dục xử lý vấn đề cũng đã quay lại, xin lỗi bọn họ: “Thật ngại quá, hệ thống xảy ra lỗi, chúng tôi có thể miễn phí thăng cấp thành phòng đôi hạng thương gia có ban công, bao gồm hai phòng ngủ cho hai vị.”
Tống Dục đặt tay trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, lãnh đạm từ chối: “Không cần, như cũ là được rồi.”
“Dạ được.”
Đôi thanh niên kia nửa ôm nhau nghiêng ngả đi đến thang máy, Nhạc Tri Thời giống như động vật nhỏ bị thu hút, ngồi trên vali nhìn theo bọn họ.
Lễ tân nam vừa xử lý thủ tục cho hai người mỉm cười sâu xa, ám chỉ mối quan hệ của họ với nữ đồng nghiệp: “Hi hi, phòng có giường lớn.”
Nữ lễ tân làm thủ tục cho hai người Tống Dục cũng là phòng có giường lớn, hơi xấu hổ ngẩng đầu đối mắt với anh.
Cô nhìn bằng ánh mắt xin lỗi rồi dùng khuỷu tay chọc chọc nam đồng nghiệp, đồng thời đưa thẻ phòng cho Tống Dục: “Đây là thẻ phòng, ngài cần có thể gọi bất cứ lúc nào, hành lý chúng tôi sẽ mang lên giúp ngài sau.”
Nhạc Tri Thời hơi ngơ ngác nhìn bọn họ, cậu thấy ánh mắt Tống Dục lạnh dần, cũng mơ màng đứng lên.
“Điều kiện nhận phòng của quý khách sạn có quy định là hai người đàn ông không thể ở trong phòng có giường lớn sao?” Tống Dục nhận thẻ phòng, nhìn về phía lễ tân nam.
Vẻ mặt của anh ta thay đổi, đột nhiên nghẹn lời.
Lễ tân nữ áy náy: “Thật xin lỗi, có chút hiểu lầm nho nhỏ, cậu ấy không phải đang nói ngài.”
“Không phải hiểu lầm.” Mặt Tống Dục lạnh tanh, quần áo chỉnh tề, nhìn lịch sự nhưng khó gần, lời nói ra lại làm cho hai nhân viên ngơ ngác tại chỗ.
“Chúng tôi và bọn họ quan hệ giống nhau.”
Đến khi vào thang máy, Nhạc Tri Thời vẫn không nói câu nào.
Tống Dục nhìn cậu qua ảnh của cửa kính, trong lòng hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Có phải em thấy anh hung dữ lắm không?”
“Dạ?” Nhạc Tri Thời như bị kéo khỏi luồng suy nghĩ, ngó Tống Dục bằng ánh mắt khó hiểu: “Anh nói gì cơ?”
Tống Dục bước đến gần, dựa sát vào cậu: “Em phát ngốc gì vậy?”
Lúc này Nhạc Tri Thời mới đưa tay về phía anh.
Cậu như đứa trẻ không cẩn thận làm sai đang nhận lỗi với người lớn, trong lòng bàn tay là một chiếc lá.
“Em tưởng giả, lỡ ngắt xuống rồi.” Hai tay Nhạc Tri Thời nâng chiếc lá mềm, nói nhỏ với Tống Dục.
Anh nhịn cười ra tiếng, cười vì nguyên nhân làm Nhạc Tri Thời ngơ ngác, cũng cười bản thân vì đã nghĩ nhiều.
“Anh không được cười em.” Nhạc Tri Thời hỏi anh: “Anh thấy chậu hoa này có đắt không? Chắc là không đắt lắm đâu nhỉ.”
Cửa thang máy vang tiếng “ting” nhỏ, chậm rãi mở.
Tống Dục ngừng cười bước ra, còn cố ý ghẹo cậu: “Hình như rất đắt, dùng tài khoản tiết kiệm của em trả nợ đi.”
Nhạc Tri Thời theo sau anh, uất ức nói: “Không được, tiền đấy em tích từ lâu lắm rồi, lì xì năm ngoái một đồng em cũng chưa tiêu…”
Đi dọc đến cuối hành làng, Tống Dục dùng thẻ phòng quẹt mở, cởi áo khoác treo trên móc cửa ra vào.
Ngay lúc Nhạc Tri Thời bước vào phòng, cả căn phòng trong nháy mắt được thắp sáng.
Màu sắc chủ đạo là vàng nhạt và màu đường cháy, sau khi phủ một lớp ánh sáng vàng thì trở nên vô cùng ấm áp.
Gian phòng rất rộng rãi, khoảng bảy mươi mét vuông.
Phía sau chiếc giường to bồng bềnh êm ái trong phòng ngủ là cửa sổ sát đất bằng thuỷ tinh.
Bị tầng nước mưa trong suốt che phủ, cảnh đêm Châu Giang và tháp Quảng Châu ngoài cửa sổ trở nên mông lung mà rực rỡ, mỗi giọt nước đều toả ra ánh sáng nhạt say đắm lòng người.
“Đẹp quá.” Nhạc Tri Thời cởi áo khoác, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đi vòng vòng khắp căn phòng, phát hiện trong nhà tắm có bồn tắm cực kỳ lớn, cũng có cửa sổ sát đất luôn: “Một mình em sẽ không bao giờ, ở trong một khách sạn cao cấp như vậy đâu.”
Tống Dục đến cạnh cậu, dựa vào bồn rửa tay trong nhà tắm rộng, hai chân thả lỏng, thản nhiên nói: “Tiền tiết kiệm của em đủ để ở năm ngày.”
Nhìn Nhạc Tri Thời quay đầu, trừng mắt ngạc nhiên, Tống Dục cảm thấy rất đáng yêu.
Anh duỗi cánh tay về phía cậu: “Qua đây.”
“Đắt thế ạ?” Nhạc Tri Thời lầm bầm nhưng vẫn nghe lời, đi từ bên cạnh bồn tắm đến chỗ anh.
Cậu đứng ở giữa hai chân Tống Dục, vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu, cầm tay anh: “Không cần phải ở nơi đắt vậy đâu, hồi đó chúng ta đi du lịch, ở phòng kiểu gia đình cũng tốt mà.”
“Là căn phòng em và ba mẹ anh từng ở sao?” Tống Dục hơi ngửa mặt, khoé miệng nhếch cao, kéo cậu lại gần hơn một chút.
Khoảng cách này, anh chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn được Nhạc Tri Thời: “Nhưng bây giờ bọn họ không ở đây.”
Rõ ràng chẳng phải câu nói mờ ám, nhưng từ miệng Tống Dục nói ra lại khiến mặt Nhạc Tri Thời hơi nóng bừng.
Cậu lờ mờ cảm nhận được, biểu hiện của Tống Dục thân mật hơn ban ngày rất nhiều.
“Không ở…” Cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, chớp chớp mắt: “Đây là lần đầu tiên chúng ta ở khách sạn mà chỉ có hai người.”
Nghe Nhạc Tri Thời nói hết câu, Tống Dục gật đầu: “Đúng vậy.”
Cho nên phải ở chỗ tốt nhất.
Nhạc Tri Thời tháo kính trên mũi Tống Dục xuống, đặt trên bồn rửa tay đá cẩm thạch màu đen, sau đó hai tay vòng qua cổ anh, cực kì thân mật áp trán mình vào trán Tống Dục: “Anh đặt mấy ngày, ngày mai em trả tiền phòng được không?”
Tay Tống Dục đặt sau eo cậu, chóp mũi cọ cọ Nhạc Tri Thời, ngửi được mùi hương trái cây ngọt ngào trên người cậu.
“Đừng có mà tự ý chiếm đoạt tài sản thừa kế của anh.”
Nhạc Tri Thời bị câu chuyện cười nghiêm túc của anh chọc cười, hôn chụt lên má của anh: “Em để lại cho anh hết luôn, có bấy nhiêu thôi.” Nói xong, cậu rũ mắt xuống, lông mi tạo thành một cái bóng: “Vốn dĩ tiết kiệm cũng là mua quà cho anh mà.”
Tống Dục không hiểu lắm, hỏi cậu vì sao phải mua quà.
“Sinh nhật anh đó.” Nhạc Tri Thời cảm thấy anh hệt như cái máy chỉ biết học tập, không có sở thích về cuộc sống, đến sinh nhật của mình cũng quên mất: “Ngày 1 tháng 11.” Nói xong cậu hơi hối hận: “Có lẽ em không nói cho anh biết sẽ tốt hơn, như vậy mới bất ngờ.”
“Không sao cả.” Tống Dục nắm eo cậu, chẳng hứng thú lắm với bất ngờ ngày sinh nhật kia, chỉ cúi đầu nói: “Chúng ta có thể đón sinh nhật sớm.”
“Anh thích đón sinh nhật sớm thật á.”
Anh muốn đón sinh nhật với một mình em.
Tống Dục không nói câu này ra miệng, nhưng lại nghe Nhạc Tri Thời nói: “Mấy hôm trước em nhìn chòm sao, thấy có đuôi bọ cạp rồi.”
Cậu quả quyết: “Chắc không sai đâu, em còn chụp ảnh rồi nối lại, chính là cung Thiên Yết.”
“Tưởng Vũ Phàm nói người cung Thiên Yết đều tàn nhẫn vô tình, nhưng em thấy anh không như thế.” Nhạc Tri Thời vì vậy mà tốn một tiếng đồng hồ lên mạng tìm kiếm: “Sau đó em tra ra, tính cách cung Thiên Yết đều được miêu tả rất…”
Thấy cậu hơi ngập ngừng, anh ngước mắt nhìn: “Rất cái gì?”
“Bí ẩn, nham hiểm, ham muốn khống chế mạnh mẽ, dục vọng chiếm hữu cũng rất mạnh, có tinh thần trách nhiệm, tinh lực dồi dào, ghen tị, còn có…” Mắt Nhạc Tri Thời dòm lên, sực nhớ gì đó, đối diện với ánh mắt của Tống Dục, cậu hơi ngượng ngùng nói nhỏ: “…gợi cảm.”
Nhạc Tri Thời cảm giác có một bàn tay men theo vạt áo dưới của sơ mi luồn vào trong, dán lên da.
Thấy hơi ngứa, Nhạc Tri Thời khẽ né tránh nhưng bị Tống Dục giữ lấy eo.
“Em thấy chuẩn không?” Tống Dục trầm giọng hỏi.
Nhạc Tri Thời bị động tác vuốt ve sau lưng của anh làm cho tê dại, giống như bị điện giật, hai má nóng bừng: “Khá chuẩn ạ…”
Tống Dục cứ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Chỗ nào chuẩn nhất?”
“Đều chuẩn cả.” Nhạc Tri Thời thấy cơ thể mình nổi lên phản ứng nhẹ, bị Tống Dục hoàn toàn vây lấy, không thể trốn đi đâu được.
Cậu bị đồng hồ kim loại của Tống Dục dán vào da lành lạnh nên tránh một chút, nhẹ giọng nói: “Đồng hồ của anh lạnh quá.”
Nghe vậy Tống Dục rút tay mình về, tư thế vẫn ngồi dựa vào như cũ, nâng cổ tay tháo đồng hồ.
Tiếng kim loại rất nhỏ, đồng hồ cũ quấn quanh cổ tay trượt xuống ngón tay anh tựa như nước chảy, áo sơ mi được cởi ra vắt lên ghế cũng giống hệt như thế.
Không biết vì sao, tim Nhạc Tri Thời đột nhiên đập rất nhanh.
Cậu cố gắng dời tầm mắt của mình khỏi tay Tống Dục để bản thân có thể bình tĩnh hơn.
“Có thể trả trước tài sản thừa kế không?” Con ngươi đen sẫm của anh nhìn Nhạc Tri Thời, sau đó thả đồng hồ vào túi áo trước của cậu.
“Dạ?” Nhạc Tri Thời ngơ ngác, còn nghĩ Tống Dục nói đến tiền tiết kiệm mua quà sinh nhật: “Đương nhiên được, đều là của anh hết.”
“Đừng đáp ứng nhanh như vậy, phần của em anh chưa đề cập.”
Tống Dục nói xong, một tay mở cúc phía trên áo sơ mi của mình.
“Nhạc Tri Thời, anh biết em bị ám ảnh với tai nạn nhưng tỷ lệ xảy ra việc ngoài ý muốn rất nhỏ, em sẽ không dễ dàng rời khỏi thế giới này như thế đâu.
Cho nên đừng lúc nào cũng suy nghĩ tro cốt của mình nên chuyển giao thế nào.”
Nhạc Tri Thời ngẩn người.
Sao anh ấy biết được…
“Thay vì nghĩ về điều đó, em nên nghĩ về bản thân của hiện tại.”
Nhạc Tri Thời không hiểu lời anh nói, mờ mịt hỏi lại: “Hiện tại? Vì sao ạ?”
“Bởi vì người em yêu hay ghen, dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ, ham muốn khống chế cũng lớn, tinh lực còn dồi dào, cần một bạn đời sống tốt.
Tống Dục nắm cằm Nhạc Tri Thời, dựa vào rất gần, muốn hôn lại không hôn, khoảng cách cực nhỏ.
Tim Nhạc Tri Thời sắp nhảy ra ngoài đến nơi, đầu ngón tay tê dại.
Nơi nào tay Tống Dục chạm qua cũng đều rất nóng, đến từng lỗ chân lông cũng run rẩy.
Cậu đột nhiên ý thức được, chính mình không hề muốn chỉ để lại một đống tro vô dụng.
Cậu muốn mang nhiệt độ, dòng máu đang chảy và mỗi tấc da thịt của bản thân trao hết cho Tống Dục.
Không ai biết ngày mai sẽ ra sao.nhưng người yêu nhất ở ngay trước mắt, cậu không muốn kết thúc bởi bất cứ nỗi đau buồn nào.
Chóp mũi chạm nhau, Nhạc Tri Thời cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, chỉ thiếu một chút, cậu đang đợi Tống Dục hôn xuống.
Nhưng Tống Dục không hôn, mà ngước mắt lên đối diện với con ngươi của Nhạc Tri Thời.
“Em nói xem đôi tình nhân lúc nãy, giờ đang làm gì?”.