Giai nhân tuy đẹp khiến người ta bị mê hoặc thần hồn, thế nhưng khi chư vị quốc quân lấy lại tinh thần, thì trong lòng lại có cảm giác khó chịu. Trong đó quốc quân Ô Cán nhíu mày nói:
- Ba quốc thân là chủ nhà, vì sao quốc quân tới giờ vẫn không xuất hiện?
Khương Chi liền đáp lời:
- Ta chính là đại vương tử Ba quốc. Phụ vương bởi vì không quen khí hậu, thượng thổ hạ tả, toàn thân mệt mỏi không dậy nổi. Không muốn khiến chư vương mất hứng, liền mệnh ta và muội muội cùng tới đây khoản đãi chư vương.
Kỳ thật chư vị ở đây, không có mấy người để ý tới Khương quốc quân. Ông ta tới hay không bọn họ cũng chẳng để tâm, nhưng một tiểu quốc mà dám làm ra chuyện này, khiến họ cảm thấy không thể tha thứ.
Quốc vương Ô Cán quốc trừng mắt, thấy ông ta vẫn muốn làm khó dễ, Khương Tú Nhuận ở bên liền nhẹ nhàng nói:
- Năm nay chư vương hội tụ, có không ít vương tử thay mặt quốc vương tới tham dự, quả nhiên khiến người ta mở rộng tầm mắt. Phụ vương từng nghe danh công tử Lưu Bội đã lâu, cũng có rất nhiều quốc trữ tới tham dự, cho nên mới dám buông tay để ta và huynh trưởng thay mặt người đến đây chiêu đãi chư vị. Một là có thể học tập đạo trị quốc của chư vương; Hai là có thể kết giao với các vương tử mở rộng quan hệ giao bang. Ô Cán vương, ngài nói đạo lý này có phải hay không?
Hoàn toàn chính xác, Lương quốc phái Lưu Bội tới tham dự hội minh. Đại quốc như Lương quốc, nếu không phải bởi vì nể tình hai nước tiếp giáp, có lẽ thực sự coi thường tiểu quốc tổ chức hội minh thế này, cho nên phái công tử Lưu Bội tới tham dự đã là không tệ rồi.
Nhưng bây giờ Khương Tú Nhuận lấy chuyện Lưu Bội làm lá chắn, quốc vương Ô Cán quốc cũng không dám nói vương tử tới tham dự hội minh là bất kính với chư vương. Bằng không chẳng phải là cố ý khiêu khích Lương quốc hay sao?
Mà lễ nghi sắp xếp ở nơi này lại hoàn mỹ tới mức không thể bắt bẻ, thứ tự ngồi của các quốc quân vương tử đều không thể dị nghị, phá vỡ quy tắc thông thường, mọi người ngồi quây thành vòng tròn, đại quốc tiểu quốc tới tham dự đều được đối xử như nhau, không thể nói chủ nhà cô thường hay chậm trễ.
Như lời Khương Chi nói, Khương quốc quân tiêu chảy kéo dài, cũng không ai muốn cưỡ.ng bức ông ta tới tham gia cả.
Nên chuyện này cứ như vậy cho qua.
Bất quá trong mắt chư vị quốc quân, người chủ trì Ba quốc là đại vương tử Khương Chi, còn về phần vị vương nữ này không biết tới đây làm gì, có lẽ tới tuổi cưới hỏi, muốn thừa dịp chư vương tụ hội lựa chọn phu quân sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt chư vị quốc quân quốc trữ nhìn về phía Khương Tú Nhuận đều vô cùng mập mờ.
Lưu Bội ngược lại mỉm cười nhìn Khương Tú Nhuận, chủ động ngồi xuống bên cạnh nàng nói:
- Xem ra ta tới tham gia, ngược lại là giải vây cho Khương cơ. Đã lâu không gặp, Khương cơ ngày càng xinh đẹp rồi.
Khương Tú Nhuận nhìn về phía hắn mỉm cười, cũng không nói nhiều. Tính toán thời gian, Lưu Bội cũng sắp kế thừa vương vị rồi.
Kiếp trước, sau khi lên ngôi liền lập tức thôn tính chư quốc mở rộng quốc thổ.
Làm thế nào kiềm chế được con sói Lương quốc thôn phệ Ba quốc đây, thật đúng là phải hao tổn rất nhiều tâm tư.
Khương Tú Nhuận mặc dù không muốn nói chuyện với hắn, nhưng Lưu Bội trong lòng lại gẩy bàn tính, nhân lúc các chư vương đang hàn huyên liền nói nhỏ:
- Từ khi nghe tin nàng rời khỏi Lạc An, trong lòng liền mong muốn được gặp lại Khương cơ. Ta một mảnh chân thành khuyên nàng, Khương cơ không cần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử...
Hắn nói như vậy, Khương Tú Nhuận ngược lại không có cách nào giả câm vờ điếc, chỉ hơi nghiêng mặt nhìn hắn:
- Công tử nói gì vậy? Khi đó thân ở Lạc An, hưởng quân ân Thái tử Đại Tề nên mới đắc tội với ngài.
Lưu Bội nghe vậy, ý cười càng sâu, nhưng đáy mắt lại không một tia vui mừng:
- Những chuyện kia, quả nhiên là không thể thay đổi, chỉ là riêng chuyện khi nàng làm chủ tư nông tư phá giải kế sách nuôi tằm của ta, ta đã muốn dây dưa với nàng rồi...
Lương quốc lòng mang ý xấu đối với Đại Tề, muốn dao động căn cơ Đại Tề, dùng giá cao thu mua tơ lụa nhiễu loạn lòng dân, để bọn họ bỏ ruộng đồng mà nuôi tằm, không ngờ kế hoạch đó lại bị nữ tử này dùng Thuế con tằm nhẹ nhàng hoá giải.
Sau đó, còn bắt chước Lương quốc tu kiến kênh mương, làm phụ lực cho nông dân.
Hiện tại, nàng mặc dù đã rời khỏi Đại Tề, thế nhưng mương nước trụ cột đã thành hình, để sản lượng lương thực những nơi có kênh mương tăng gấp bội. Kế sách ức nông của Lương quốc chính thức tuyên cáo thất bại, hắn cũng vì chuyện này mà mất trắng một khoản tiền lớn.
Khương Tú Nhuận cũng muốn khách khí với hắn, thế nhưng Lưu Bội cố tình nhắc lại chuyện cũ, nàng liền lập tức nói lại:
- Nuôi tằm ức nông, vốn là kế sách Quản Trọng dùng thời xuân thu, tự bản thân Thái tử Đại Tề cũng nhìn ra được, chứ nào tới lượt tính trên đầu ta. Mà ta chỉ là một nữ tử, cũng chẳng có nhiều tâm tư xảo trá như vậy, bất quá là làm việc theo sự phân phó của Thái tử màthôi. Công tử ngài nếu muốn trách, thì trách sử sách đã viết lại chuyện kia quá rõ ràng, khiến cho người đời sau không có cách nào triển kế được.
Nàng xinh đẹp như vậy, có cười hay giận cũng như một bức tranh mỹ nhân đồ. Lưu Bội bị Khương Tú Nhuận liếc mắt trừng một cái, biết nàng giả ngu nói hươu nói vượn, vờ ngốc nghếch, nhưng vẫn bị biểu cảm của nàng làm cho xương cốt mềm nhũn.
Cho nên dù bị Khương Tú Nhuận ám phúng hắn dùng chiêu thức mà cổ nhân đã dùng rồi, Lưu Bội cũng chẳng để ý.
Dù sao người sống sờ sờ bị mỹ nhân làm cho tức chết cũng chẳng phải Lưu Bội hắn. Mặc dù các nước có nhiều tin đồn khác nhau về việc chất tử Ba quốc về nước, thế nhưng dù sao Lưu Bội cũng không tin chuyện Phượng Ly Ngô phiền chán người cũ, muốn nạp người mới vào phủ, mới hưu trắc phi Dao cơ để nàng xuất phủ hồi hương.
Nữ tử thông minh giảo hoạt như vậy, không nói tới tài năng của nàng, chỉ riêng chuyện lấy sắc đệp trong màn che chiếu rủ phong tình hầu hạ nam nhân, chỉ cần không phải kẻ mù lòa, ai có thể buông tay được cơ chứ?
Hắn nghĩ, có lẽ đây là Phượng Ly Ngô bị người ta tính kế. Từ khi hoàng trữ Đại Tề đăng cơ làm đế, hành xử như hổ lang, có lẽ là do nhẫn nhịn nội hỏa trong người cũng nên.
Nam tử tay cầm quyền cao đang tranh cường háo thắng, nói trắng ra là giống hệt như đứa trẻ ba tuổi bị người khác đoạt đồ chơi yêu thích vậy.
Trong tay quyền lực phiên vân phúc vũ, kỳ thật khiến lòng tham của con người càng phóng đại hơn. Lưu Bội ngay từ ngày trước đã động tâm với Khương Tú Nhuận. Hiện giờ nàng đã rời khỏi Phượng Ly Ngô, trở về Ba quốc với thân phận chưa gả, càng khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Lưu Bội cũng không phải kẻ thích dây dưa dài dòng, với nữ tử thông tuệ như nàng thì càng không cần phụ họa lấy lòng.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lưu Bội liền nói thẳng:
- Cơ ở mãi trong vương đình Ba quốc cũng không phải biện pháp, ta lại luôn ái mộ nàng, tâm chưa hề thay đổi. Sau khi hội minh, ta muốn hướng Khương quốc quân cầu hôn, cưới nàng về Lương quốc được chứ?
Khương Tú Nhuận ngược lại thật không nghĩ tới Lưu Bội thế mà lại còn có tâm tư cưới nàng, kinh ngạc nhìn hắn, hàm súc nhắc nhở:
- Công tử có lẽ không biết, ta mới sinh một nhi tử, là tàn hoa bại liễu quả thực không xứng với phong nghi của quân.
Ba quốc và Lương quốc tiếp giáp nhau, hơn nữa Lưu Bội chú ý Khương Tú Nhuận như vậy, sao có thể không biết vị thánh nữ này mới sinh con?
Bất quá nếu không phải hắn trước kia nghe thám báo nói, chỉ nhìn vòng eo Khương Tú Nhuận không đủ một nắm tay kia, đều thực sự không tin nàng mới sinh một hài tử.
Bất quá khi đó trong nhóm quý nữ, tiếp túc tái giá cũng đâu phải ít. Nếu một mỹ nhân như Khương Tú Nhuận gả cho mình, Lưu Bội cũng chẳng để ý thay Phượng Ly Ngô nuôi dưỡng hài tử. Nên khi nghe nàng nói như vậy, Lưu Bội không bỏ lỡ cơ hội lập tức tiếp lời:
- Cơ không cần lo lắng chuyện này, tiên vương hậu Lương quốc cũng là tái giá gả cho hoàng tổ phụ ta, người đối đãi với nhi tử của vương hậu như con đẻ, hiện tại ở Lương quốc cũng được phongg vương hưởng thụ thực ấp. Nàng nếu gả cho ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với hài tử của nàng.
Khương Tú Nhuận cũng biết đoạn lịch sử này của vương thất Lương quốc, nhưng không ngờ tới gia phong này truyền thừa tốt tới vậy, Lưu Bội thế mà không chút ngần ngại nào, muốn nạp nàng một người đã từng sinh hài tử làm thiếp?
Nếu như phụ vương còn sống, khi biết thư của Phượng Ly Ngô là giả, mất đi Đại Tề bảo hộ, nghe được đề nghị của Lưu Bội sợ rằng sẽ động tâm a?
Chẳng qua hiện nay lão nhân gia ông mệnh đã về hoàng tuyền, Khương Tú Nhuận ngược lại không lo lắng có người sẽ bán nữ cầu vinh.
Mà lúc này quốc quân hội minh cũng đã tới gần như đông đủ, hội minh liền bắt đầu thương nghị đại sự giữa các chư quốc, không thích hợp bàn chuyện nữ nhi thường tình nữa.
Lần này chủ đề hội minh nhắc tới, chính là tân đế Đại Tề sau khi diệt Ngụy quốc, thế trận giữa các nước thay đổi to lớn. Các chư quốc người người đều cảm thấy bất an.
Cũng không biết mục tiêu kế tiếp của Đại Tề sẽ là quốc gia nào. Khương Tú Nhuận giữ im lặng, nàng đã từng nhìn bản đồ khắc trên bàn trong thư trai của Phượng Ly Ngô, cẩm tú sơn hà to như vậy, đều lấp không đầy dã tâm của nam nhân kia.
Bất quá mấy tiểu quốc ở vùng Tây bắc, cũng chẳng lọt được vào pháp nhãn của tân đế Đại Tề, ngược lại Cao Ly ngày trước liên bang với Đại Tề lại tràn ngập nguy cơ.
Hơn nữa, tại Cao Ly, Phượng Ly Ngô trước đây đã xây dựng ám tuyến dọc theo những nơi mà kênh đào đi qua. Chỉ sợ hiện tại Cao Ly vương có sai người lấp sông cũng chẳng còn kịp, chỉ không biết Phượng Ly Ngô có nể mặt trắc phi Điền cơ, đối xử tử tế với nhạc phụ đại nhân một chút hay không?
Bất quá... Đại Tề tạm lộ phong mang ngược lại cũng có chỗ tốt, Khương Tú Nhuận bất động thanh sắc nhìn biểu hiện chăm chú theo dõi bản đồ của Lưu Bội như có điều suy nghĩ, Lương quốc nếu như bị Đại Tề cản tay, chỉ sợ rất khó có thể tùy tâm sở dục, không chút kiêng kị chiếm đoạt chư quốc như kiếp trước.
Mà hắn vừa mới vừa mới hiển lộ muốn liên hôn với Ba quốc, cho nên nàng cũng không cần phản ứng thái quá với Lưu Bội, hiện tại chỉ tàm thời hòa hoãn, cho dù phải đáp ứng cũng chỉ là nhất thời, sau đó Ba quốc liền phát quốc tang, nàng có thể lấy lý do vì để tang, đẩy lùi kế hoạch lại.
Chỉ cần Lương quốc chịu cho Ba quốc cơ hội thở dốc, Khương Tú Nhuận cảm thấy thế cục hỗn loạn, phong vân khó lường này, Ba quốc vẫn có thể tiếp tục hướng tới phía trước, cũng chưa hẳn không có khả năng xoay mình.
Ngay khi chư quốc đang thương thảo hừng hực khí thế, có thị vệ tới bẩm báo với Khương Chi:
- Đặc sứ Tề triều tới, đang xuống xe ngựa tới đây.
Đặc sứ Đại Tề tới thân làm chủ nhà tất nhiên là phải ra nghênh đón. Khương Chi đặt chén rượu xuống, mang theo hầu cận tiến ra phía cửa.
Đợi đến lúc đặc sứ tới gần, Khương Tú Nhuận nhấc mi lên nhìn... Thiên tử Đại Tề quả nhiên xem trọng hội minh Tây Bắc, đặc sứ tới chẳng phải ai khác, mà chính là người nàng tiến cử cho Phượng Ly Ngô, nhân trung long phượng Qúy Bỉnh Lâm đại nhân.
Mà ánh mắt Quý Bỉnh Lâm tự nhiên quét về phía đại vương nữ Khương Tú Nhuận, trong nội tâm cũng một phen kinh đào hải lãng.
Hắn luôn luôn cho răng Bá Nhạc tri kỷ trong lòng mình, chính là công tử hiền đức sinh không gặp thời, nhân trung chi long gặp phải xui xẻo.
Nhưng trước khi tới đây, được tân đế triệu kiến, nói rõ Khương Hòa Nhuận là nữ tử.
Quý Bỉnh Lâm vốn không tin, nhưng giờ thật sự thấy Khương Tú Nhuận cũng như bình thường nhìn hắn mỉm cười gật đầu lúc, trong lòng quý đại tài tử tựa hồ là có cái gì nổ tung.