Cháu Đích Tôn

Chương 103



Lời Tề Nhiễm nói ra tràn đầy tình ý, nhưng Lâm Duyệt nằm trên giường lại vẫn bất động. Tề Nhiễm vươn tay vuốt ve gò má Lâm Duyệt, y cảm thấy làn da dưới tay mình thật sự quá lạnh, khiến y vô cùng khó chịu. Tướng mạo Lâm Duyệt vốn cũng đã rất anh tuấn, thường ngày luôn treo nụ cười biếng nhác, khóe mắt đầu mày toát lên vẻ ngông cuồng bướng bỉnh, người khác nhìn vào sẽ lập tức biết hắn là người không dễ tiếp cận.

Nay hắn lại nằm bất động trên giường, thần sắc bình thản, sự kiêu ngạo trên mặt đã không còn rồi, Lâm Duyệt lúc này trông vô cùng ôn hòa dịu dàng. Tề Nhiễm rút tay về, ngồi bên giường, y rất muốn nắm tay Lâm Duyệt, nhưng tay hắn bị thương vừa mới được băng bó, vải trắng sạch sẽ không ngừng bị máu rỉ ra thấm ướt. Tề Nhiễm sợ hắn dù đang say ngủ vẫn thấy đau, sau cùng vẫn không dám chạm vào tay Lâm Duyệt.

Tề Nhiễm nhìn người nọ hoàn toàn không biết gì, khẽ cười, nói: “Khi nào thì Duyệt mới tỉnh chứ?”

Khi nói điều này, có cảm giác sợ hãi dâng lên trong tim y, dường như Lâm Duyệt sẽ không quay trở lại vậy. Lần trước Lâm Duyệt chặn cho y một mũi tên trong hội đi săn mùa xuân, khi đó Lâm Duyệt hôn mê, linh hồn lại chạy ra nói nói cười cười với mình, nhưng lần này hắn không tỉnh lại, mà linh hồn cũng không xuất hiện.

Suy nghĩ này thật sự không hay ho, Tề Nhiễm không muốn nghĩ nhiều, y cảm thấy hẳn là Lâm Duyệt đang rất giận, nên ngay cả linh hồn cũng không chịu xuất hiện trước mặt mình nữa. Hắn chỉ bay đi mất, chứ không phải là hồn không thoát xác.

“Sau này ta sẽ không làm vậy nữa.” Tề Nhiễm thấp giọng thì thầm. Nhưng không có ai xuất hiện đột ngột sau lưng hay trên đỉnh đầu để đáp lời, Tề Nhiễm mím môi, y nhìn Lâm Duyệt hoàn toàn không biết gì mà thở dài.

Lúc này y và Lâm Duyệt đều có tình cảm với nhau, nhưng thật ra e rằng chính Lâm Duyệt cũng không biết từ khi nào thì lòng y có hắn. Ban đầu y chỉ cho rằng Lâm Duyệt quá đặc biệt, muốn thu hắn vào dưới trướng mình, y có thể dựa vào điểm đặc biệt của Lâm Duyệt để buộc hắn làm việc cho mình. Hoặc là dùng để do thám tin tức, hoặc là giết đi, nhưng tóm lại y sẽ không bỏ qua loại người như Lâm Duyệt.

Sau đó, Lâm Duyệt cứu mạng y ở hành cung, dù việc đó đã phá hoại kế hoạch của y, nhưng đây là lần đầu tiên trong cả hai đời, có người bất chấp tính mạng để cứu y. Càng về sau càng xảy ra nhiều việc, quan hệ giữa y và Lâm Duyệt đã không còn đơn thuần là lợi dụng lẫn nhau nữa. Y bắt đầu xem Lâm Duyệt là bạn bè. Y biết Lâm Duyệt giấu mình một vài chuyện, nhưng chính hắn lại không biết rằng, thật ra y biết tất cả.

Ví như chuyện Lâm Duyệt có thể biến thành ông cụ Lâm vậy.

Khi đó, vì Lâm Duyệt muốn lên tiếng thay y giữa triều đình, linh hồn đã bay vào thân xác ông cụ Lâm. Tề Nhiễm nhìn thấy, có lẽ y cũng cảm thấy kinh ngạc, hoặc cũng có thể là không hề bất ngờ. Tề Nhiễm không hề để lộ ra vẻ mặt khác thường nào, mà suy nghĩ đầu tiên lúc đó lại là chẳng trách thỉnh thoảng ông cụ Lâm lại làm ra những chuyện khiến người ta không thể hiểu được, thì ra là Lâm Duyệt đang giở trò.

Sau đó, Lâm Duyệt không nhắc đến việc này, y cũng không hỏi đến. Việc linh hồn của  Lâm Duyệt có thể thoát xác đã đủ khiến người ta không thể tin rồi, nếu có người phát hiện ra hắn còn có khả năng chạy đến thân xác người khác, chiếm linh hồn người ta, vậy biết đâu chừng hắn sẽ bị xem là yêu quái, rồi bị thiêu chết. Vì vậy, y hiểu vì sao Lâm Duyệt không muốn nói ra.

Sau đó nữa, ông cụ Lâm nhiều lần lên tiếng bảo vệ y trên triều, giọng điệu châm biếm kia, dáng vẻ dương dương tự đắc kia, rõ ràng chính là Lâm Duyệt không sai. Đương nhiên, trên triều cũng có người hoài nghi, nhưng bọn họ cùng lắm là nghĩ ông cụ mắc bệnh điên rồi, chứ làm sao mà đoán ra chân tướng được.

Tề Nhiễm đã rất tò mò về Lâm Duyệt, y đứng trong bóng tối len lén quan sát Lâm Duyệt. Y từng bị phản bội, kiếp này lại được một người đặc biệt như vậy trân trọng, tâm trạng thật sự khó tả.

Không biết từ khi nào, cảm giác đó thay đổi rồi, hoặc có lẽ nó chưa từng thay đổi chăng. Ngay từ đầu, y đã không định buông tha cho Lâm Duyệt, trải qua nhiều sự việc như thế, y càng không thể buông bỏ Lâm Duyệt nữa. Vả lại khi hiểu rõ tình cảm của mình, chính Lâm Duyệt tự dâng lên cửa kia mà. Lâm Duyệt cứ mãi nói ra những lời ái muội với y, cứ làm ngơ thân phận Thái tử của y, cứ nói ra những lời thậm chí là mạo phạm với y.

Tề Nhiễm chưa bao giờ gặp một người như thế cả, những đêm hồi tưởng lại tất cả, trong lòng cứ luôn dâng lên những cảm xúc lạ thường. Đặc biệt là khi Lâm Duyệt và Việt Tú có vẻ thân cận, trong lòng y lại bùng lên lửa giận. Y không hề quên Lâm Duyệt đã từng thản nhiên nói rằng y và Việt Tú giống nhau.

Y không biết Việt Tú giống mình ở điểm nào.

Đến lúc y phát hiện mình có khát vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ đối với Lâm Duyệt, suy nghĩ đầu tiên của Tề Nhiễm không phải là lo lắng nếu bị phát hiện thì ngôi vị Thái tử của mình không còn, cũng không phải là sợ hãi, mà là nhẹ lòng. Y nghĩ cũng phải, có cảm xúc đó tất nhiên là vì thích thôi. Mà điều càng khiến y yên lòng chính là bản thân Lâm Duyệt không có thiên kiến về chuyện đoạn tụ.

Từ lúc hiểu rõ tình cảm lẫn nhau đến khi quyết định bên nhau, hai người không hề trải qua trắc trở. Cảm giác được ở bên người mình thích thật sự tuyệt diệu, nhưng cảm giác khi hai người yêu nhau được sống cùng nhau lại càng tuyệt vời hơn nữa. Mỗi lần gặp Lâm Duyệt, y đều cảm thấy những việc khiến mình phiền lòng đã tan biến.

Cảm giác này là thứ mà khi y ở chung với Phỉ An Ninh không thể so sánh được, đây mới là tình cảm chân thành.

Nhưng vì y ở trong hoàng cung, luôn có nguy hiểm rình rập bên mình. Y không thể nói ra đề nghị bảo Lâm Duyệt đi xa, chờ y giải quyết xong mọi việc mới trở lại. Lâm Duyệt cũng sẽ không thể rời khỏi vào lúc này, rồi chờ sau đó mới quay về. Bọn họ nương tựa vào nhau giữa gió sương, cùng sinh tồn trong nguy hiểm.

Hiện giờ, người này lại bị thương vì y, còn hôn mê bất tỉnh.

Nghĩ vậy, tim Tề Nhiễm như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm, y nói: “Ta đã biết bí mật của Duyệt rồi, chờ Duyệt tỉnh lại, ta sẽ nói ra bí mật của mình.”

Kiếp trước, y và Lâm Duyệt không hề quen biết, kiếp này một người xuất hiện trong trạng thái linh hồn, một người gánh trên lưng mối thù phải trả bằng máu, có lẽ chính là vì vậy mà bọn họ mới thu hút lẫn nhau.

Vì cả hai đều quá đặc biệt, lại có thể tin tưởng lẫn nhau.

Tề Nhiễm ở trong thiên điện một canh giờ, Cát Tường thật sự không chờ được nữa, mới đến gọi y đi. Tề Nhiễm biết với thân phận của mình mà ở lại thiên điện canh chừng Lâm Duyệt sẽ giúp kẻ có tâm bắt thóp, nhưng y thật sự không vui.

Có điều, sau cùng y vẫn hôn nhẹ lên đôi môi tái nhợt của Lâm Duyệt, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Tề Nhiễm trở lại tẩm điện của mình, nằm xuống nhắm mắt, rơi vào trạng thái mơ màng. Lúc thì trong đầu hiện lên cảnh mình bị giam trong nhà lao, bị tra tấn từ kiếp trước, lúc lại là cảnh máu của Lâm Duyệt rơi lên mặt mình. Y không biết mình có ngủ hay không, chỉ biết toàn thân bị đè nén cực kỳ khó chịu.

Khi trời tờ mờ sáng, Tề Nhiễm mở mắt, y cất tiếng gọi, Cát Tường lập tức đẩy cửa vào. Khi Cát Tường giúp y mặc lại quần áo, câu hỏi đầu tiên của Tề Nhiễm là tình hình sức khỏe của Lâm Duyệt.

Cát Tường vội đáp: “Vết thương của Lâm đại nhân đã ổn định rồi, cũng không thấy sốt, ngự y nói tình hình khá tốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.”

Tề Nhiễm đáp: “Vết thương ổn rồi thì tốt, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại. Những ngày nay ngươi không cần theo Cô ra ngoài, ngươi ở lại Đông cung trông chừng Lâm Duyệt. Thuốc của hắn nhất định phải được ngươi giám sát thật kỹ, đã hiểu chưa?”

Cát Tường đỏ mắt, vội đáp: “Thái tử yên tâm, nô tài đã hiểu.”

Tề Nhiễm không lên tiếng nữa, để Cát Tường chỉnh trang lại quần áo của mình, trước khi Hoàng đế tuyên bố sự kiện thích khách kết thúc, thời gian rất quan trọng với y. Có rất nhiều việc mà y cần làm, hy vọng rằng khi Lâm Duyệt tỉnh lại, y có thể cho Lâm Duyệt một không gian thoải mái, để xung quanh hắn không còn nguy hiểm nữa.

Quần áo tươm tất, sau khi rửa mặt súc miệng, người hầu mang điểm tâm lên. Cát Tường khuyên nhủ: “Thái tử, sức khỏe là quan trọng nhất, dù thế nào ngài cũng phải ăn chút gì đó.”

Trong lòng Tề Nhiễm còn quá nhiều việc cần suy nghĩ, y thật sự không có tâm trạng để ăn, nhưng y cũng biết Lâm Duyệt không hy vọng trông thấy mình như thế. Vì vậy, y cười nhẹ với Cát Tường, đáp: “Khi chưa bị thương, Lâm Duyệt vẫn luôn tìm mọi cách để Cô ăn nhiều thêm một chút, xem như là nể mặt hắn, Cô sẽ không để mình chịu đói.”

Cát Tường vâng dạ, vội vàng dâng điểm tâm lên cho Tề Nhiễm.

Nhưng hôm nay vốn đã là một ngày không bình thường, Tề Nhiễm vừa ăn được hai miếng bánh hoa hồng, cháo được nấu thơm lừng vẫn chưa kịp ăn một miếng thì bên Hoàng đế đã sai người đến gọi y, nói thích khách kia bị tra tấn một đêm, đã khai rồi.

Tề Nhiễm không hỏi người truyền tin xem thích khách kia khai ra những gì, y bỏ lại những thứ đang cầm trong tay, sai Cát Tường trông chừng Đông cung, còn mình thì đi theo người hầu kia.

Cát Tường nhìn theo bóng lưng Tề Nhiễm mà thầm thở dài, hắn thầm nhủ, Lâm đại nhân vẫn nên nhanh chóng tỉnh lại thôi, trạng thái của Thái tử rõ ràng là bất thường, hắn sợ Thái tử thất bại trong bước cuối cùng.



Tề Nhiễm tất nhiên không biết Cát Tường lo lắng cái gì, khi y đến đại điện, trước mặt Hoàng đế là Tề Anh và Tề Tĩnh đang quỳ. Vẻ mặt của Tề Tĩnh lại giống hệt phản ứng của Tề Anh ngày hôm qua.

Ngơ ngác và vô tội.

Hoàng đế không để Tề Nhiễm vái chào mà trực tiếp bảo y ngồi, sau đó nhìn sang Tề Anh và Tề Tĩnh, bình thản hỏi: “Tên thích khách ngày hôm qua đã khai nhận, các ngươi có biết tội không?”

Tề Tĩnh và Tề Anh tất nhiên đều cúi đầu không nhận.

Hoàng đế hừ lạnh: “Tên thích khách kia nói, mình vâng lệnh Cửu hoàng tử đi ám sát Thái tử.”

Tề Tĩnh kinh hãi biến sắc, vội dập đầu nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần bị oan, xin phụ hoàng xét rõ.”

Nét mặt Hoàng đế vẫn vô cảm như trước, ngài nói: “Sau đó tên thích khách kia lại nói rằng mình được Thanh Vương sai bảo, ám sát Thái tử, vu oan cho Cửu hoàng tử.”

Tề Anh tất nhiên cũng không thừa nhận.

Hoàng đế không nhìn đến hai người kia nữa, ngài quay sang hỏi Tề Nhiễm: “Thái tử, con thấy thế nào?”

Tề Nhiễm đứng dậy nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không dám nói bừa. Tên thích khách kia có chứng cứ không?”

Hoàng đế cười khẩy, đáp: “Thích khách kia chỉ khai ra những thứ này, sau đó liền ngất đi, Tư Lễ Giám đang giúp gã khôi phục tỉnh táo, lát nữa vừa hay có thể nói rõ trước mặt mọi người, rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu.”

Tề Nhiễm nghe vậy thì nói: “Phụ hoàng anh minh.”

Hoàng đế ừ một tiếng rồi nghiêng người dựa lên ghế, sắc mặt khó lường mà nhìn ra con đường bên ngoài đại điện.

Tề Nhiễm nghĩ có lẽ là khoảng một nén nhang, cũng có lẽ là nửa canh giờ hoặc một canh giờ, cuối cùng bên Tư Lễ Giám cũng cho người đến bẩm báo, nói thích khách kia tỉnh rồi.

Hoàng đế sai người đưa thích khách lên, Tề Nhiễm thì rất bình tĩnh.

Tề Tĩnh và Tề Anh đang quỳ trên mặt đất cũng rất bình tĩnh, Tề Tĩnh không khác ngày thường, ngoài vẻ mặt bi phẫn, thì toàn thân vẫn toát ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, Tề Anh thì giữ thẳng lưng. Hắn hiểu tính tình Tề Tĩnh, nếu kẻ kia đã lập bẫy chưa hắn, vậy thì sợ rằng cửa ải hôm nay không dễ dàng vượt qua, nhưng gã biết dù có thể hay không, mình vẫn phải cố gắng vượt qua, bằng không thì còn nói gì đến tương lai.