Chuyện Hoắc Ninh Tích đánh người rất nhanh đã được lan truyền khắp mạng xã hội, có người bênh vực cũng có người thấy không nên như vậy. Chẳng những thế mà còn có người cho rằng nữ sinh như vậy không phù hợp với môi trường như trường Đại học, nên tẩy chay đi.
Cũng không chờ Hứa Nguyệt Y thông báo thì bà ngoại và mẹ cũng đã biết rồi, sau đó ông bà ngoại, còn có cha mẹ nữa chứ... Một nhà bốn người đều lên Đế Đô.
Vừa gặp Hứa Nguyệt Y là Hoắc Ninh Tuyết đã lao đến ôm con gái, làm cho cô sợ chết khiếp, ôi mẹ ơi... Mẹ đang mang thai đó mẹ ơi, sao mà mẹ có thể lao nhanh như tên lửa vậy hả trời? Không chỉ có cô kinh hãi đâu, ngay cả cha cô - Hứa Dịch cũng không thể trở tay kịp, cũng may là vợ con mình không sao, chứ không chắc ông ấy sẽ chết mất thôi.
- Y Y à, ở trường có ai ức hiếp con không? Sao dì nhỏ của con lại đánh nhau? Y Y, nói mẹ nghe đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Cái con bé này, mẹ đã nói có chuyện gì cũng phải nói với mẹ cơ mà, suốt ngày chỉ biết làm mẹ lo lắng thôi.
Có vẻ như sau khi mẹ nghe bác sĩ "lộ" tin đứa bé trong bụng rất có thể là nam thai thì mẹ đã rất xúc động, mỗi khi nhắc đến cô đều xúc động như vậy, lo lắng cho cô cũng thái quá hơn.
- Mẹ, con không sao hết. Hơn nữa lần này dì nhỏ đánh nhau không phải vì con, mà là vì cậu nhỏ đó.
Hoắc Ninh Tuyết nghe vậy cũng ngừng khóc luôn, còn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa đầu con gái, nói:
- Không phải con là tốt rồi, như vậy thì mẹ cũng không cần phải lo lắng nữa. Quả nhiên Y Y của mẹ là ngoan nhất, con gái của mẹ chính là thiên thần.
Cái thái độ quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ này của Hoắc Ninh Tuyết làm cho Tạ Mục Trì, Kiều Luân Vũ và Phù Ngân Cát ngơ ngác. Thay đổi cũng nhanh quá đi mất, mới giây trước còn khóc lóc bù lu bù loa sợ con gái xảy ra chuyện gì, giây sau khi biết không liên quan đến con gái liền cười tươi như hoa.
Phù Ngân Cát đi đến gần chỗ của Tạ Mục Trì, nói:
- Mẹ vợ tương lai của cậu xem ra cũng khó nắm bắt lắm đây, cẩn thận nhé chàng trai.
Còn ở chỗ của Hoắc Ninh Tích và Hoắc Ninh Tường cũng đã bị mẹ mắng cho một trận, nhưng người bị ăn mắng là Hoắc Ninh Tường chứ không phải người đánh nhau là Hoắc Ninh Tích.
Vương Ngữ Ninh không nể nang mặt mũi của ai cả, trực tiếp nhéo tai của Hoắc Ninh Tường, hung hăng nói:
- Hoắc Ninh Tường, con đúng là ăn no rửng mỡ hay sao mà lại thi đấu bóng rổ? Chẳng những vậy mà còn để bị thương nữa chứ, phải để em gái ra tay đánh người, con xem con có xứng làm anh trai không?
- Mẹ à, người bị thương là con đó, mẹ nhẹ tay một chút.
- Không có mẹ con gì hết, đã đánh bóng rổ suýt thua, lại còn bị thương, cũng chẳng biết đánh nhau. Rốt cuộc con giống ai vậy hả?
Đến đây Hoắc Ninh Tường có nhìn sang cầu cứu cha mình là Hoắc Dạ, nhưng nóc nhà của ống ấy đang nổi nóng, tốt nhất là ông ấy nên tránh sang một bên thì tốt hơn. Sau đó Hoắc Dạ cũng trực tiếp quay mặt đi, xem như chưa nhìn thấy gì.
Quả là cha con tình thâm, cha đúng là thương con thật đó.
Khi này Hoắc Ninh Tường bị nhéo tai đến đỏ hết cả lên, thì cậu ấy cũng nói:
- Cũng không phải là con ăn no rảnh rỗi đi sinh sự với đám đó. Là tụi nó trêu chọc Y Y trước, con nhìn mặt thấy ghét quá nên mới thi đấu đánh bóng rổ thôi. Mẹ à, mẹ nói xem đám đó có đáng đánh hay không?
Khi này Hứa Nguyệt Y và Hứa Dịch đồng loạt nhìn sang Hoắc Ninh Tuyết, mẹ bầu nhà cô vừa rồi còn rất bình tĩnh, nghe đến bốn chữ "trêu chọc Y Y" liền nổi máu xung thiên, còn muốn trực tiếp vác bụng bầu bảy tháng đi combat với đám kia, cũng may là bị cha ngăn lại, Hứa Dịch ôm vợ mình, nói:
- Vợ vợ vợ, nghe anh nói, nghe anh nói, đám đó đã bị Ninh Tích đánh nhập viện rồi, em đừng có...
- Nhập viện thì sao chứ? Dám trêu chọc con gái của Hoắc Ninh Tuyết này ư? Em phải đánh chết đám đó, nhất định em phải đánh chết đám đó!
- Vợ à, Y Y cũng đâu có sao, đâu cần phải...
- Anh im ngay! Em nhất định phải đi đánh chết tụi nó!
Tình cảnh hỗn loạn này cũng không thể bỏ qua Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ góp vui rồi.
Gương mặt của ông bà ngoại liền tối sầm, còn nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Động tới con trai của bà thì bà không quan tâm. Nhưng dám động đến cháu gái ngoan của Hoắc gia, xem ra đám nhóc con đó chán sống rồi!
Hoắc Ninh Tường ngơ luôn... Là con ruột dữ chưa?
Nhưng chưa để Hoắc Ninh Tường đau lòng xong thì Hoắc Dạ đã nhanh chóng ghim thêm một cây dao vào tim cậu ấy.
- Đúng vậy, anh nghĩ chúng ta nên đến bệnh viện thăm tụi nó đi.
- Hoắc Dạ, Hứa Dịch! Cho hai người thời gian hai tiếng, nhanh chóng để đám nhóc con miệng còn hôi sữa đó phải đến đây dập đầu tạ tội với Y Y. Cho dù có tàn phế cũng phải lết tới đây!
Hoắc Dạ rất nhanh đã gật đầu đồng ý, nhưng Hứa Dịch lại nhỏ giọng nói:
- Mẹ à, hay là mình đừng...
Còn chưa đợi Hứa Dịch nói xong thì ba... À không, là bốn cặp mắt đằng đằng sát khí liền nhìn chằm chằm vào ông ấy. Lúc này Hứa Dịch chỉ biết cười trừ, sau đó nói:
- Con biết rồi, con sẽ làm mà.
Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ lại được lần nữa há hốc, còn vỗ vai Tạ Mục Trì, nói:
- Xem ra nhà này thuộc chế độ mẫu hệ, Mục Trì à... Chúc cậu may mắn.
Tạ Mục Trì cũng nhìn sang Kiều Luân Vũ, bày ra dáng vẻ đáng thương, nói:
- Ít nhất Y Y nhà tôi không như Ninh Tích nhà cậu. Cậu mới là người cần bảo trọng.
Phải ha, suýt nữa là Kiều Luân Vũ quên mất chuyện này...