Chất Nữ

Chương 164: Không Môn Đăng Hậu Đối



Úy thái hậu vẫn còn muốn nói thêm, nhưng Phượng Ly Ngô lạnh lùng gạt đi:

- Mẫu hậu, nếu như người muốn dạy dỗ, không bằng để lui lại chúng ta về Phật đường thảo luận tiếp?

Bà ta biết đây là nhi tử đang cảnh cáo mình, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Mặc dù nhi tử ngỗ nghịch cũng không hiếu thảo, nhưng bà ta cũng không sợ, chỉ cần Úy gia còn, hắn liền không thể không bày ra bộ dáng là kẻ hiếu tử trước mặt mọi người. 

Nghĩ như vậy, bà ta cũng lười nói nhiều với nữ vương Ba quốc ương ngạnh kia, chỉ thừa dịp tiếng nhạc trên đại điện vừa ngừng, liền cao giọng nói:

- Tiên hoàng vừa qua đời, ai gia bi thống khó nhịn, một mực vẫn ở lại Phật đường tụng kinh cầu phúc cho tiên đế. Thế nhưng sau khi Hoàng đế đăng cơ, hậu cung trống rỗng, không có lấy một phi tử tri kỷ chăm sóc long thể, người làm mẫu thân như ta đành phải đứng ra chiếu cố. Ai gia gần đây thân thể cũng tốt hơn nhiều, muốn gần gũi với hoàng đế hơn, không bằng qua năm mới dời tới Loan Minh cung, lễ tiết thỉnh an liền khôi phục lại đi.

Kỳ thực bà không nói ra, Phượng Ly Ngô cũng có dự định như vậy. Chỉ là ngữ khí Thái hậu như vậy, không có chút thu liễm, ngược lại khiến cho chàng do dự.

Triệu phu nhân theo hầu bên cạnh Thái hậu, vụng trộm chọc Thái hậu một chút, nhắc nhở Thái hậu đừng quên mấy lời bà dặn dò lúc trước.

Hoàng đế bây giờ cũng không phải là Thái tử điện hạ ngày trước, mà là Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh. Úy Thái hậu không thể như trước kia khắp nơi đối nghịch với ngài ấy, mà phải dùng tư thái mẫu thân lôi kéo tình cảm của ngài.

Phượng Ly Ngô cũng không phải người tâm địa lạnh nhạt. Chỉ cần Úy Thái hậu tỏ ra là người hiền thục, chắc chắn Hoàng đế sẽ niệm tình.

Đường đường Thái hậu Tề quốc, cần phải tỏ ra rộng lượng, tội gì phải giống như phi tử hậu cung tranh giành tình cảm, xuất khẩu cay nghiệt, tìm cơ hội leo lên cao?

Phải biết, lần này Hoàng đế chịu để Thái hậu ra ngoài gặp người khác, ngoại trừ Úy quốc công nói đỡ, nguyên nhân chủ yếu chính là Thái hậu đầu bù tóc rối bộ dáng tiều tụy xuất hiện trước mặt Phượng Ly Ngô, khóc lóc kể lể tình mẫu tử khi xưa.

Bởi vậy có thể nhìn ra Phượng Ly Ngô khi đối mặt với Úy Thái hậu vẫn mềm lòng.

Úy Thái hậu bị nhắc nhở, mới nhớ tới lời nữ quan căn dặn, mắt đỏ lên, mềm giọng nói:

- Qua ít ngày nữa, trời vào xuân rồi, khoảng thời gian này dạ dày Hoàng đế luôn không tốt,  ai gia đã sai người chuẩn bị dược liệu, tự mình phơi khô, tới lúc đó đưa sang cho Hoàng đế sai người sắc lên uống để dưỡng dạ dày. Ngày trước khi còn ở lãnh cung, người chính là thích uống trà thuốc cát cánh* đó...

*cát cánh: Tên một vị thuốc đông y, có thể dùng làm trà, tính ôn...

Kỳ thật lúc đó, là do bản thân bà dạ dày không tốt, liền tìm phương thuốc nấu thành nước trà, còn dư ra liền cho Phượng Ly Ngô uống mà thôi.

Nhưng dù là như vậy, nhưng có thể khiến mẫu thân nhớ tới, chuẩn bị dược liệu cho mình pha trà, cảm giác chua xót khi đó thành ký ức ấm áp duy nhất trong tuổi thơ của Phượng Ly Ngô.

Hiện tại thái hậu mắt đỏ hoe, giống như vẫn mang theo mùi vị thống khổ như ngày còn ở lãnh cung.

Gần sang năm mới, Phượng Ly Ngô trong lòng có chút cảm giác khó chịu, cũng không muốn để Thái hậu trước mặt quần thần khóc lóc kể lể, liền mở miệng nói:

- Nếu mẫu hậu cảm thấy thân thể tốt lên rồi, thì năm sau hãy chuyển ra khỏi Phật đường thôi.

Chàng nói xong Úy thái hậu mới chịu ngừng khóc.

Khương Tú Nhuận ngồi một bên nghe rõ mọi chuyện, cũng không lên tiếng. Nàng hiện tại, ngay cả con dâu Phượng gia cũng không phải, chẳng qua là thân phận Quốc quân phiên bang, tất nhiên không có quyền chất vấn xen vào việc nhà Phượng gia.

Chỉ là, Phượng Ly Ngô từng nói sang năm muốn tổ chức đại hôn với nàng, nàng vẫn chưa đồng ý.

Bây giờ nàng ở đây là khách, tất nhiên có thể tùy tính một chút, Ba quốc tuy nhỏ, nhưng dù gì cũng là một quốc gia, nàng tội gì phải vào Tề cung khom lưng uốn gối?

Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận càng giữ vững ý nghĩ của bản thân, mặc dù nàng yêu Phượng Ly Ngô, nhưng không hề muốn làm con dâu Phượng gia.

Ngược lại, tâm trạng Phượng Ly Ngô hiện tại rất vui vẻ. 

Ngày này năm ngoái, chàng cô đơn lẻ bóng nhìn văn võ toàn triều chúc mừng năm mới, nhưng trong lòng một mảnh lạnh lẽo, chỉ nghĩ tới Khương Tú Nhuận phản bội chàng, đang cùng người khác song túc song phi.

Mà năm nay mọi chuyện đều khác, không riêng gì gia nhân ở bên, dưới gối còn có nhi tử. Mặc dù triều đình vì chuyện này mà huyên náo không yên, nghiệp lớn thống nhất thiên hạ chưa thành, thế nhưng Phượng Ly Ngô phá lệ cảm thấy đêm trừ tịch năm nay xem như viên mãn.

Tiệc mừng năm mới kéo dài tới chiều liền tan.

Thái hậu và Khương Tú Nhuận không ngồi cùng bàn, Năm yến đến buổi chiều lúc, liền tản.

Thái hậu không muốn ngồi nhìn Khương Tú Nhuận bên cạnh, cho nên từ sớm đã lấy lý do thân thể mệt mỏi liền về nghỉ tước. Phượng Ly Ngô cuối cùng cũng coi như được thoải mái, yên bình cùng Khương Tú Nhuận và nhi tử trải qua lễ mừng năm mới. 

Thái giám có chuẩn bị cho Bảo Lý một chút pháo hoa, KHương Tú Nhuận và Phượng Ly ngô ngồi trên hành lang cung điện tránh gió, nhìn Bảo Lý chơi đùa trong sân. Thị nữ đốt dây pháo hoa, rồi kéo Bảo Lý ra ngắm pháo hoa nở bung.

Vì là đồ cho trẻ con chơi, nên pháo hoa chỉ lóe ra hoa lửa để giảm bớt nguy hiểm.

Nhưng Bảo Lý là đứa trẻ gan dạ, vừa nhìn thấy hoa lửa lóe sáng, trong lòng ngứa ngáy, giãy ra khỏi tay thị nữ muốn chạy lại gần.

Khương Tú Nhuận đang mỉm cười nhìn nhi tử, thấy thằng bé muốn xông lên, lập tức đứng dậy định đi qua kéo nhi tử lại. Thế nhưng Phượng Ly Ngô đã bước nhanh qua, nhấc nhi tử lên, đưa dây pháo cho cậu bé cầm, dạy nhóc tự tay đốt pháo.

Trái tim căng thẳng của Khương Tú Nhuận lập tức hạ xuống, nhìn hai người đang cười vui vẻ, đốt xong mười dây pháo, Bảo Lý mới nhào tới cạnh nàng nói muốn uống nước.

Trẻ con chơi mệt liền buồn ngủ.

Khương Tú Nhuận thương hài tử vẫn còn nhỏ, cũng không muốn cậu bé phải thức đón giao thừa, liền để thị nữ ôm nhi tử vào nội thất ngủ trước.

Lúc này nàng mới có tâm tư nói với Phượng Ly Ngô:

- Thằng bé còn nhỏ như vậy sao lại dạy nó đốt pháo? Nếu không cẩn thận bị thương thì sao.

Phượng Ly Ngô lại lơ đễnh đáp:

- Nó là nhi tử của trẫm, tương lai sẽ kế thừa non sông vạn dặm, tất nhiên phải lịch luyện để lá gan lớn hơn một chút.

Khương Tú Nhuận yên lặng một hồi nói:

- Ta được Tiên hoàng tự mình hạ chiếu hưu khỏi phủ, mà Bảo Lý lại ở ngoài phủ Thái tử ra đời. Dựa theo quy củ, cho dù là nhi tử của ngài, cũng khó mà vào được gia phả Phượng gia. Mà nó lại là Đại vương tử Ba quốc, tương lai cũng phải kế thừa ngôi vị Quốc quân Ba quốc, giang sơn Đại Tề chỉ sợ cũng không tới lượt nó được kế thừa.

Tâm tình đang vui vẻ của Phượng Ly Ngô, sau khi nghe nàng nói vậy, lông mày lập tức nhíu lại:

- Cái nơi chật hẹp nhỏ bé kia của nàng có gì mà để kế thừa? Nhi tử của trẫm, tiền đồ tất nhiên do trẫm định đoạt.

Chàng bây giờ dù nhiều khi tận lực thuận theo ý Khương Tú Nhuận, thế nhưng chung quy vẫn là thân cư thượng vị, quân vương ngồi trên đài cao, hơn nữa chuyện này liên quan tới nhi tử của họ, tất nhiên chàng không thể nhượng bộ.

Khương Tú Nhuận tất nhiên nghe được ý khinh thường Ba quốc trong lời nói của Phượng Ly Ngô. Nếu là trước kia, nàng vẫn còn là phụ tá của Thái tử, tất nhiên phải mỉm cười lắng nghe, cố gắng nhẫn nhục.

Thế nhưng bây giờ nàng chính là nữ vương Ba quốc, không phải đến Đại Tề làm con tin. Phượng Ly Ngô ngay trước mặt quốc mẫu trào phúng Ba quốc, nàng há còn phải cho chàng vẻ mặt tươi cười?

Cho nên lập tức liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Phượng Ly Ngô cảm thấy có lẽ gần đây mình đã quá nuông chiều nữ nhân này, giờ ngay cả nói nàng cũng không cho nói! 

Chàng vươn tay kéo nàng vào trong ngực, vẫn cứng miệng nói lời ngoan độc:

- Đây là hoàng cung Đại Tề, cũng không phải cung điện như cái miếu của nàng ở Ba quốc, nàng thu lại uy phong nữ vương của mình đi.

Khương Tú Nhuận tức giận tới mức thở cũng khó khăn, đôi mắt vũ mị mở thật to, nghiêng nghiêng nhìn chàng chằm chằm nói:

- Nếu ngươi như thế này, ở Ba quốc ngay cả cửa miếu cũng không bước vào được đâu.

Phượng Ly Ngô ngược lại nghĩ đến lúc cung yến, Khương Tú Nhuận cùng mẫu hậu tranh cãi, khẽ hừ mũi nói:

- Hôm nay nàng không nói, trẫm cũng không biết trong cung của nàng còn có loại đồ chơi như nam sủng đấy, nói xem nàng lật bao nhiêu thẻ bài rồi, sủng những ai?

Khương Tú Nhuận cố ý nhìn chàng một lượt từ trên xuống dưới mỉa mai nói:

- Cần gì phải hỏi? Nếu thực sự có thể tùy ý lật thẻ bài, tất nhiên phải tránh mấy kẻ hay cáu kỉnh, mà chọn mấy người ôn hòa nhã nhặn rồi.

Như đổi mấy từ khác còn tốt, nhưng "ôn hòa nhã nhặn" chính là từ dùng để miêu cả Cơ tướng Ba quốc, lập tức mùi dấm chua lập tức tràn ra, nhức nhối lấp đầy khoang mũi.

Lời này nàng là buột miệng nói ra, không ngờ tới cả người nói và người nghe đều càng nghĩ càng tức.

Cuối cùng Hoàng đế Đại Tề bức nữ vương Ba quốc ngày đầu tiên của năm mới lật thẻ bài của mình, để muốn cả năm đều độc chiếm ân sủng.

Chàng còn dốc sức muốn cho nữ quốc quân biết, kẻ hay cáu kỉnh bản lĩnh không nhỏ, có thể hầu hạ liên tục, dư âm kéo dài không dứt.

Khương Tú Nhuận từ khi sinh hài nhỉ, càng ngày càng hứng thú chuyện giường chiếu, mặc dù vừa nãy còn đang tức giận, nhưng về sau cũng bị chàng đùa giỡn bật ra tiếng run rẩy từ trong cổ họng.

Sau khi trời quang mây tanh, Phượng Ly Ngô chìm vào giấc ngủ say, nhưng trong lòng Khương Tú Nhuận có khúc mắc, nên không muốn để ý tới chàng.

Kết quả, mùng một đầu năm, Thánh Võ đế dẫn văn võ bá quan đi tổ miếu bái tế, Khương Tú Nhuận liền lập tức mang theo nhi tử trở về hành cung của mình.

Nàng mặc dù thân ở Đại Tề, thế nhưng Ba quốc có rất nhiều công sự quan trọng cần nàng định đoạt.

Cũng nhờ Đại Tề tu sửa kênh đào, vạn dặm lộ trình bỗng nhiên giảm bớt một nửa. Cho nên những chuyện huynh trưởng Khương Chi không quyết định được, đều viết thư hỏa tốc dùng tàu nhanh chuyển tới thành Lạc An, để Khương Tú Nhuận thẩm duyệt.

Trận chiến đánh Nhung quốc, đối với Khương Tú Nhuận mà nói cảm giác đúng là chấn động. Thân là Quốc quân, nếu không phải trong thời khắc nguy cấp mất nước, cũng không thể hiểu cảm giác đao treo trên đỉnh đầu là như thế nào.

Ba quốc quá nhỏ, nhân khẩu có hạn, chú định không thể phát triển như Lương quốc, hay là mạnh mẽ chiêu mộ tinh binh như Đại Tề. Thế nhưng nếu như dùng công cụ, cải tiến vũ khí phòng thủ, nâng cao thành trì, gia tăng mương hộ thành có thể dùng một chọi mười, không bị đám lang sói chung quanh coi thường nữa.

Bởi vì lần trước đánh lui Nhung quốc, Ba quốc thu lại được rất nhiều đất đai bị chiếm khi xưa, xây thêm thành trì. Cho nên trên công văn Khương Chi gửi tới, lời chú giải màu đỏ toàn bộ đều tập trung vào một điểm, chính là hai chữ "Thiếu bạc".

Khương Tú Nhuận lần lượt tinh tế xem xét, bàn tính trong tay cũng phát ra âm thanh lách cách, cuối cùng nàng phát hiện ra, nếu có thể bớt khoản cống nạp cho Đại Tề, thì nàng miễn cưỡng có thể bình ổn được ngân khố.

Thế nhưng khoản cống nạp này cũng bị bách quan Tề triều giương mắt nhìn, cho dù nàng mặt dày, khúm núm xin Phượng Ly Ngô hạ thánh chỉ, chỉ sợ Phượng Ly Ngô cũng không tránh khỏi bị quần thần chỉ trích.

Nghĩ đến đây, nàng thở dài một tiếng, trải bản đồ ra, học bộ dáng trù tính chinh phạt chư quốc của Phượng Ly Ngô năm đó. Trên bản đồ Ba quốc điểm điểm vẽ vẽ.

Vừa vẽ như nghiện, nếu ở đây xây một thành trì, một khu ruộng, bỏ thành trì chỗ kia thì nhiều thêm một mỏ đồng....

Trước khi hoạch định xong, bút trong tay Khương Tú Nhuận vung lên không ngừng, không thể không thừa nhận, thân ở ngôi cao rất dễ bị biến thành một con ác thú, có ăn thế nào cũng không thấy đủ no.

Thế nhưng khi nhìn lại, nàng phải đối mặt tới hiện thực trước mắt, đó là Ba quốc quá mức nhỏ bé, cho Phượng Ly Ngô nhét kẽ răng cũng chẳng đủ, khó trách chàng ta xem thường, cảm thấy nàng khinh mạn nhi tử mình.

Khi Đậu Tư Võ đến chúc tết, thuận tiện đề cập chuyện muốn cùng Bạch Thiển tư định chung thân. Khương Tú Nhuận nhất thời nghĩ đến bản thân, nhịn không được cảm khái nói:

- Môn không đăng hộ không đối, gả đi cũng nhẫn nhịn chịu thiệt thòi, hơn nữa mẹ chồng quá ác, cửa lớn vọng tộc không tiến vào được.

Nàng nói vậy khiến Bạch Thiển đứng ở một bên trầm mặc, nặng nề gật đầu một cái.

Đậu Tư Võ nghe xong trợn tròn mắt, cảm thấy mình cả một đường tới kinh đô ân cần nịnh nọt nữ vương đều trôi theo dòng nước cả, tự tay nướng cá đúng là chui vào bụng chó cả rồi!