Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 61



Với một vài người, thời gian chờ đợi là khó khăn nhất, ví dụ như Tề Anh. Từ khi Hoàng đế ra lệnh lục soát hậu cung, hắn rơi vào tâm trạng căng thẳng, hoảng hốt, sợ hãi, thậm chí còn có suy nghĩ nhân lúc mọi việc còn chưa bị điều tra ra, trực tiếp thú nhận tất cả với Hoàng đế. Nhưng khi nhìn lên gương mặt âm u của Hoàng đế, tất cả những lời hắn muốn nói đều nghẹn lại trong cổ, một câu cũng không thốt ra được.

Ngày xưa hắn không tham gia vào cuộc tranh đấu này, nhưng không có nghĩa là hắn không biết tính Hoàng đế. Nếu Hoàng đế biết hắn làm những điều này, vậy thì kết quả chờ đợi hắn chính là bị giam lỏng, thậm chí bị ban chết. Hoàng thượng là một người cha hiền từ, nhưng cũng là một bậc đế vương có thủ đoạn mạnh mẽ, ra tay dứt khoát. Tề Anh không hối hận việc mình đi tìm nguyên nhân cái chết của Mai phi, nhưng hắn nghĩ, giá như mình có thể bình tĩnh hơn, khi hành xử cũng không hoảng loạn để người ta bắt thóp, giá như kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Cũng như những gì mà Phỉ Hạ dạy hắn trên chiến trường, ra trận có thể dũng cảm, nhưng không được bốc đồng. Chỉ có điều dù hiểu rõ đạo lý, thì khi bản thân bắt tay vào làm, hắn vẫn phát hiện thật khó. Trước kia, mọi việc xảy ra trong cung đều có Tề Nhiễm và Mai phi chắn trước mặt hắn, bây giờ bản thân độc lập rồi mới biết đâu đâu cũng là bẫy.

Nghĩ đến đây, Tề Anh lại thấy chua xót, hắn nhanh chóng cúi đầu chớp chớp mắt, cố nhịn nước mắt. Tất cả đã không còn như cũ nữa, từ khi Mai phi có ý đồ làm hại Tề Nhiễm, từ khi Tề Nhiễm ra tay phản kích Mai phi, từ khi Phỉ Cẩm ra tay làm hại Tề Nhiễm, tất cả đã không quay về được nữa rồi.

Mà hắn lại là kẻ đứng giữa, người không ra người, Mai phi chết bất thường, hắn không thể không điều tra, không thể bỏ qua khúc mắc trong lòng. Nếu hắn độc ác hơn một chút, để thứ hương liệu kia thấm vào đầu óc Tề Nhiễm, khiến y biến thành kẻ đần độn cũng được, nhưng hắn không làm được. Hắn là kẻ đứng trên cầu độc mộc, chênh vênh giữa bão tố. Có lúc Tề Anh còn khinh thường bản thân mình vì quá thiếu quyết đoán, hận không dám hận, buông không dám buông.

Cuối cùng kẻ bị giày vo vẫn là chính mình.

Khi Tề Anh còn đang nghĩ, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Tiêu Thiện xin vào. Lưng Tề Anh cứng lại, hắn cúi đầu quỳ trên đất, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.

Tiêu Thiện trở lại, Hoàng đế trầm mặc một chút rồi nói: “Cho vào.”

Tiêu Thiện vào đại điện lập tức quỳ xuống, Tề Anh liếc qua thì thấy trên tay ông ta là Thanh Ngưng Hương đã trộn lẫn hương gây mê, ngoài ra còn vài nén nhang là thuốc giải màu đen.

Hoàng đế nheo mắt, cất giọng: “Cho gọi Vương Khoa.”

Vương Khoa cũng biết hôm nay trong cung không yên bình, khi nội giám đến tìm lần trước thì ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bây giờ nghe Hoàng đế gọi, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Vương Khoa đến rồi, Hoàng đế liền cho ông ta kiểm tra ngay xem hai loại nhang thơm kia có vấn đề gì.

Vương Khoa cầm hai loại nhang lên quan sát cẩn thận, sau đó lại ngửi vài lần, do dự một chút rồi nói: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần muốn đốt hai loại nhang này lên.”

Hoàng đế đáp: “Chuẩn.”

Nội giám mang mồi lửa đến, Vương Khoa liền đốt hai thứ nhang lên, ngửi kỹ càng, ông ta xác định rõ rồi thì lập tức tắt nhang, sau đó nói: “Bẩm Hoàng thượng, hai thứ nhang này, một loại có độc, ngửi lâu ngày sẽ khiến đầu óc con người nặng nề, bất an, tâm trạng khó chịu, loại còn lại giúp tỉnh táo bình tâm, hẳn là thuốc giải.”

Hoàng đế nghe vậy thì nheo mắt hỏi: “Vậy Thanh Ngưng Hương mà Nam Chiếu tiến cống thật sự có độc?”

Vương Khoa vội nói: “Bẩm Hoàng thượng, Thanh Ngưng Hương do Nam Chiếu tiến cống đã được Thái Y Viện kiểm tra toàn bộ, không có vấn đề gì. Thanh Ngưng Hương thật có màu vàng nhạt, sau khi đốt lên tỏa khói trắng, còn loại Thanh Ngưng Hương tẩm độc này bản thân đã có màu sắc kém hơn, người bình thường thì không phân biệt được, nhưng khi đốt lên khói sẽ có ánh xanh.”

Hoàng đế lạnh nhạt nhìn Vương Khoa, sau đó quay sang hỏi Tiêu Thiện: “Thứ này tìm ra từ đâu?”

Tiêu Thiện quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp, đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thứ này lục soát được từ trong tẩm cung của An quý phi.”

Khi ông ta nói điều này, giọng điệu hơi do dự, khi đó ông ta vào lục soát cung điện của An quý phi, bà ta và Cửu hoàng tử Tề Tĩnh tỏ ra rất bình tĩnh, mà người hầu xung quanh cũng vậy.

Ông ta là kẻ nhìn người đã quen, biết rõ ai chột dạ thì không thể có biểu hiện như thế được. Tiêu Thiện hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ tìm ra thứ này trong tẩm cung của An quý phi, kết quả khi người của ông ta đi vào, lại tìm thấy loại nhang màu đen kia trong bàn trang điểm của An quý phi.

Thứ kia được đặt ở đó rất quang minh chính đại, rất dễ tìm thấy. Khi đó Tiêu Thiện không còn gì để nói, về sau còn sai người cẩn thận lục soát thêm một lần nữa, rồi mới mang thứ mà Hoàng thượng yêu cầu trở về.

Tiêu Thiện dám khẳng định khi mình cầm nhang đen ra khỏi cung của An quý phi, chân mày của bà ta và Cửu hoàng tử đều nhíu chặt, vẻ mặt cả hai đều kinh ngạc và khó hiểu.

Trước khi đi, Cửu hoàng tử còn đến hỏi Tiêu Thiện đây là thứ gì, Tiêu Thiện nói tìm thấy trong bàn trang điểm của An quý phi. Sắc mặt Cửu hoàng tử lập tức vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, trông rất khó coi.

Tiêu Thiện cũng không giấu giếm việc này, thuật lại toàn bộ sự việc khi tìm ra nhang độc. Tề Anh nghe mà sửng sốt, hắn kinh hãi vì thứ nhang này rõ ràng là ở chỗ hắn, vì sao lại chạy đến tẩm cung của An quý phi. Sau khi kinh ngạc thì lại là khủng hoảng, Tề Anh không biết ai đã trộm nhang kia từ trong cung của hắn mang đến chỗ An quý phi, bây giờ đầu óc của hắn hoàn toàn rối loạn.

Lâm Duyệt dường như không nhìn thấy Tề Anh biến sắc, hắn còn đang bận thì thầm bên tai Tề Nhiễm: “Thái tử điện hạ đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định như vậy sao? Có phải là sợ giấu quá kỹ, tìm không ra thì không xong rồi, tốt nhất là nên đặt ở nơi dễ tìm thấy nhất. Vậy thì những kẻ có âm mưu muốn giả mù cũng không thể giả nữa.”

Tề Nhiễm che miệng ho vài tiếng, biết là tình hình không đúng, y chỉ có thể nuốt ngược những lời mình muốn nói xuống.

Tất nhiên những gì y nghĩ không phải như thế, Lâm Duyệt biết rõ y chỉ muốn khuấy cho đục vũng nước, thuận tiện dạy cho Tề Tĩnh và An quý phi một bài học, bây giờ lại còn nói mát nữa chứ.

Hoàng đế nghe Tiêu Thiện nói xong thì xoa thái dương, ngài nhìn sang Tề Nhiễm và Tề Anh một cái, sau đó nghiêm giọng nói: “Cho gọi An quý phi.”

Tề Tĩnh đến cùng An quý phi, khi Tiêu Thiện lục soát ra loại nhang thơm màu đen kia từ tẩm cung của An quý phi, gã đã có dự cảm không tốt. Phản ứng đầu tiên của An quý phi và Tề Tĩnh là trong cung có gián điệp, mới có thể cho bọn họ một đòn nặng nề ngay vào lúc nguy hiểm như thế này. Nhưng bọn họ bây giờ không còn khả năng đi điều tra xem kẻ đó là ai, quan trọng nhất hiện giờ là phải làm sao qua được cửa ải này.

Cửa này không dễ qua, điều bọn họ cần làm trước tiên là không thể thừa nhận.

Hoàng đế nhìn thấy Tề Tĩnh thì hỏi: “Sao con lại đến đây?”

Tề Tĩnh bình tĩnh đáp: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần đang cùng mẫu phi dùng bữa, nghe nói phụ hoàng cho gọi nên mới cùng đến.”

Hoàng thượng cũng lười nói thêm với gã, ngài sai nội giám đưa hai thứ nhang thơm kia đến trước mặt An quý phi, hỏi: “Quý phi có nhận ra hai loại nhang này không? Tất cả đều được tìm ra từ trong cung của Quý phi, hẳn là phải biết.”

An quý phi vội nói: “Xin Hoàng thượng xét rõ, thần thiếp chỉ biết một loại trong đó, là Thanh Ngưng Hương do Hoàng thượng ban thưởng, loại còn lại thì thần thiếp hoàn toàn không biết, cũng không rõ nó xuất hiện trong cung của thần thiếp từ khi nào, xin Hoàng thượng minh xét.”

Lúc này, Lâm Duyệt chọc chọc Tề Nhiễm, nói: “Cửu đệ này của ngươi cũng bình tĩnh thật đấy, tố chất tâm lý mạnh thật.”

Lâm Duyệt vừa dứt lời, Tề Tĩnh quỳ bên cạnh đã đột nhiên nhìn về phía hắn. Ánh mắt đó rất sắc bén, nếu như trong mắt gã không thoáng qua một chút khó hiểu thì Lâm Duyệt gần như đã tưởng rằng Tề Tĩnh có thể nhìn thấy mình rồi.

Thế là hắn lại chọc chọc Tề Nhiễm, nói: “Cửu đệ này của ngươi không những có tố chất tâm lý tốt, mà còn rất nhạy cảm, ta cứ cảm thấy dù gã không nhìn thấy ta, nhưng dường như vẫn cảm nhận được sự tồn tại của ta.”

Tề Nhiễm nghe vậy thì hơi nhíu mày, y ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt của Tề Tĩnh, thế là cau mày hỏi: “Cửu đệ vì sao lại nhìn Cô như thế?”

Tề Nhiễm lên tiếng liền kéo sự chú ý của Hoàng đế về phía Tề Tĩnh, nét mặt Tề Tĩnh vẫn còn vương nét sắc bén chưa kịp che giấu, Hoàng đế ngồi trên cao liền nhìn thấy rõ rành rành. Hoàng đế lập tức không vui, hỏi: “Tề Tĩnh, con có lời muốn nói với Thái tử?”

Tề Tĩnh định thần lại, gã biết Hoàng thượng đang bất mãn với mình, một suy nghĩ lóe lên, bèn nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ cảm thấy một loạt sự việc xảy ra quả thực không bình thường chút nào.”

“Con cảm thấy bất thường thì nhìn Thái tử để làm gì?” Hoàng đế vẫn còn giận nên không buồn nể mặt Tề Tĩnh chút nào, hỏi thẳng.

Tề Tĩnh bị Hoàng đế trách mắng trước mặt mọi người mà vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, Lâm Duyệt đứng bên cạnh còn phải lặng lẽ tặng cho gã một ngón tay cái, cảm thấy Cửu hoàng tử này đúng là một nhân vật đáng gờm.

Tề Tĩnh nói tiếp: “Bẩm phụ hoàng, đầu tiên là trong cung có ma, việc này còn chưa điều tra rõ ràng thì nhang thơm đã có vấn đề. Chuyện ma quỷ kia có liên quan đến Thanh Vương, nhang thơm là do Nam Chiếu tiến cống, mà Thanh Vương lại đã từng đến Nam Chiếu. Nhi thần không thể không hoài nghi việc này.”

Tề Anh nghe đến đây thì ngẩng đầu nhìn, giận dữ nhìn chằm chằm Tề Tĩnh, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra lời. Chẳng lẽ hắn có thể nói ra chuyện mình nghe thấy Tề Tĩnh và An quý phi nói chuyện nên mới nảy ra suy nghĩ giả thần giả quỷ?

Lúc này, Tề Nhiễm lên tiếng, y nói rất chậm: “Cửu đệ, phụ hoàng vừa rồi chưa hề nhắc đến việc nhang thơm có vấn đề, ngươi làm sao biết việc này? Chẳng lẽ có thể đoán chuẩn xác như vậy?”

Tề Anh tiếp lời, gằn giọng: “Đúng vậy, cửu đệ, vì sao ngươi biết nhang thơm có vấn đề?”

Tề Tĩnh bị Tề Nhiễm bắt được sơ hở trong lời nói, nhưng gã không hoang mang, vẫn nghiêm túc nói: “Phụ hoàng vừa rồi đã hỏi mẫu phi chuyện nhang thơm, chẳng lẽ ta lại ngu xuẩn đến nỗi không đoán ra vấn đề hay sao?”

“Ngươi đoán ra thì cứ đoán, cớ gì lại nói nhang thơm có liên quan đến thất đệ?” Tề Nhiễm lạnh lùng nói: “Theo cách nói của ngươi, thất đệ đã từng đi Nam Chiếu, nhang thơm có vấn đề liền liên quan đến hắn. Phỉ hầu thống lĩnh mười vạn quân đi đánh Nam Chiếu, vậy có phải mỗi người trong số họ đều liên quan hay không? Có cần phụ hoàng phải điều tra từng người trong số mười vạn quân sĩ đó không?”

Tề Tĩnh hỏi vặn lại: “Thái tử điện hạ, ta chỉ đang nói ra nghi ngờ của mình, vì sao Thái tử điện hạ phải chụp cho ta cái mũ to như thế?”

“Cửu đệ nói ra nghi ngờ của mình, thì có thể tùy tiện vu oan cho người khác hay sao? Vậy nếu Cô nói ra nghi ngờ của mình thì cũng có thể nói kẻ giả thần giả quỷ chính là ngươi, không cần chứng cứ cũng được?” Tề Nhiễm nói nhẹ như không.

Trong mắt người ngoài, hành vi của Tề Nhiễm lúc này là đang bảo vệ Tề Anh, chỉ có Lâm Duyệt đứng bên cạnh là hiểu, Tề Nhiễm đang cố ý gây sự. Dường như tâm trạng y không tốt lắm, cho nên lời lẽ cũng sắc bén hơn thường ngày khá nhiều.

Tề Tĩnh muốn nói thêm gì đó, Hoàng đế đã vỗ tay ghế, quát: “Đủ rồi.”

Tất cả đều im lặng, Tề Anh nhìn Tề Nhiễm với vẻ mặt phức tạp.

Lúc này, An quý phi mở miệng, bà ta nhỏ giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, Thanh Ngưng Hương này do phủ Nội Vụ quản lý, nhang thơm ban đầu thì không sao, bây giờ có vấn đề, vậy thì phải gọi người của phủ Nội Vụ đến đối chất.”

Tề Nhiễm nói nhàn nhạt: “Quý phi nương nương bình thường vẫn quản lý hậu cung, phủ Nội Vụ vẫn luôn nghe lệnh Quý phi nương nương. Nay Quý phi nương nương lại nói phải gọi người của phủ Nội Vụ đến hỏi, có khác gì với việc cửu đệ vu cáo thất đệ không? Hơn nữa, bản thân Quý phi nương nương còn chưa rửa sạch hiềm nghi của mình, thì cần gì phải vội vàng hỏi tội người khác như thế?”

Tề Nhiễm rất ít khi thể hiện ra khí thế bức người như vậy, bây giờ lại vì Tề Anh mà hành động, Hoàng đế ngồi trên cao cũng phải cảm thán, Tề Nhiễm quả thực là thật lòng yêu thương Tề Anh. Nếu không có loại não heo chỉ biết phá hoại như Mai phi, một khi Tề Nhiễm lên ngôi, thì Tề Anh nhất định sẽ hưởng vinh quang vô hạn.

An quý phi không chuyển đề tài thành công, bèn tỏ ra tội nghiệp, khóc lóc nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vâng lệnh quản lý hậu cung, nhưng phủ Nội Vụ vẫn luôn nghe lệnh Hoàng thượng, Thái tử nói vậy là có ý gì? Thần thiếp thật sự không biết nhang thơm này có vấn đề gì, vì sao nó lại xuất hiện trong cung của thần thiếp, nhất định là có người muốn hãm hại thần thiếp.”

“Vậy xin hỏi Quý phi nương nương, ai dám hãm hại bà trong chính tẩm cung của bà?” Tề Nhiễm lạnh giọng hỏi: “Nhang tẩm độc cùng với nhang chứa thuốc giải, người khác chỉ ngửi nhang độc mà không có thuốc giải, còn, Quý phi nương nương lại lập tức được giải độc đó thôi.”

“Hoàng thượng, ngài hiểu rõ thần thiếp, thần thiếp vẫn luôn yêu thích các loại hương liệu, trong cung của thần thiếp có vô số hương liệu, thần thiếp còn chưa từng dùng Thanh Ngưng Hương mà ngài ban cho, làm sao lại có cái gọi là thuốc giải?” An quý phi hkóc thút thít, nói: “Thái tử điện hạ đang ngậm máu phun người.”

“Đó là đồ mà phụ hoàng ban cho, nhi thần đã dùng, phụ hoàng cũng dùng rồi, Quý phi nương nương quả nhiên là khác người.” Tề Nhiễm lạnh mặt nói tiếp. Tề Tĩnh nghe Tề Nhiễm nói vậy thì thót tim, cuối cùng gã cũng hiểu vì sao Hoàng thượng lại cho lục soát hậu cung. Chính Hoàng thượng cũng đã dùng loại nhang thơm có độc kia, chứng minh là có người muốn ám hại ngài.

Kế này quả nhiên là độc ác, nếu Hoàng thượng đã nhận định là An quý phi ra tay, vậy thì mọi việc đều không thể cứu vãn nữa. Mưu hại đế vương là tội diệt tộc.

Sau, An quý phi còn muốn nói gì đó nữa, Tề Nhiễm nhìn thấy Hoàng đế có vẻ đang xuất thần, nói: “Bẩm phụ hoàng, Thanh Ngưng Hương đến từ Nam Chiếu, gần đây trong cung có ma lại liên quan đến Mai nương nương, những việc này xảy ra đồng loạt, thất đệ liền bị người ta hoài nghi đầu tiên, nhi thần khẩn cầu phải điều tra rõ ràng.”

Tề Tĩnh ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Bẩm phụ hoàng, trong cung của mẫu phi thật sự chỉ có Thanh Ngưng Hương, không có thuốc giải. Đảo ngược lại nói, nếu như mẫu phi có thuốc giải, vì sao lại đặt ở một nơi quá rõ ràng như thế, ai cũng dễ dàng tìm được. Lúc này chỉ có vật chứng mà không có nhân chứng, xin phụ hoàng xét rõ, trả lại trong sạch cho mẫu phi.”

Hoàng đế đã được lời ám chỉ không mặn không nhạt của Tề Nhiễm nhắc nhở, đúng vậy, chính ngài cũng đã dùng loại nhang thơm này, rõ ràng là có người muốn ra tay với mình. Lửa giận liền bùng lên trong lòng Hoàng đế, ngài lạnh mặt nhìn An quý phi, hỏi: “Quý phi, ngươi có lời gì khác để nói không?”

Tề Tĩnh thẳng lưng, trong tim lạnh toát, kêu lên: “Phụ hoàng……”

Tề Anh trơ mắt nhìn cuộc tranh luận với lời lẽ sắc bén, từng chữ đều đang đâm vào tim này, đầu óc trống rỗng. Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Lúc này Tổng quản phủ Nội Vụ Hoàng Quý đến xin gặp, Hoàng đế nheo mắt, hỏi: “Lúc này thì hắn đến làm gì?”

Viên nội giám bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng tổng quản nói mình biết vì sao Thanh Ngưng Hương lại xảy ra vấn đề.”

Hoàng đế nhìn An quý phi một cái, nói: “Cho vào.”

Hoàng Quý vừa bước vào đại điện thì đã quỳ sụp xuống đất, trong tay gã còn túm một tên thái giám. Tề Anh vừa thấy mặt thái giám kia là tim liền đập mạnh, An quý phi và Tề Tĩnh nhìn nhau, cả hai đều kinh hãi.

Hoàng Quý khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lem luốc, nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã phụ lòng tin của ngài. Hôm nay nghe nói nhang thơm của phủ Nội Vụ có vấn đề, tên Tiểu Toàn Tử này liền định chạy, nô tài thấy sự việc bất thường liền bắt lấy gã. Gã nói biết vì sao nhang thơm xay ra chuyện, nhưng phải chính miệng nói cho Hoàng thượng, nô tài liền mang gã đến đây.” Nói xong, Hoàng Quý nhìn sang Tiểu Toàn Tử, vừa khóc vừa quát: “Còn không khai hết những gì ngươi biết cho Hoàng thượng nghe, ngươi đang muốn tìm chết đó à?”

Tiểu Toàn Tử là một nội giám còn trẻ tuổi, gã sợ sệt nhìn Hoàng đế một cái, lại nhìn sang An quý phi và Tề Tĩnh, sau cùng nhìn đến Tề Nhiễm và Tề Anh, gã run rẩy nói: “Bẩm Hoàng thượng, nhang thơm kia…… là do Thất hoàng tử đụng vào.”

“Ngươi nói bậy.” Tề Anh tái mặt, suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Tiểu Toàn Tử vừa dập dầu vừa nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài……nô tài không dám nói dối, ngày đó Thất hoàng tử đến phủ Nội Vụ, nói muốn mang một số hương liệu về. Nô tài phụ trách cất giữ hương liệu, Thất hoàng tử đi một vòng rồi lấy đi một ít hương liệu, cùng với một ít Thanh Ngưng Hương. Nhưng rõ ràng là nô tài xem qua Thanh Ngưng Hương của Nam Chiếu thì thấy dư ra khá nhiều. Nô tài tưởng mình nhớ lầm, mới không nghĩ thêm. Số hương liệu đó chỉ có mình Thất hoàng tử từng tiếp xúc, người khác hoàn toàn không động vào. Bây giờ xảy ra vấn đề, nô tài thật sự không nghĩ ra còn ai khác nữa.”

Tiểu Toàn Tử nói xong, Tề Anh liền lắc đầu nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần đúng là đã từng đến phủ Nội Vụ, cũng từng lấy Thanh Ngưng Hương, nhưng nhi thần tuyệt đối không dám đụng chạm gì.”

Khi đó hắn chỉ muốn xem Đông cung lấy nhang thơm lúc nào, căn bản không hề cho thêm cái gì vào, sau đó mới nhân lúc đêm xuống mà đổi nhang, hơn nữa số lượng tuyệt đối không thể sai. Tên Tiểu Toàn Tử cố ý vu cáo hãm hại hắn.

Tiểu Toàn Tử lại nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài không dám nói dối, ngày đó Thất hoàng tử lấy đi bao nhiêu, Thanh Ngưng Hương còn lại bao nhiêu, nô tài đều ghi chép lại, Tổng quản cũng kiểm tra cái này nữa.”

Hoàng Quý vội nói: “Bẩm Hoàng thượng, đồ mà phủ Nội Vụ đưa ra đều có báo cáo cho nô tài hàng ngày, nô tài cũng sẽ nghiêm túc kiểm tra lại.” Nói đến đây, Hoàng Quý lập tức nâng sổ sách của phủ Nội Vụ lên quá đầu.

Tề Tĩnh cúi đầu, Tiểu Toàn Tử đúng là người gã sắp đặt, muốn để dành sau này tặng cho Tề Anh một bất ngờ, nhưng hôm nay gã hoàn toàn không hề truyền lời cho Tiểu Toàn Tử, vậy thì làm sao đối phương lại xuất hiện vào lúc này được.

Hoàng đế liếc qua sổ sách mà Hoàng Quý đưa ra, ngài nhìn sang Tề Anh, hỏi: “Có việc này không?”

Tề Anh quỳ trên mặt đất nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần bị oan, nhi thần không làm.”

Tề Nhiễm nói: “Bẩm phụ hoàng, Hoàng tổng quản và Tiểu Toàn Tử đến thật đúng lúc. Nhi thần muốn hỏi tên thái giám này vài câu, xin phụ hoàng cho phép.”

Hoàng đế đáp: “Chuẩn.”

Tề Nhiễm nhìn Tiểu Toàn Tử, hỏi: “Cô còn nhớ, ban đầu ngươi nói mình không nhớ được số lượng nhang thơm, cảm thấy nó nhiều hơn, vậy tại sao lại nói hàng ngày đều có ghi chép trong sổ sách? Trước sau mâu thuẫn rồi. Cô cũng nhớ, thứ nào đưa vào phủ Nội Vụ đều được ghi chép lại, cung nào nhận cái gì, nhận bao nhiêu, đều có số lượng nhất định, vì sao ngươi mở miệng lại không đồng nhất như vậy?”

Tiểu Toàn Tử trắng mặt, Hoàng Quý nuốt nước bọt.

Hoàng đế lên tiếng: “Nói.”

Hoàng Quý mặt mày nhăn nhó, nói: “Bẩm Hoàng thượng, đồ đạc tất nhiên là có số lượng, nhưng mà……” Nhưng cái gì thì Hoàng Quý không nói ra được. Hậu cung vẫn luôn có người được sủng ái và người bị chán ghét, thỉnh thoảng lấy phần của người bị ghét chuyển sang cho người được yêu thích, đó là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng có thứ gì mà số lượng không khớp thì Hoàng thượng cũng không quan tâm.

Hắn không ngờ Tiểu Toàn Tử mở miệng lại ăn nói như thế, câu trước không khớp với câu sau, trước sau mâu thuẫn nhau, đây chẳng phải là muốn hại chết hắn sao.

Hoàng đế cũng biết bên trong phủ Nội Vụ không sạch sẽ, ngày thường ngài vẫn nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn thì không sao, nào ngờ hôm nay lại có sơ hở lớn như vậy.

Tiểu Toàn Tử quỳ trên mặt đất, tố cáo Tề Anh. Tề Nhiễm lại nói: “Mỗi lời khai của ngươi đều có sơ hở, nếu Cô đưa ngươi vào Hành Hình Ti, thì ngươi vẫn sẽ phải nói thật thôi. Có phụ hoàng ở đây, không bằng ngươi nói thật hết ra là bị ai sai khiến, khi đó còn có thể tha mạng cho ngươi.”

Tề Tĩnh cũng nói: “Thái tử điện hạ nói phải, ngươi làm việc trong cung, nếu thật sự hãm hại hoàng tử thì đây chính là tội diệt tộc.”

Tề Nhiễm nhìn Tề Tĩnh hỏi: “Cửu đệ nói vậy là có ý gì? Cô bảo hắn khai sự thật, ngươi lại nhắc đến người nhà hắn làm gì?”

Tề Anh lúc này mới phản ứng được, hắn nhìn sang Tề Tĩnh và An quý phi, hỏi: “Các người dùng người nhà uy hiếp hắn, bảo hắn cố ý vu cáo ta?”

Tề Tĩnh tỏ ra giận dữ, gã nói: “Thái tử điện hạ và Thanh Vương có ý gì? Ta chỉ nói một câu, các ngươi liền giải thích như vậy, chẳng lẽ các ngươi muốn đe dọa bắt hắn sửa lời khai?”

Hoàng đế nhìn bọn họ, khẽ nói: “Tiểu Toàn Tử, Trẫm muốn ngươi nói, Trẫm chỉ nghe lời nói thật. Nếu ngươi nói thật, Trẫm có thể tha cho người nhà của ngươi, nếu nói dối, vậy Trẫm sẽ cho một nhà các ngươi cùng đoàn tụ dưới suối vàng.”

Tiểu Toàn Tử nghe đến đây thì cả người run bần bật, sau đó hắn tựa như không còn chịu đựng được nữa, phủ phục trên mặt đất mà khóc: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài không phải muốn hãm hại Thất hoàng tử, là Quý phi nương nương lấy tính mạng của người nhà nô tài đe dọa, bắt nô tài phải nói vậy.”

An quý phi lúc này tái mặt, bà ta thét lên: “Ngươi nói bậy.”

Tiểu Toàn Tử chỉ khóc, khóc thê lương, gã nói tiếp: “Thất hoàng tử quả thực có vào phủ Nội Vụ, cũng có lấy nhang thơm, nhưng lúc đó hoàn toàn không có gì bất thường, nhưng ngày hôm sau nô tài phát hiện trong số đó có vài nén nhang khác biệt, lại không hề chú ý. Nô tài từng hầu hạ An quý phi, sau khi bà ta biết được chuyện này thì liền bảo nô tài tìm cơ hội hãm hại Thất hoàng tử. Nếu tính mạng người nhà không nằm trong tay An quý phi, nô tài dù có mười lá gan cũng không dám vu cáo Thất hoàng tử.”

Hoàng đế nghe xong thì rũ mắt, An quý phi còn muốn nói mình vô tội, Hoàng đế chỉ lạnh mặt nhìn bà ta, nói: “Người đâu, đưa An quý phi……”

Hoàng đế chưa nói hết thì Tề Tĩnh đã nhanh chóng lên tiếng: “Bẩm phụ hoàng, chỉ dựa vào lời nói của một thái giám mà trị tội mẫu phi, nhi thần không phục. Trong ngoài triều đình e rằng cũng không phục, việc này quá nhiều điểm đáng ngờ, nếu mẫu phi và Thanh Vương đều bị liên lụy, nhi thần cũng nên tránh hiềm nghi. Nhi thần xin phụ hoàng làm chủ, để Thái tử điện hạ điều tra việc này.”

Xem diễn đến lúc này, Lâm Duyệt đột nhiên phì cười, hai mắt cong cong, nói: “Tề Nhiễm, đệ đệ này của ngươi phản ứng nhanh thật đấy. Đã đến lúc này rồi mà còn dám tranh giành, còn đặt bẫy ngươi kìa. Nhưng mà ngươi có ta, việc này dù có bỏng tay cũng không bỏng đến ngươi được.”

Tề Nhiễm không lên tiếng, y nhìn lên Hoàng đế, Hoàng đế cũng nhìn y, lát sau, Hoàng đế vẫn nhìn Tề Nhiễm, nói: “Việc này giao cho Thái tử điều tra, nhất định phải tra rõ ngọn ngành.”

Dứt lời, Hoàng đế tựa như đã mệt mỏi, ngài phất tay nói: “Từ ngày hôm nay, giam lỏng Quý phi trong cung, Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử đều không được tùy ý ra ngoài, cho đến khi nào Thái tử điều tra rõ ràng, tất cả lui đi.”

Mấy người Tề Nhiễm rời khỏi tầm mắt Hoàng đế, ngài nhìn theo bóng lưng bọn họ, thật lâu sau mới nói: “Đều đã lớn rồi.” Giọng nói ngài vừa nhẹ vừa thấp, ngay cả người hầu bên cạnh cũng không nghe rõ.

Tiểu Toàn Tử và Hoàng Quý bị giải đi, An quý phi cũng bị đưa về cung của mình. Ra khỏi đại điện, Tề Tĩnh đi đến bên cạnh Tề Nhiễm, thấp giọng âm u nói: “Thủ đoạn của Thái tử điện hạ qủa nhiên là lợi hại, chúng ta đều bị ngươi đùa giỡn trong tay rồi.”

Sắc mặt Tề Anh phức tạp, hắn nói: “Chẳng lẽ không phải các ngươi ra tay hắt nước bẩn sao?”

Tề Tĩnh nghe vậy, quay lại nhìn Tề Anh mà nói: “Thất ca, nếu không có Thái tử điện hạ bảo vệ, chắc là ngươi không lớn nổi đâu. Còn tưởng mình có thể thoát thân à?” Nói xong, gã phì cười rồi ngông nghêng bỏ đi.

Từ đầu đến cuối Tề Nhiễm đều không lên tiếng, chờ Tề Tĩnh đi rồi, y chỉ nhìn Tề Anh một cái, cũng quay người bỏ đi. Tề Anh nhìn theo hắn, thật lâu sau đó mới cúi đầu trở về nơi của mình.

Tề Tĩnh nói rất đúng, Tề Anh sao có thể thoát thân được? Hoàng thượng sẽ nhận định là An quý phi có tội, nhưng trong lòng sao có thể không hoài nghi Tề Anh cơ chứ? Lời Tề Nhiễm nói nghe có vẻ như đang rửa sạch hiềm nghi cho hắn, nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Tề Nhiễm càng nói vậy, Hoàng đế lại càng nghi ngờ Tề Anh hơn.



Về đến Đông cung, Tề Nhiễm đuổi hết người hầu ra ngoài, mệt mỏi ngồi xuống ghế, thần sắc cứng đờ. Lâm Duyệt bay dến sau lưng y, nói: “Hoàng thượng ra lệnh cho ngươi điều tra việc này, ngươi định làm thế nào?”

Tề Nhiễm đáp: “Cỏ không trừ tận gốc, một ngọn gió xuân đến là lại bừng lên. Nếu đã đến nước này, ta tất nhiên sẽ không cho bọn chúng một cơ hội nào.”

Lâm Duyệt vui mừng, Tề Tĩnh dám đề nghị như vậy, chắc chắn là muốn Thái tử hành xử công bằng trước mắt mọi người, ít ra là bằng chứng dâng lên cho Hoàng đế phải công chính. Nhưng ngay từ đầu Tề Nhiễm đã không định cho bọn họ công bằng.

Tề Nhiễm nhìn sang Lâm Duyệt, đột nhiên hỏi: “Hôm nay ngươi nói như vậy là có ý gì?”

Lâm Duyệt sững người, hỏi lại: “Nói cái gì?”

Tề Nhiễm đáp: “Là chuyện cửu đệ có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi.”

Lâm Duyệt ồ lên, kể lại tình cảnh lúc đó, sau đó kết luận: “Ta dám khẳng định là gã không nhìn thấy ta, nhưng gã rất nhạy bén.”

Sắc mặt Tề Nhiễm sa sầm, Lâm Duyệt nhìn y, chớp chớp mắt nói: “Nhưng mà Thái tử điện hạ yên tâm, dù gã có nhìn thấy ta, ta cũng không đi đâu.”

Tề Nhiễm khẽ cười, đường nét gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, y nói: “Cô tất nhiên là yên tâm, nếu ngươi muốn đi, Cô cũng có thể giữ ngươi lại.”

Lâm Duyệt: “?”

Vậy là ý gì, hắn không hiểu thật.