Đi guốc gỗ nhìn qua dáng người cũng cao lên một chút, thế nhưng đi lâu sẽ cảm thấy mỏi chân.
Khi bước lên bậc thang cuối cùng, bàn chân đau nhức tới mức không muốn nhấc chân lên.
Phượng Ly Ngô mặc dù biết nàng lại mặc nam trang đi chơi, nhưng không biết nàng đi đôi guốc gỗ giày vò bàn chân như vậy. Vừa nhìn thấy liền lập tức bước qua ôm nàng lên sập, giúp nàng cởi guốc và tất chân.
Ngón chân Khương Tú Nhuận trắng nõn óng ánh, bởi vì đi guốc gỗ lên ngón chân phải dùng lực, đầu ngón chân đỏ lên. Phượng Ly Ngô cau mày nói:
- Lại không ngoan ngoãn rồi, nàng thích đi ngắm hoa đăng cũng đâu cần cực khổ đi đôi guốc cao này, không cẩn thận còn trẹo chân nữa. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, nếu ai còn dám đi loại guốc này thì sẽ phải tới Tây quân tu sửa kênh đào.
Khương Tú Nhuận cười khúc khích, cảm thấy Phượng Ly Ngô điều này cũng nghĩ ra được, nếu thực thi thì vấn đề nhân lực tu sửa kênh đào cũng không phải lo lắng nữa.
Thế nhưng tâm tư Phượng Ly Ngô cũng chẳng đặt vào việc này. Hôm nay cung hí biểu diễn, chính là người mà chàng cố ý an bài, diễn cho bách tính toàn thành xem, cũng là diễn cho Khương Tú Nhuận xem.
Nhi tử lớn như vậy rồi, mà phụ mẫu vẫn chưa thành thân, khiến cho chàng không biết phải nói thế nào với thằng bé.
Ngày hoàng lịch sang năm có rất nhiều ngày đại cát thích hợp tổ chức hôn lễ, chỉ đợi nàng gật đầu là có thể lập tức tổ chức đại hôn.
Ngày trước là chàng khiến cho Tú Nhuận chịu thiệt thòi, cho nên bây giờ phải đền bù cho nàng một hôn lễ thật long trọng mới được.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại không nói gì. Không phải nàng cố ý trêu đùa Phượng Ly Ngô, mà bản thân là nữ quốc quân Ba quốc, nàng không muốn mặc lên gông xiềng Hoàng hậu Đại Tề.
Phượng Ly Ngô mấy lần nhắc tới, thấy nàng không tiếp lời, không khỏi thay đổi sắc mặt, giật đai lưng của nàng kéo nàng vào trong ngực:
- Sự thông minh cơ trí ngày trước chạy đâu cả rồi? Khi đó trẫm chỉ nhấc tay, nàng cũng biết ngứa chỗ nào, giờ sao lại giả bộ hồ đồ, trốn tránh như vậy. Nói cho nàng biết, ngày tháng đại hôn đã chọn xong, phượng bào giá ý cũng đang được gấp rút hoàn thành, trẫm báo cho nàng một tiếng là được, nàng đừng có làm bộ làm tịch nữa.
Khương Tú Nhuận hiện tại không còn sợ chàng uy hiếp nữa, chỉ liếc mắt nói:
- Nếu chàng lợi hại như vậy, thì tự mình tổ chức đại hôn là được, nói với ta làm gì. Dù sao ta không phải con dân Đại Tề, không hiểu ý chỉ bệ hạ ban ra cũng là chuyện đương nhiên.
Phượng Ly Ngô kìm nén bực bội mới nói:
- Câu nào không hiểu, ta từ từ giảng cho nàng nghe.
Khương Tú Nhuận biết rõ chàng là kẻ ăn mềm không ăn cứng, thấy chàng muốn nổi giận liền vòng vo nói:
- Bệ hạ thiếu người thay ngài quản lý phi tần hậu cung đúng không? Nhưng ta không phải kẻ hiền đức, mời Bệ hạ tìm hiền hậu khác đi.
Khi nàng ấm ức, không còn thấy dáng vẻ chân chó nịnh bợ trước kia, Phượng Ly Ngô nhìn mà lòng mềm nhũn, vén lại sợi tóc bên thái dương nàng, ôn nhu nói:
- Nào dám để Nữ vương quản lý hậu cung? Chỉ là trẫm cho mình vào hậu cung còn trống rỗng của Ba quốc thôi. Nàng không thành hôn, chẳng lẽ thần tử Ba quốc không ai dâng tấu thúc giục?
Trong đại điện trở nên yên tĩnh, Thiên tử Đại Tề hỏi đúng câu trí mạng.
Khương Tú Nhuận bị chàng cuốn lấy không thoát ra được, cuối cùng nhỏ giọng nói:
- Không cần tổ chức đại hôn được không, chúng ta như vậy không phải rất tốt sao?
Phượng Ly Ngô không cảm thấy tốt một chút nào cả, mỗi ngày nửa bên kia long sàng lạnh buốt, nếu muốn ấm áp thi phải xuất cung đi qua chỗ nàng.
Nàng trở thành Hoàng Hậu sớm một chút, tẩm cung của Hoàng Hậu cũng không cho nàng ở, hàng ngày ở đây cùng với mình mới là tốt.
Hơn nữa, Phượng Ly Ngô vẫn còn nhớ rõ, khi nàng mang thai Bảo Lý, mình không ở bên cạnh trông nom, không được tự tay ôm hài nhi mới ra đời, sự nuối tiếc này, cả đời không có cách nào bù đắp.
Nghĩ đến đây, Phượng Ly Ngô lại nhẫn nhịn, nhẹ giọng hỏi:
- Hỏi nàng lần nữa, nguyệt sự lần trước là khi nào?
Bị Phượng Ly Ngô hỏi như vậy, Khương Tú Nhuận trợn tròn mắt, từ khi vào thành Lạc An, công việc hàng ngày phải xử lý quá nhiều, nhất thời nàng cũng không nhớ được nguyệt sự lần trước tới lúc nào, có lẽ phải hỏi lại thị nữ thiếp thân mới biết được.
Phượng Ly Ngô thực ra chỉ muốn thăm dò, không nghĩ tới bản thân nàng cũng chẳng thèm để ý tới chuyện này, chàng không có tâm tình ăn chè trôi nước nữa, kêu người truyền ngự y tới bắt mạch.
Ngự y lập tức chạy tới, cổ tay đặt trên một chiếc gối nhỏ, cách lớp lụa cẩn thận bắt mạch, không bao lâu liền chẩn ra hỉ mạch.
Phượng Ly Ngô vốn chỉ suy đoán, nghe ngự y nói là hỉ mạch, quả thực vui sướng.
Sau khi ngự y rời đi, liền sờ lên bụng Khương Tú Nhuận, sau nhịn không được, cúi đầu ghé tai sát vào bụng nàng.
Khương Tú Nhuận đẩy chàng một cái nói:
- Hài nhi còn nhỏ, làm gì đã có động tĩnh.
Phượng Ly Ngô nói:
- Thường xuyên nghe thử, không chừng lúc nào đó liền có động tĩnh, lần này trẫm sẽ không bỏ lỡ như Bảo Lý nữa.
Nghe thấy vậy, trong lòng Khương Tú Nhuận chợt cảm thấy chua xót, nghĩ đến khi mình mang thai Bảo Lý, mặc dù bản thân tỏ ra thoải mái trước mặt ca ca, nhưng kỳ thật trong lòng thấp thỏm bất an, căn bản không biết bản thân có thể chăm sóc được hài nhi trong bụng hay không, cũng không biết tương lai hài nhi lớn lên mình phải giải thích thế nào về về việc tại sao phụ thân không ở bên cạnh.
Hiện tại, trong lúc vô tình nàng lại mang thai, nhìn dáng vẻ kích động của Phượng Ly Ngô, liền biết được sự tiếc nuối của chàng khi bỏ lỡ khoảnh khắc Bảo Lý ra đời.
Chính vì vậy Phượng Ly Ngô càng hưng phấn, muốn đại hôn càng sớm càng tốt, để hài tử trong bụng Khương Tú Nhuận danh chính ngôn thuận nhập vào gia phả Phượng gia. Khóe miệng Khương Tú Nhuận giật giật, liền thuận nước đẩy thuyền im lặng đáp ứng.
Phượng Ly Ngô dù chưa chính thức tuyên bố trên triều về việc đại hôn với Nữ vương Ba Quốc, nhưng sau lần cung hí, vô luận trong hay ngoài triều đều đã hiểu rõ tâm tư đế vương.
Dân chúng biết được tin này, tất nhiên vô cùng vui mừng, cảm thấy vị nữ vương Ba quốc này còn gần gùi bình dị hơn những tiểu thư thế gia cao cao tại thượng nhiều.
Hoàng đế lấy được hiền hậu, còn lo gì không bình định được thiên hạ, quốc thái dân an?
Chỉ là mấy bị phi tần trong hậu cung lại như ong vỡ tổ.
Nếu là Dương gia Dương Như Nhứ tiến cung làm hậu, các nàng cũng không có gì để nói. Dù sao thân phận của thế gia tôn hiển hơn chất nữ rất nhiều.
Thế nhưng trước khi Khương Tú Nhuận rõ ràng dùng thân phận Dao cơ, cùng các nàng tiến vào phủ Thái tử. Sau này bị Tiên hàng đuổi ra ngoài, lắc mình một cái thay đổi thân phận, còn mang theo cả con riêng tử về làm Hoàng hậu. Điều này làm sao khiến các nàng nhẫn nhịn nổi.
Tào Khê tức giận đến chạy đến trước mặt Úy thái hậu khóc lóc kể lể.
Úy thái hậu sau khi trải qua sinh ly tử biệt với tình lang, nội tâm trở lên trầm ổn hơn nhiều. Thấy Tào Khê khóc lóc, dung nhan lạnh nhạt nói:
- Bất quá chỉ là vào cung làm Hậu mà đã làm như cha chết mẹ chết vậy. Thời gian trong cung...còn dài lắm! Ngươi và nàng ta mới chịu được mấy hồi? Ngươi nghĩ rằng lãnh cung kia chỉ xây cho phi tử không được sủng ái sao? Gần vua như gần cọp, càng thịnh sủng thì cách cửa lãnh cung lại càng gần! Đại hôn thì sao, nàng ta mang danh nữ vương gả tới đây thì thế nào? Trở thành con dâu Phượng gia, sẽ bắt nàng ta phải tuân thủ cung quy, chậm rãi dạy dỗ...
Tào Khê chớp hai mắt đẫm lệ, suy nghĩ ý tứ sâu xa của dì, cảm thấy đúng là có đạo lý.
Về phần Điền Oánh ngược lại không biểu lộ gì, chỉ nhốt mình trong cung không ra ngoài, có lẽ bực bội khó chịu nên mấy ngày qua ăn cơm cũng không ngon.
Còn trên triều, vì sự độc đoán của Hoàng đế mà không khí sôi sục.
Nhân tuyển vị trí Hoàng hậu, há lại là trò đùa?
Lúc trước tiểu thư Dương gia có trăm tốt ngàn tốt không lọt được vào mắt Thánh Võ đế, cứ vậy kéo dài hai năm vẫn không thành hôn.
Hiện tại lại để nữ vương Ba quốc tới làm Hoàng Hậu? Quốc quân hai nước thành hôn, phả tính toàn thế nào cho phải? Về sau long tử long tôn là về Đại Tề, hay là Ba quốc đây?
Tiền triều chưa hề có tiền lệ này, khiến cho đám lễ quan sầu khổ.
Đám quần thần cũng không dám nói thẳng rằng vị trí Hoàng hậu tôn quý, không phải việc riêng của Đế vương.
Cân nhắc giữa hoàng quyền cùng thế gia, truyền thống thì Hoàng hậu đều được chọn ở một trong ba đại thế gia lớn nhất Tề triều. Ví như vị Uý Thái hậu thuộc Uý gia, vị Dương Như Nhứ mà Hoàng đế định cưới cũng thuộc Dương gia danh vọng.
Đối với việc này, Phượng Ly Ngô từ chối cho ý kiến.
Quần thần nhất thời chỉ kém vác hành lý, tới quỳ ở cửa cung xin Hoàng đế nghĩ lai.
Đáng tiếc Tân đế là người có chủ ý, một nghĩ đã quyết định, rất khó để thay đổi chủ ý.
Thế là quần thần lại lấy lùi làm tiến, cầu một việc khác. Khuyên can Hoàng đế hậu cung trống rỗng, cho dù Hoàng Hậu lần này không phải từ thế gia chọn ra, nhưng cũng nên chọn mấy vị từ thế gia nạp vào cung làm phi, phong phú thêm hậu cung.
Đế vương vừa được hưởng thụ niềm vui gia đình, lại có thể cân bằng thế lực trong triều đình với thế gia, thật sự là vẹn cả đôi đường.
Phượng Ly Ngô cũng biết lòng dạ của Khương Tú Nhuận lớn tầm nào, chính là lớn như lỗ kim vậy.
Khó khăn lắm mới thừa dịp nàng hiện tại mang thai dỗ dành nàng cử hành đại hôn, nếu lại bị đám thần tử thuận tay đẩy thêm mấy vị phi tần vào hậu cung, chẳng phải khiến bản thân mình thêm ngột ngạt? Đến lúc đó, đêm dài đằng đẵng, chăn đơn gối chiếc lạnh lẽo một mình, người chịu khổ lại không phải là bản thân mình sao? Nghĩ vậy chàng kiên quyết không đồng ý nạp phi.
Quần thần biết Đế vương tâm đã quyết, dù sao cũng không thay đổi được, đành coi như thôi. Chuẩn bị đại hôn cho chu toàn, sau đó lại tìm cơ hội khuyên can Đế vương cùng Hoàng hậu nạp thêm mấy vị phi tần thuộc thế gia vào cung.
Hằng năm, Tề triều đều cử hành tế thiên, tuyên cáo Đế vương chính là thiên tử, danh chính ngôn thuận cai quản thiên hạ. Đại hôn Đế vương tất nhiên cũng là đại sự hàng đầu, thế nhưng Phượng Ly Ngô muốn sớm ngày được ôm Khương Tú Nhuận cùng ngủ, cho nên chọn ngày hoàng đạo gần nhất cử hành hôn lễ. Mà năm nay, này đó lại trùng vào ngày "Tế thiên" lễ lớn năm năm mới có một lần, khiến đám quan viên lễ bộ bận sứt đầu mẻ trán.
*Tế thiên: Tế trời (mình để nguyên nghĩa hán việt cảm thấy hợp hơn).
Phượng Vũ nhận được tin mật thám báo lại Phượng Ly Ngô muốn đại hôn với Khương Tú Nhuận. Nghĩ tới chuyện mình tỉ mỉ bày ra ôn dịch bị Khương Tú Nhuận dễ dàng phá vỡ, những kế hạch sau đó cũng không thể sử dụng được nữa.
Mà hai người họ tình chàng ý thiếp, thậm chí còn dựa vào lần đại dịch này thuận lợi tổ chức đại hôn.
Nhị hoàng tử trong lòng phẫn uất, nghĩ không thể để cho Phượng Ly Ngô trôi qua những ngày thoải mái như vậy được.
Phượng Vũ vốn đang chuẩn bị tìm thời cơ để tuyên bố phong hiệu ba quận, chia biên giớ thuận lợi khuếch trương lãnh thổ, xứng danh một nước.
Hiện tại tuyên bố sẽ khiến cho Phượng Ly Ngô trở tay không kịp, dù sao hắn có chiếu của tiên đế trong tay, cũng không sợ bị người trong thiên hạ gièm pha.
Nếu Phượng Ly Ngô trầm mê nữ sắc, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, ngay sau đại hôn chắc cũng không kịp phát binh động võ.
Quốc khố Đại Tề như thế nào, hắn biết rõ, Phượng Ly Ngô nếu như muốn khai chiến, cũng không có cách nào, quốc khố trống rỗng, binh tướng không đủ.
Nghĩ như vậy, mặc dù biết hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất như kiểu Đại Tề loạn trong giặc ngoài, không nên tuyên bố lập quốc. Nhưng mà Phượng Vũ chỉ cần nghĩ đến cảnh Khương Tú Nhuận xuất giá, mặc giá y đội mũ phượng sẽ mê người cỡ nào. Nàng sẽ chính thức trở thành đại tẩu cuẩ hắn, những vẫn như cũ khiến hắn thương nhớ.
Hiện tại hắn chỉ muốn khiến cho Phượng Ly Ngô không thoải mái, liền lập tức liên hệ với Cao Ly và Yến quốc, tuyên cáo mình muốn lập nước lấy quốc hiệu, thời gian định ra là trước ngày Phượng Ly Ngô đại hôn ba ngày.