Lúc trước Khương Tú Nhuận mặc dù nghĩ tới việc huynh trưởng có thể suy nghĩ khác kiếp trước một chút hay không.
Thế nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ tới, huynh trưởng lại có thể quyết đoán như vậy, chẳng những không mắc lừa còn đưa người tới quan phủ!
Sau khi nghe tẩu tẩu nói như vậy, nàng ngẩn ra không kịp phản ứng lại, há hốc miệng.
Ổn Nương thấy Khương Tú Nhuận không nói gì, cũng có chút thấp thỏm, giải thích thay phu quân mình:
- Mật sứ kia lén lút tới đây, cũng không thông qua Lễ ty, mà tự mình tới. Ca ca của đệ ban đầu khi vừa đọc thư hắn mang tới, trong lòng kỳ thực rất vui vẻ... Nhưng là do ta lắm miệng, nhắc nhở chàng chuyện nhị hoàng tử cố ý tiếp cận hai ta. Ta sợ đây là cái bẫy, không tốt còn làm liên lụy tới tiểu thúc nữa. Dù sao bây giờ đệ đã ra làm quan, nếu bị vướng vào tội danh thông đồng với nước khác, chính là tội mất đầu... Cho nên mặc kệ thật giả thế nào, trước tiên cứ đưa người tới quan phủ phủi sạch quan hệ đã rồi nói... Haizz, là do ta kiến thức nông cạn, phải chờ tiểu thúc trở về mới xử lý có phải tốt hơn không.
Ổn nương hiểu lầm phản ứng của Khương Tú Nhuận, cho là mình làm như vậy không ổn, cho nên vội vàng nhận hết lỗi do bản thân mình, miễn cho tiểu thúc trách cứ phu quân.
Khương Tú Nhuận bây giờ mới cảm nhận được câu nói "Cưới vợ phải cưới hiền". Huynh trưởng có Ổn nương bên cạnh, quả thực hành xử khác hẳn với kiếp trước.
Nàng thấy Ổn nương tự trách bản thân mình, vội nói:
- Tẩu tẩu cần gì phải tự trách? Tẩu xử trí như vậy rất tốt. Nếu quanh minh chính đại tới thăm chất tử thì cần gì phải lén lút? Có thể thấy được mật sứ chưa nhất định là người phụ vương phái tới! Giao cho quan phủ thẩm vấn, nếu như hắn ta là sứ giả thì quan phủ tất nhiên sẽ giao cho Lễ ty. Nếu là giả, cũng sẽ bị thẩm vấn tra rõ chuyện này.
Ổn nương nghe tiểu thúc nói mình và trượng phu xử trí thỏa đáng, lập tức thả lỏng trong lòng nói:
- Vậy là tốt rồi, huynh trưởng đệ lúc đó cũng tới phủ Thái tử tìm đệ, nhưng nghe nói đệ ra ngoài tuần sát, không biết bao giờ mới trở lại, nhất thời cũng không có chủ ý. Ta liền cùng chàng thương nghị như vậy... Chỉ là nếu thực sự là công công* gọi hai người trở về... làm vậy có ổn không?
*công công: cách con dâu gọi bố chồng.
Ổn nương dù sao cũng là một cô nương xuất thân thương hộ. Nàng mặc dủ gả cho chất tử Ba quốc, thế nhưng trong đầu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phu quân của mình có ngày về nước khôi phục thân phận vương tử tôn quý.
Nàng cũng chẳng quản quốc vương Ba quốc, mà dựa theo tập tục dân gian gọi là công công.
Khương Tú Nhuận nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tẩu tẩu, liền khuyên nhủ:
- Tẩu yên tâm, huynh trưởng sẽ không rời bỏ tẩu đâu. Hơn nữa, cho dù chúng ta muốn trở về, thì vị bà bà đang trông hậu viện Ba quốc cũng không đồng ý đâu. Cho nên ta nghĩ mật sứ lần này, tám phần là giả!
*bà bà: cách con dâu gọi mẹ chồng trong dân gian.
Ổn nương buông được lo lắng trong lòng xuống, tới lúc này mới lộ ra vẻ mặt tươi cười. Lấy ra bốn chiếc giày đầu hổ, còn có các loại y phục nhỏ, chiếc yếm nhỏ... tất cả đều làm hai phần, ngoại trừ một phần cho hài nhi trong bụng, phần còn lại liền đưa cho tiểu thúc mang về.
Khương Tú Nhuận cầm giày và phục cho hài nhi, nhìn một lúc dở khóc dở cười nói:
- Tẩu vất vả làm những thứ này, rồi đưa cho ta làm gì? Ta cũng đâu có dùng tới?
Ổn nương cũng không cảm thấy gì, chỉ nghiêm mặt nói:
- Sao lại không dùng tới cơ chứ? Ta đã tìm bà mối rồi, thay đệ chọn vài người. Thế nhưng vì đệ vào nông tư làm việc, thăng lên làm sĩ rồi, vốn đã có cô nương vừa ý, thế nhưng xuất thân lai không xứng với tiểu thúc. Ta đành phải chọn lại lần nữa. Chuyên mai mối này nói thì nghe cực kỳ phức tạp, nhưng chỉ cần một tháng là có thể xong hết... Nói không chừng hài nhi của ta chưa kịp sinh ra, thì tiểu chất tử* cũng có rồi. Ta ở cữ không thể động vào kim chỉ, cho nên làm sẵn một phần cho đệ.
*chất tử: trong câu nói của Ổn nương, chất tử này là cháu trai nhé, chứ ko phải là con tin. Tức là con trai của "Hoà Nhuận" đó.
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới nói một hồi lại ngoặt tới tận đây, há to miệng nói:
- Ta... Ta vẫn còn nhỏ, nào đã muốn thành thân.
Ổn nương nghe tiểu thúc nói có chút tức giận:
- Đều ra làm quan rồi, sao còn coi mình là hài tử được? Đệ cũng không còn nhỏ nữa, trong phòng cũng nên có người biết nóng lạnh. Ta là một vị phụ nhân, kiến thức thiển cận. Đệ tại chức, quen biết không ít đồng liều, nếu có vừa ý tiểu thư nhà ai độ tuổi vừa đủ để làm mai, đệ ngại ra mặt mũi, liền nói cho ta và ca ca đệ biết, chúng ta thay đệ ra mặt, cũng đừng vì... đừng vì công sự mà lầm lương duyên!
Kỳ thật Ổn nương thực ra muốn nói là, đừng có vì Thái tử ân cần mà mê mẩn tâm trí. Con đường đoạn tụ, chỉ là để ngài ấy trêu đùa mà thôi.
Thái tử trái ôm phải ấp, thê thiếp thành đàn. Tiểu thúc phải mở to mắt nhìn rõ, đừng để Điện hạ làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của mình.
Thế nhưng những lời này không thể thốt ra, Ổn nương chỉ nói bóng nói gió, để tiểu thúc tỉnh táo lại.
Mọi người đều nói, trưởng tẩu như nương, Khương Tú Nhuận hôm nay lại lĩnh giáo thêm một câu nói đầy chí lý nữa.
Chỉ là tình thương của mẫu thân như núi, ép tới khiến cho Khương Tú Nhuận có chút không chỗ ẩn núp, thật vất vả tìm được cớ, vội vã rời khỏi phủ chất tử.
Nhưng việc tẩu tử đưa y phục hài nhi, lại nhắc nhở Khương Tú Nhuận một chuyện, đó là nàng quên không uống thuốc tránh thai.
Bởi vì trời mưa kéo dài, trậm trễ vài ngày, cho dù là uống thuốc cũng không có tác dụng nữa.
Trong lòng Khương Tú Nhuận có chút thấp thỏm, nhưng lại tự an ủi bản thân không cần lo lắng, nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Thế là nàng dứt khoát trở về nông tư xử lý công sự mấy ngày nay đọng lại. Ngay khi vừa tới nơi đã thấy hầu cận bên cạnh ban sai Hình tư Qúy Bỉnh Lâm tới chào hỏi, nói là quan phủ áp giải một tên trọng phạm cho hắn xử lý.
Sau khi thẩm vấn, tra được ra là hắn đến từ Ba quốc.
Mật thám kia có lẽ trước khi tới đã được người ta dặn dò, nếu như bị phát hiện thì phải cung khai thế nào. Cho nên chưa cần dụng hình, hắn một mực nói rằng chất tử Ba quốc là Khương Chi viết thư, yêu cầu lão thần Ba quốc tương trợ, đưa hắn về Ba quốc.
Nếu lời nói của hắn là sự thật, thì tình hình hai huynh đệ Khương Chi cùng Khương Hòa Nhuận đều cực kì không ổn. Phải biết rằng chuyện chất tử đào tẩu, trước kia đã từng xảy ra.
Nếu như bị bắt được, kết quả đều dùng lý do muốn xé bỏ minh ước, lập tức chặt đầu thị chúng, thủ cấp cho vào hộp gỗ gửi thẳng về nước.
Cho nên sáng nay, hình tư nghênh đón mấy đợt nhân mã, nghe nói trong đó có cả người Mạnh gia phái tới.
Chủ tư hình tư là một người công bằng, không vội vã kết án. Khi chưa kết án tất nhiên sẽ không muốn để lộ quá nhiều phong thanh, nhưng người đến đều mang mục đích thăm dò, phải được một hai thì mới chịu trở về.
Quý Bỉnh Lâm lo lắng Khương Hòa Nhuận bị thiệt thòi, vội vàng phái nộ bộc bên cạnh mình tới đây đưa tin.
Khương Tú Nhuận hồi âm cho Quý Bỉnh Lâm, kêu hắn không cần lo lắng, an tâm làm việc.
Bỗng nhiên xuất hiện một mật thám Ba quốc, mưu đồ bí mật muốn hộ tống đại vương tử về nước. Tin tức này còn bị lan rộng, xem ra có người có ý gây náo loạn.
Đáng tiếc, bọn họ vội vã muốn nắm thóp, lại không tìm hiểu rõ ràng thực hư, xem ai là người áp giải tên mật thám này tới quan phủ.
Thế nhưng vì lý do chu toàn, Khương Tú Nhuận quyết định tranh thủ thời gian trở về phủ Thái tử, nói trước với Phượng Ly Ngô một tiếng, miễn cho đám tiểu nhân đắc chí.
Khi nàng quay về phủ Thái tử, đụng phải người hình tư đang ở đó.
Khương Tú Nhuận đợi một hồi, sau khi người hình tư rời đi, mới tới thư phòng gặp Phượng Ly Ngô.
Trước mặt Phượng Ly Ngô là hồ sơ do hình tư vừa đưa tới, khi Khương Tú Nhuận tiến vào, sắc mặt chàng trầm xuống, khóe mắt tĩnh mịch lóe lên hàn quang.
Khương Tú Nhuận nhu thuận ngồi xuống, rót trà cho Thái tử, thận trọng nói:
- Tại sao Thái tử lại nhìn ta như vậy?
Phượng Ly Ngô đưa hồ sơ cho nàng. Khương Tú Nhuận đọc lướt qua, quả nhiên là chuyện mật thám Ba quốc. Nàng liền thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đúng là việc này, hôm nay ta về phủ chất tử, có nghe tẩu tử nhắc đến chuyện này. Nói rằng huynh trưởng đã lập tức đưa mật sứ tới quan phủ... Thái tử sẽ không vì chuyện này mà hiểu lầm huynh trưởng ta chứ?
Sắc bén trên mặt Phượng Ly Ngô vẫn chưa tán đi, trầm mặc một hồi rồi nói:
- Cô không nghi ngờ hắn... Bất quá nàng hình như biết trước việc này. Tại sao trên Minh sơn luôn lo lắng không yên? Mật thám và huynh trưởng của nàng không có quan hệ, còn với nàng thì sao?
Khương Tú Nhuận nghe chàng nói vậy, trong lòng chìm xuống.
Trước giờ Phượng Ly Ngô vốn là người đa nghi, lòng dạ thâm sâu. Nàng được chàng sủng ái, hình như gần đây quá đắc ý quên mình, vậy mà quên sạch điểm này.
Ở Minh sơn nàng lo lắng cho ca ca, cho nên nói dối là nằm mộng, nhưng không ngờ được ca ca hành sự như vậy, khiến cho nàng rước lấy sự nghi ngờ của Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận đương nhiên sẽ không nói ra chuyện bản thân trùng sinh. Dù sao chuyện này quá mức hoang đường, nói ra càng khiến cho người ta cảm thấy nàng hồ ngôn loạn ngữ, lấp liếm cho qua.
Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được cớ nào tốt hơn, chỉ có thể dùng đôi mắt yếu ớt nhìn lại Phượng Ly Ngô nói:
- Vậy Điện hạ nghĩ thế nào?
Phượng Ly Ngô còn nghĩ thế nào được? Tất nhiên là cho rằng Khương Tú Nhuận đã sớm sắp đặt muốn vụng trộm về nước, âm thầm liên hệ với lão thần Ba quốc. Chỉ là không biết trên đường xảy ra chuyện gì, lâm thời đổi ý, vừa đúng lúc nàng không ở kinh thành, cho nên lo sợ mới nhờ chàng phái người coi chừng huynh trưởng nàng.
Nhưng là những lời này, chàng không thể nói, bởi vì hiện tại nàng không chỉ là phụ tá của chàng, mà còn là trắc phi chàng sủng ái.
Nói ra thì thế nào? Chàng lại không thể xử trí nàng như đám phụ tá bất trung, trượng tễ nàng được. Nhưng nếu làm bộ không biết, chẳng phải là dung túng "tặc đảm" của nàng, về sau phàm là có chuyện gì không hài lòng với chàng, thì vẫn có đường lui. Vạn nhất liều lên cùng huynh trưởng trốn về Ba quốc, chẳng phải chàng lại mất công phái binh lực san bằng Ba quốc hay sao?
Nhất thời trong lòng Phượng Ly Ngô ngổn ngang, không biết phải làm sao cho phải.
Thế nhưng chàng là người sát phạt quyết đoán đã quen, do dự cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Sau một khắc, chàng quyết định dừng mọi việc lại, nếu như lần này không trừng trị cho nàng thấy lập trường của mình, dựa vào tính cách của nữ nhân này, nàng sẽ lật cả ngói lên mất.
- Hình bộ muốn thẩm vấn huynh trưởng của nàng, cho nên tới đây xin ý kiến, Cô đã đồng ý!
Nghe chàng nói vậy, Khương Tú Nhuận đang cẩn thận nịnh nọt, lập tức đứng dậy, trừng to mắt nói:
- Điện hạ! Ngài sao có thể làm như vậy được?
Cho tới bây giờ Phượng Ly Ngô chưa từng thấy Khương Tú Nhuận dám hô to gọi nhỏ với mình như vậy, sắc mặt càng trầm xuống nói:
- Bất quá mới chỉ là thẩm vấn, cũng không phải định tội. Về tình về lý có điểm nào quá phận? Nếu nàng tâm không thẹn, huynh trưởng nàng tất nhiên sẽ an bình, hắn cũng được thả ra... Còn nếu như nàng biết ẩn tình gì, không ngại nói thẳng ra với Cô, miễn cho huynh trưởng nàng phải tới Hình bộ một chuyến.
Khương Tú Nhuận biết hiện tại chỉ cần nàng khéo léo đưa đẩy một chút, chủ động nhận tội nói mình tự ý liên hệ với lão thần Ba quốc. Thuận theo ý Phượng Ly Ngô, giải đi nghi ngờ trong lòng chàng, biểu lộ bản thân diễn trò ngốc nghếch như con khỉ, không nhảy ra khỏi ngũ chỉ sơn* của chàng.
Ngũ chỉ sơn: Năm ngón tay, dùng sự tích ngộ không và Phật tổ ví von. Ai ko hiểu xem Tây du kí nhé:D
Sau đó Điện hạ sẽ nguôi giận, quở trách chính mình dừng lại, miễn cho ca ca bị đưa tới Hình bộ chịu kinh hãi một trận.
Nặng nhẹ thế nào, trong nháy mắt Khương Tú Nhuận đều nghĩ được rõ ràng. Thế nhưng lúc này trong lòng nàng như có một cỗ ủy khuất, cưỡng ép kiềm chế lại, nhưng nàng không áp chế nổi.
Rõ ràng là nàng không hề làm gì, lại bị ép phải thừa nhận... Khương Tú Nhuận nhất thời không khống chế nổi, mắt đỏ lên, nghẹn ngào bật khóc ra tiếng.