Lục Chúc Chúc biết môn thể thao mà Lục Hoài Nhu yêu thích nhất là bơi lội. Vào mùa hè sẽ bơi ở bể bơi tại nhà, mùa đông quay về bể bơi cao cấp có nhiệt độ ổn định của câu lạc bộ bơi lội ở nội thành.
Buổi chiều hôm đó, Lục Chúc Chúc chủ động đưa ra đề nghị đi bơi cùng Lục Hoài Nhu. Sau khi đến nơi, biểu hiện cũng vô cùng tích cực giống hệt như con cá vậy. Trong hồ bơi, cô đạp nước bơi qua bơi lại mấy vòng.
Lục Hoài Nhu thấy cô gái nhỏ hôm nay hăng hái như vậy nhất định là có chuyện muốn nói với ông. Ông liền không thay đổi sắc mặt mà ngồi nghỉ ngơi trên ghế. Lục Chúc Chúc vội vàng rót cho ông một ly soda, vừa bóp vai rồi lại đấm chân, ân cần lại nịnh bợ.
Lục Chúc Chúc kéo tay ông, nhỏ giọng nói: “Ông nội, Cảnh Tự đã cầu hôn con rồi.”
Lục Hoài Nhu vừa uống ngụm nước thiếu chút nữa bị sặc: “Cái gì?”
“Người … kinh ngạc như vậy làm gì.” Lục Chúc Chúc hơi khó hiểu, chất vấn hỏi: “Kỳ lạ lắm sao! Anh ấy cầu hôn với con kỳ lạ lắm sao!”
“Ngược lại cũng không kỳ lạ lắm.”
Chỉ là trong ấn tượng của Lục Hoài Nhu, Lục Chúc Chúc vẫn còn là một người bạn nhỏ chưa trưởng thành. Thoáng cái thì đã sắp phải thành gia lập nghiệp rồi, trong lúc nhất thời ông có hơi không kịp phản ứng.
“Con đồng ý rồi?”
Lục Chúc Chúc đánh giá sắc mặt của Lục Hoài Nhu, cười rồi nói: “Con nói với anh ấy là con muốn về hỏi ý của ông nội một chút trước.”
“Hỏi ý của ông e là không cần thiết.” Lục Hoài Nhu cầm tay cô lên nhìn chiếc nhẫn kim cương to sáng chói trên ngón áp út: “Nhẫn cũng đã đeo rồi mà còn bảo chưa đồng ý sao?”
“Con không biết tình huống lúc đó, Cảnh Tự lừa con đấy!”
Lục Chúc Chúc vội vàng cáo trạng với ông nội: “Kết hợp với công ty lên kế hoạch cầu hôn gì đó rồi bày ra một vở siêu lớn! Còn mời một đống diễn viên quần chúng … kết quả là lừa đeo lên tay con cái thứ đồ chơi này.”
Cô duỗi ngón tay ra trước mặt Lục Hoài Nhu: “Cái nhẫn kim cương này cũng có vấn đề nữa, đeo vào rồi không tháo được nữa!”
Lục Hoài Nhu nâng tay cô lên, vừa gẩy nhẹ một cái đã tháo được cái nhẫn ra.
Lục Chúc Chúc:...
Người còn tháo ra thật nữa.
Cô vội giành lại chiếc nhẫn kim cương đeo lại lên ngón áp út của mình một cách trân quý: “Là đồng ý ngoài miệng thôi, nhưng mà con vẫn phải về hỏi ý của ông nội mà.”
Lục Hoài Nhu: “Chủ kiến của con lớn như vậy còn cần hỏi ý của ông sao?”
“Chuyện đó là chắc chắn rồi.” Lục Chúc Chúc kéo tay ông, nịnh nọt nói: “Ông nội đồng ý cho anh ấy vào cửa nhà chúng ta, con mới có thể cho anh ấy vào.”
“Nếu ông không đồng ý thì sao?”
“Không đồng ý thì con sẽ từ chối, sau đó lại hung hăng phê bình anh ấy một trận để anh ấy đi kiểm điểm lại vì sao mình không chiếm được sự yêu thích của ông nội!”
Khoé miệng Lục Hoài Nhu nhếch lên thoáng hiện ra một nụ cười nhẹ, biết cô gái nhỏ đây là lặp đi lặp lại để xin ông mở miệng. Chỉ cần ông mở miệng, buông tay thì cô mới dám chân chính bước vào cung điện hôn nhân cùng với người đàn ông khác.
“Thằng bé không phải là người con trai mà con thầm mến từ nhỏ đến lớn hay sao, con có bằng lòng từ chối không.”
“Thì ông cũng là ông nội của con từ nhỏ đến lớn vậy, ông nội không thích thì con sẽ từ chối. Dù sao thì kết hôn xong còn phải sống chung với nhau mà.”
“Ai muốn ở chung với con chứ!” Lục Hoài Nhu nghiêng đầu nhìn cô: “Chẳng phải hai đứa đã mua cả nhà rồi sao?”
“Cái nhà đỏ nhỏ xíu, con ở không quen.” Lục Chúc Chúc ngồi cạnh Lục Hoài Nhu, lấy lòng nói: “Con vẫn phải sống ở nhà, ông nội sẽ không không chào đón con đúng không??”
“Đương nhiên là ông không hoan nghênh, ông còn đang đợi con chuyển đi nữa. Ông vui vẻ thanh tịnh, kết quả con còn mang về thêm một người nữa! Quá đáng.”
“Con đã nói từ lâu rồi, con sẽ không rời khỏi ông nội.” Lục Chúc Chúc tựa đầu vào bờ vai của ông: “Con nói được làm được.”
Tảng đá lớn trong lòng Lục Hoài Nhu tựa như rơi xuống đất, ngoài miệng vẫn kiêu kỳ nói: “Quả thật là âm hồn bất tán, khi còn nhỏ ông không nên mềm lòng mà dẫn con về nhà.”
“Nếu ông nội không dẫn Chúc Chúc về nhà thì Chúc Chúc cũng không biết sống lang thang ở đâu đây nữa.”
Lục Hoài Nhu dùng khăn lông lau lau mái tóc ướt dầm dề của cô, tức giận nói: “Hộ khẩu bên trong két sắt ở nhà, mật mã con biết rồi, tự về lấy đi.”
“Trời đất ơi!”
Lục Chúc Chúc nhảy dựng lên, ôm lấy Lục Hoài Nhu hôn một hồi: “Ông nội, con yêu ông!”
Lục Hoài Nhu khó chịu lau nước bọt trên mặt, hướng về bóng lưng đang vội vàng rời đi của cô hô lên: “Con vội cái gì! Đợi ông tìm thầy lựa ngày may mắn đã!”
....
Chuyện vui sắp đến cũng khó tránh khỏi xảy ra một chút trắc trở nho nhỏ.
Hôm đó Lục Chúc Chúc nhận được sự cho phép của ông nội, trong lúc đắc ý nhất thời hí hửng, hậu quả là những bức ảnh thân mật của hai người bên hồ bơi đã bị một số phương tiện truyền thông và tài khoản đại chúng thiếu đạo đức tung ra, tiêu đề gây sốc ――
“Tình nhân hư hư thực thực của Lục Hoài Nhu được đưa ra ánh sáng!”
“Chấn động, Lục Hoài Nhu độc thân nhiều năm cùng một cô gái trẻ độ xuân thì vui đùa trong hồ bơi, cử chỉ thân mật.”
....
Sự suy đoán của các phương tiện truyền thông vô đạo đức đã gây ra náo động lớn trên mạng, trong lúc nhất thời antifan và người qua đường bắt đầu một cuộc khẩu chiến dữ dội ở trên mạng ――
“Lục Hoài Nhu đã đến tuổi này rồi, không ngờ lại không đứng đắn như vậy!”
“Trâu già gặm cỏ non còn có thể như này à?”
“Nói năng sạch sẽ chút đi, người ta độc thân chưa kết hôn hẹn hò yêu đương, mấy người ý kiến cái khỉ gì, ý kiến hơi nhiều rồi đó!”
“Cô gái đó nhỏ hơn ông ấy quá rồi!”
“Ai quy định người lớn tuổi không thể yêu đương với người nhỏ tuổi chứ, ăn hết của nhà mày à?”
“Ảo tưởng của tôi thực sự tan vỡ rồi, tôi còn nghĩ rằng ông ấy là chính nhân quân tử nữa.”
“Chẳng biết con nhỏ đó nghĩ gì nữa, vừa trẻ đẹp, dáng người lại chuẩn, sao có thể tìm người hơn mình nhiều tuổi như vậy được chứ.”
“Tham tiền chăng.”
“Bạn ở trên, nếu như thân hình bạn trai cũ của tôi có thể ngon bằng một nửa Lục Hoài Nhu, giá trị nhan sắc cao bằng một nửa Lục Hoài Nhu, kể cả có nghèo trắng tay thì bà đây bán máu cũng phải nuôi ông ấy, nghe không! Nói gì mà tham tiền, thiểu năng à.”
“Người ta ngủ với Lục Hoài Nhu ở tuổi hai mươi, còn bạn thức khuya ngủ muộn ở tuổi hai mươi.”
“Tôi biết cô gái này, cô ấy là hoa khôi trường đại học Bắc Thành!”
“Cầu thêm thông tin!”
“Thông tin mà mọi người muốn đến rồi đây, hoa khôi đại học Bắc Thành, cử nhân học thẳng lên tiến sĩ của khoa Khoa học và đời sống (Life Science), đệ tử được quý giáo sư Tần trong giới học thuật thu nhận, đã xuất bản mười lăm bài luận văn học thuật SCI trong quá trình học nghiên cứu sinh, tác giả đầu tiên được《Science》xuất bản luận văn, được tuyển vào ‘Kế hoạch nhà khoa học nữ tương lai’ của Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc năm nay. Năm ngoái, cô ấy đã đến Nam Cực để chụp ảnh cá voi xanh, và cũng đã giành được giải thưởng Pulitzer* siêu đỉnh cao. Chị gái nhỏ này lợi hại thật đấy.”
*Giải Pulitzer là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí, văn học, kịch và âm nhạc. Đặc biệt về báo chí, Pulitzer được xem như một trong những giải danh giá nhất.
“Tôi … hãi rồi!”
“Trời! Đây là đại thần học thuật gì đây!”
“Tôi là fan của Lục Hoài Nhu, thật tình cảm thấy … Lục Hoài Nhu không xứng với chị gái nhỏ này! Ý kiến riêng, mọi người khỏi chửi, muốn cãi thì tôi cho mọi người auto thắng.”
“Cô ấy tên gì vậy.”
“Hình như là Lục Chúc Chúc …”
....
Mọi người trên mạng bàn tán đủ thứ, cãi vã gần nửa ngày cuối cùng ngã ngửa trước tuyên bố làm sáng tỏ của Lục Hoài Nhu. Đoạn thanh minh này không giống thanh minh của đoàn đội quan hệ xã hội, bởi vì nó chứa lửa giận tràn đầy, lời nói cũng không châm chước, rõ ràng chính là tự đăng ――
“Một số người có phải là bị mù rồi không, mắt không xài thì đề nghị hiến tặng cho người nào cần! Tôi sẽ trực tiếp kiện những đơn vị truyền thông vô đạo đức đã tung tin đồn thất thiệt có liên quan.”
Bình luận phía dưới lập tức có người phản ứng lại ――
“Hoa khôi đại học Bắc Thành tên là Lục Chúc Chúc! Lục Chúc Chúc là ai chứ! Là cháu gái của Lục Hoài Nhu đó biết chưa! Hơn mười năm trước từng tham gia chương trình thực tế đó! Quên rồi sao!!!”
“Đây, đây, đây, đây … phạm lỗi gì đây!”
“Tôi đã nói mà … chị gái nhỏ này thoạt nhìn rất quen.”
“Trời ơi, không ngờ lại là Chúc Chúc đáng yêu nhà chúng ta, bạn nhỏ đã lớn như vậy rồi sao!”
“Tôi, tôi, tôi, tôi … tôi luôn cho rằng Lục Chúc Chúc vẫn là một bạn nhỏ kia mà.”
“Bạn ở trên, tôi cũng vậy …”
“Tôi cũng vậy …”
Lục Chúc Chúc đọc bình luận của cư dân mạng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Đơn vị truyền thông vô đạo đức để lời đồn của mình được chú ý mà có thể cho rằng cô là tình nhân của Lục Hoài Nhu, thật sự rất hoang đường.
Mặc dù không quá muốn xuất hiện trước tầm mắt công chúng, nhưng lần này đích thực là do cô quá mức hí hửng nên mới để phóng viên nhân cơ hội chen vào kẽ hở. Lục Chúc Chúc dùng tài khoản Weibo đã xếp xó từ lâu của mình đăng một bài lên ――
“Đã lâu không gặp, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Mấy năm nay luôn nỗ lực học hành vì thế rất ít khi xuất hiện trước ống kính tạo ra lỗi lầm như thế này, chiếm dụng tài nguyên cộng đồng quả thật vô cùng có lỗi, về sau khi ở nơi công cộng sẽ chú ý lời nói và hành vi hơn. Cảm ơn mọi người.”
Bình luận phía dưới về cơ bản đều là lời an ủi cô ――
“Chị gái nhỏ không cần quan tâm mấy cái người bịa đặt gây sự đó đâu.”
“Đúng thế, ở cùng ông nội ruột của mình thì có vấn đề gì đâu.”
“Tất cả đều là những tiêu đề vô đạo đức, tạo ra các tiêu đề để thu hút sự chú ý của mọi người.”
“Chúc Chúc nhà chúng ta quả thật trưởng thành rồi, fan mẹ già rơm rớm nước mắt.”
“Chúc Chúc cố lên, mẹ yêu con!”
“Chúc Chúc, từ nhỏ tôi đã là fan của em! Lập lời thề không phải em thì không cưới, tôi năm nay hai mươi tư tuổi, không hút thuốc rượu chè, tiến sĩ nam nhưng không hói, thủ thân như ngọc, em xem tôi có còn cơ hội không?”
Bình luận này chọc Lục Chúc Chúc bật cười, tiện tay like một cái.
Kết quả dưới bình luận náo nhiệt hẳn lên ――
“Chúc Chúc like cho anh kìa!”
“Mau, mau, mau, ông mau gửi ảnh lên đi! Tấm nào đẹp trai nhất ấy!”
“A a, sao có linh cảm rằng tôi sắp sửa chứng kiến một đoạn duyên phận không đáng tin cậy trên mạng?”
“Ngồi đợi ông gửi ảnh!”
“Ông tiến sĩ mau ra đây!”
....
Bình luận này đã thu hút một số lượng lớn thanh niên tài tuấn đến bên dưới Weibo của Lục Chúc Chúc tự đề cử mình. Nhưng cũng không hẳn đều tự tiến cử cho Lục Chúc Chúc, ngoài ra còn có một số thông tin được các cô gái độc thân khác ưa thích, bàn tán sôi nổi.
Trong thời gian rảnh rỗi chờ thí nghiệm kết thúc Lục Chúc Chúc mở khu vực bình luận ra thì phát hiện khu bình luận của cô vậy mà lại biến thành chỗ xem mắt cỡ lớn, hướng đi này cũng là điều mà cô không ngờ tới.
Chẳng mấy chốc, nam tiến sĩ đã quay lại ――
“Xin lỗi mọi người! Tôi quay lại rồi đây! Đây là ảnh của tôi, cao 1m82, nặng 80kg, người địa phương của Bắc Thành, gia đình phần tử trí thức, cha mẹ ôn hoà thân thiện. Trong thời gian học tiến sĩ tôi cũng có ba mươi hai bài báo SCI và cũng đã xuất bản sách chuyên ngành với tư cách là tác giả đầu tiên … Chúc Chúc, em nghĩ sao.”
Lục Chúc Chúc không ngờ rằng anh ta lại thật sự gửi ảnh, đừng nói nha, tấm này còn rất đẹp trai nữa, khuôn mặt anh tuấn, khí chất như ánh sáng mặt trời vậy.
Cô thấy thái độ của anh ta chân thành như vậy, vì thế đang muốn soạn tin nhắn từ chối thật lễ phép. Nhưng không ngờ rằng Lục Hoài Nhu lại đi trước cô một bước, trả lời vị nam tiến sĩ này: “Ông thấy ổn.”
Cư dân mạng lại rộn lên ――
“Đ* mẹ nó! Nam tiến sĩ, cuộc đời này anh là người thắng!”
“Trời ơi, ông nội ruột cũng đã nhận rồi!”
“Mẹ tôi ơi! Hôm nay có phải thực sự có dưa lớn để ăn hay không!”
“Tôi không ngủ nữa! Tôi sẽ ở trên mạng chờ kết quả!”
Lục Chúc Chúc vội vã gửi tin nhắn cho Lục Hoài Nhu: “Ông nội, sao trễ vậy rồi ông còn chưa ngủ nữa!”
Lục Hoài Nhu: “Ông thấy trên khu bình luận có mấy người học tiến sĩ … điều kiện cũng rất tốt, tốt hơn so với thằng nhóc chơi game kia. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Lục Chúc Chúc:....
Lớn tuổi rồi mà còn thức khuya không đi ngủ, còn ở trên mạng kén cháu rể nữa.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Cảnh Tự đã bấm like và chuyển tiếp đưa lên bình luận một đường link dịch vụ trọn gói: “Không cần hỏi nữa, hỏi cũng không có cơ hội. Cô gái này là vợ chưa cưới của tôi, ngày tháng đã chọn xong rồi.”
Cư dân mạng đêm khuya đợi kết quả, không ngờ lại chờ được một quả dưa lớn động trời ――
Lu thần – Tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng nhất hiện nay hoá ra là cháu rể của Lục Hoài Nhu.
“A a a! Lu thần!”
“Tôi khóc đây! Lu thần hoá ra đã có vợ chưa cưới!”
“Anh tiến sĩ, ha ha ha ha ha ha, đến cuối cùng lại tự đề cử một kẻ cô đơn lạnh lẽo.”
“Đau lòng cho anh tiến sĩ.”
Tiến sĩ cũng vội vàng trả lời Cảnh Tự: “Ha ha ha, xem ra tôi đến trễ rồi, mặc dù không cam tâm lắm nhưng cũng xin chúc anh và Chúc Chúc bách niên hảo hợp.”
“Cùng chúc phúc! Khi nào mới uống rượu vui vậy.”
“Muốn thấy ảnh váy cưới của Chúc Chúc!”
“Chúc hai người bách niên hảo hợp, phải hạnh phúc nha!!”
....
Vào mùa đông, hiếm khi có được ngày nắng ấm, bầu trời quang đãng ít mây.
Năm đó anh hai mươi hai tuổi, Lục Chúc Chúc hai mươi mốt tuổi.
Tám giờ sáng, cổng trường học có rất nhiều gánh hàng rong đẩy xe bán đồ ăn sáng, nghi ngút sương khói thơm ngào ngạt.
Cảnh Tự đứng dưới một cây bạch dương trắng, thành kính mà kiên nhẫn chờ đợi Lục Chúc Chúc.
Trong tay anh cầm một tờ giấy hộ khẩu mỏng manh. Sau khi tách khỏi nhà họ Cảnh, Cảnh Tự xử lý hộ khẩu tập thể ở Bắc Thành theo học bạ nên không có hẳn một cuốn mà chỉ có một tờ giấy hộ khẩu tập thể trắng tinh. Nhưng mà sau hôm nay, trang hộ khẩu tập thể này sẽ trở thành đồ bỏ. Vì Lục Hoài Nhu nhất quyết gán hộ khẩu của anh vào sổ hộ khẩu của nhà họ Lục.
Lục Chúc Chúc từ trong trường chạy ra. Cô đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi, lộ ra không khí cực kỳ vui mừng. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt rực sáng.
“Anh ơi, để anh đợi lâu rồi!”
“Đã mang đủ giấy tờ chứng nhận chưa.”
“Mang rồi, trước khi ra cửa còn đặc biệt kiểm tra lại nữa.”
“Đi thôi.” Cảnh Tự dắt tay cô.
“Đợi một lát.” Lục Chúc Chúc cúi đầu, lấy một cái khăn quàng cổ màu đỏ có cùng kiểu dáng với cô từ trong ba lô ra, cô nói: “Mẹ em nói khi kết hôn phải có một chút không khí vui mừng, cái này là bà ấy chuẩn bị cho chúng ta.”
Nói xong, cô mang cái khăn quàng cổ màu đỏ lên cần cổ thon dài của Cảnh Tự, quấn hai vòng sau đó vuốt vuốt.
Cảnh Tự sờ lên chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mềm mại, anh hỏi: “Cái này có gì đặc biệt không?”
“Không có gì đặc biệt, nhìn cho vui mừng.”
Mặc dù hiện nay đều phổ biến đám cưới theo phong cách phương Tây, nhưng khi người Trung Quốc kết hôn vẫn phải mang một chút màu đỏ ngụ ý vui sướng. Lục Chúc Chúc mang khăn quàng cho anh xong, ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của anh nhìn một hồi lâu.
“Làm gì đó?”
“Kiểm tra lại một lần cuối cùng.”
“Kiểm tra?”
Lục Chúc Chúc cười rồi nói: “Trước khi thanh toán để mua hàng đều phải cẩn thận kiểm tra lại một lần, huống chi là sự kiện trọng đại của cuộc đời như hôn nhân.”
Cảnh Tự dứt khoát nhắm mắt lại, tuỳ ý để cô ôm lấy mặt anh, nhìn rất kỹ càng: “Em kiểm tra khuôn mặt có ích lợi gì? Sau khi kết hôn ở bên nhau lại không chỉ dựa vào mặt.”
“Vậy dựa vào cái gì?”
“Dựa vào …”
Trong đầu Cảnh Tự đang suy nghĩ lung tung, anh lập tức hãm phanh lại, sửa lời nói: “Rất nhiều khía cạnh.”
Lục Chúc Chúc dắt tay anh, chậm rãi cùng anh đi dọc theo con đường rợp bóng cây, tìm cho ra ngọn nguồn hỏi: “Anh nghĩ xem, khía cạnh quan trọng nhất của sự hòa thuận trong gia đình là gì?”
Trong đầu Cảnh Tự lại tiếp tục suy nghĩ bậy nhưng ngoài miệng thì nói: “Thông cảm và thấu hiểu lẫn nhau.”
Lục Chúc Chúc nói: “Còn gì nữa?”
Cảnh Tự: “Thẳng thắn thành khẩn, không lừa dối nhau.”
Lục Chúc Chúc nói: “Còn gì nữa?”
Cảnh Tự: “Rốt cuộc em muốn nghe anh nói cái gì?”
Lục Chúc Chúc nắm tay anh, cười nhẹ một cái: “Chỉ là … Tưởng Thanh Lâm dạy em, quan trọng nhất không phải là mấy cái này, mà là cái khác đó.”
Cảnh Tự hiểu được ánh mắt của Lục Chúc Chúc, tay anh rơi lên gáy cô, đầu ngón tay đặt ở chân tóc khẽ khàng siết, kề vào bên tai cô nói: “Những cái khác … cũng sẽ không để em thất vọng.”
Giọng nói của anh từ tính như chứa cồn trêu chọc bên tai cô ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa theo: “Thế phải thử mới biết.”
“Vậy em có muốn thử cùng anh trước khi kết hôn không.”
“Em …”
Ma xui quỷ khiến thế nào … bên cạnh chính là một cái khách sạn tình nhân, khuôn mặt của Lục Chúc Chúc đỏ bừng, nắm lấy tay Cảnh Tự vội vàng rời đi.
Linh tinh gì vậy chứ, kết hôn quan trọng hơn.
Cục dân chính cách đó không xa, đoạn đường rợp bóng cây này rất dài, rất dài. Cảnh Tự không lái xe mà chọn nắm tay Lục Chúc Chúc đi bộ đến. Tay cô nhỏ nhắn xinh xắn, nắm rất mềm mại. Cảnh Tự nắm một hồi, sau đó đầu ngón tay xuyên qua khe hở của tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nắm tay nhau đi qua con đường rợp bóng cây này dường như cũng mang lại tràn ngập cảm giác nghi thức. Sau này, có lẽ sẽ mời người thân và bạn bè, tổ chức một cái đám cưới long trọng tưng bừng, nhưng đăng ký kết hôn là nghi lễ chỉ thuộc về hai người bọn họ.
An tĩnh mà thần thánh.
Hôm nay thực sự là một ngày tốt lành, có vài cặp tình nhân ở Cục dân chính đang chờ đăng ký kết hôn. Lục Chúc Chúc nhìn thấy các cô gái đều trang điểm, mới nhận ra mình thật sự rất sơ sài. Đồng hồ báo thức buổi sáng không đánh thức cô, vội vội vàng vàng thức dậy, sợ Cảnh Tự đợi lâu nên trước khi đi chỉ mới gội đầu hai phát liền chạy ra ngoài.
Khi xếp hàng, cô ghé sát vào tai Cảnh Tự, tiếc nuối nói: “Em chưa trang điểm, lát nữa chụp ảnh chắc chắn sẽ rất xấu, làm sao bây giờ?”
Cảnh Tự rủ mắt xuống nhìn khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ, hai má nhẹ ửng hồng, đôi mắt trong veo ẩm ướt. Không hề nghi ngờ, cô chắc chắn là cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay.
Mặc dù Lục Chúc Chúc trong mắt anh đã vô cùng xinh đẹp nhưng con gái sẽ không bao giờ hài lòng với chính mình. Vì thế, Cảnh Tự lấy vài thỏi son trong túi nhỏ của cô ra, chọn một thỏi màu đỏ lựu rất tôn cái khăn quàng cổ lên rồi vặn nắp, nhẹ nhàng tô lên cánh môi của cô.
Chỉ cần thoa thêm chút son là sẽ vô cùng xinh đẹp, đâu cần trang điểm nhiều thêm. Lục Chúc Chúc yên tâm tận hưởng sự phục vụ của bạn trai, đôi tay anh không chỉ chơi game cừ khôi mà tô son, kẻ chân mày cũng thuộc hàng cao thủ, hoàn toàn không bị run tay, còn đẹp hơn so với khi Lục Chúc Chúc tự trang điểm nữa.
Cảnh Tự quả thật cũng rất thích tô son cho cô, chỉ cần anh nhìn thấy, nhất định sẽ tự mình bắt tay vào làm.
Những cô gái xung quanh ước ao nhìn Lục Chúc Chúc, sau đó đẩy nhẹ bạn trai của mình, thấp giọng nói: “Anh xem người ta kìa.”
Chàng trai oán giận nói: “Vậy sao em không nhìn thử xem bạn gái nhà người ta đẹp như thế nào.”
“Quá đáng rồi đó, còn muốn kết hôn hay không!”
....
Chẳng mấy chốc đã đến phiên bọn họ đăng ký.
Nhân viên công tác đưa《Tờ khai đăng ký kết hôn》, hai người trịnh trọng ký tên mình sau đó lại chụp một tấm ảnh chung khoảng hai tấc.
Tiếp theo là khám sức khỏe định kỳ trước khi kết hôn. Khi khám sức khỏe phụ khoa, Lục Chúc Chúc xoắn xuýt một hồi, đỏ mặt hỏi bác sĩ: “Xin hỏi những mục nào cần phải kiểm tra vậy ạ.”
Bác sĩ trả lời: “Kiểm tra định kì tim, phổi, gan, thận, v.v… cùng với kiểm tra phụ khoa, hẳn là trước đây cô cũng từng khám qua rồi.”
Khi Lục Chúc Chúc nhập học nghiên cứu sinh đã từng làm kiểm tra thông thường, nhưng chưa từng kiểm tra phụ khoa bao giờ, lúc bước vào phòng kiểm tra phụ khoa riêng tư, cô nhỏ giọng nói với nữ bác sĩ: “Em vẫn chưa từng làm ‘chuyện đó’, cái này cũng cần kiểm tra sao ạ?”
Nữ bác sĩ có chút kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy rất không thể tin được: “Chưa từng làm ‘chuyện đó’ mà đã kết hôn rồi sao? Em như thế này thì bất cẩn quá.”
“Ý chị là gì ạ?”
Nữ bác sĩ thấy cô vẫn còn nhỏ thì liền nói: “Không sao, đợi lát nữa kết quả của hai bên đều sẽ có, nếu như có vấn đề thì còn kịp thời xử lý.”
Lục Chúc Chúc gật nhẹ đầu, nằm lên giường làm siêu âm B cùng với một số kiểm tra khác. Khi cô bước ra khỏi phòng khám phụ khoa, Cảnh Tự đã đợi sẵn ở cửa từ lâu.
Hai má đỏ bừng của Lục Chúc Chúc vẫn chưa giảm bớt, bước qua nắm lấy tay anh, thầm oán giận nhỏ giọng nói: “Em không giống với những người khác.”
“Không giống cái gì?”
“Thì … kiểm tra ít hơn một mục nên không giống.”
Cảnh Tự nghe không hiểu ý của cô gái nhỏ, cười nhẹ một cái: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Còn có thể làm sao nữa, bạn trai của em tựa như hoà thượng vậy, ăn chay không ăn mặn.”
Cảnh Tự ôm eo rồi kéo cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa về nhà sẽ để em xem anh có ăn được thịt hay không.”
“!!!”
....
Bước ra khỏi đại sảnh của cục dân chính, trong tay hai người đều cầm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ. Cảnh Tự nhìn tấm ảnh trên cuốn sổ, mặc dù anh luôn lạnh lùng trước sau như một, nhưng trong mắt anh cũng có niềm vui không thể kìm chế được.
Trong bức ảnh, khoé miệng cô gái nhỏ còn nở một nụ cười ngọt ngào trong veo, tựa như một chiếc lông vũ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua trái tim anh.
Điều ước đã như ý nguyện, bách niên hảo hợp.
Cuối cùng anh cũng cưới được cô gái mình yêu nhất về nhà.
Lục Chúc Chúc khi thì nhìn cuốn sổ của mình, khi lại nhìn cuốn sổ của Cảnh Tự cũng cảm thấy rất mới lạ.
“Anh ơi, anh cười không hề giả trân luôn đó.” Cô chỉ tấm hình rồi bới lông tìm vết nói: “Bộ quảng cáo kem đánh răng Darlie* hay sao.”
*Mọi người search kem đánh răng Darlie sẽ thấy logo hình người mặt cười đơ đơ
Cảnh Tự nói: “Chụp lâu như thế nên nụ cười cũng cứng đơ.”
Lục Chúc Chúc nhìn bức ảnh, tuy rằng nụ cười của anh quả thực có chút cứng ngắc nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ dịu dàng và vui sướng, quả thật là không thể che giấu được. Đôi mắt của anh đã từng nhìn thấy qua địa ngục, chính vì đã từng chứng kiến sự gian khổ và lúng túng mới có yên bình của hôm nay.
Anh vốn chính là một người dịu dàng như thế.
Lục Chúc Chúc mãn nguyện đóng giấy chứng nhận kết hôn lại, sau đó cũng lấy cuốn sổ của Cảnh Tự luôn rồi kẹp chung lại với nhau để vào trong ba lô.
Cảnh Tự không yên tâm, anh nói: “Hay là để anh giữ cho.”
“Dạ.”
Lục Chúc Chúc đưa cuốn sổ cho Cảnh Tự, anh cất vào trong túi đeo chéo của mình. Việc đăng ký kết hôn đã bận rộn gần như cả ngày, khi bước ra khỏi cục dân chính thì màn đêm đã buông xuống.
Hai người đi qua phố ăn vặt náo nhiệt, Lục Chúc Chúc đẩy nhẹ Cảnh Tự rồi nói: “Ông xã, đi mua bánh gạo cho em.”
Xưng hô này chợt thiêu đốt trái tim Cảnh Tự. Mãi đến tận giờ phút này, nhìn cô vợ nhỏ yểu điệu trong lòng, anh mới dần dần phản ứng lại. Đúng vậy, anh đã là một người chồng, một người đàn ông có thể thay cô chống một khoảng trời. Cảnh Tự nắn vuốt cái khăn quàng cổ mềm mại của cô, xoay người đi mua bánh gạo nếp ở quầy hàng ăn nhỏ cho cô.
“Nhiều bột đậu và đường đỏ.” Anh nói với chủ quầy hàng: “Vợ tôi thích ăn ngọt.”
Ông chủ quầy hàng nhỏ nhìn cục dân chính đối diện, cười nói: “Hôm nay kết hôn hả.”
“Đúng ạ.”
“Vợ chồng mới cưới vừa nhìn là biết ngay.”
Lục Chúc Chúc tò mò bước đến hỏi: “Ông chủ, người thật là biết nhìn.”
Ông chủ quầy hàng nhỏ đưa bánh gạo nếp rưới đường đỏ đến tay Lục Chúc Chúc, ông nói: “Bánh gạo nếp mà chồng cô mua cho cô đây. Nhìn khuôn mặt của cậu ấy kiêu hãnh và tự tin biết bao.”
“Cảm ơn ông chủ nhé, chúc kinh doanh thịnh vượng.”
“Chúc hai người bách niên hảo hợp.”
Lục Chúc Chúc nhận cái chén nhỏ, dùng tăm xiên vào những chiếc bánh nếp bọc trong bột đậu và đường đỏ còn nóng hổi rồi đút đến bên miệng Cảnh Tự: “Quy tắc cũ, miếng đầu tiên cho anh ăn, còn lại của em hết.”
Cảnh Tự mở miệng để cô đút cho mình miếng bánh gạo nếp đầu tiên. Vị ngọt ngấy tan trên đầu lưỡi, cũng tan dần nơi đầu quả tim. Con đường này thông với đường về nhà, đêm nay trăng và sao đều đã ló dạng dường như muốn làm chứng cho bọn họ.
Cảnh Tự cúi đầu, giẫm lên cái bóng của cô, nghiêm túc nói: “Lục Chúc, thích em thật là một chuyện tốt.”
“Hửm?” Cô gái nhỏ kinh ngạc xoay người lại nhìn anh.
Dáng người thẳng tắp của anh đứng dưới ngọn đèn đường, giẫm lên cái bóng của cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Từ nhỏ, thế giới này chẳng phải là nơi làm anh vui vẻ. Mãi đến buổi chiều ngày hôm đó, anh gặp được một cô bướm nhỏ ở đầu cầu thang.”
Lục Chúc Chúc nhìn thấy bông hồng đã từng bị hư hại trên vai anh, màu vàng nhạt rực rỡ loá mắt lại sinh sôi lần nữa.
“Mỗi ngày sau hôm đó là một ngày may mắn của anh.”
Lần đầu tiên Lục Chúc Chúc nghe Cảnh Tự nói những lời này, cô trao cho anh một nụ cười ngọt ngào ――
“Anh ơi, nói nhỏ với anh nè. Cô bướm nhỏ này thực ra mỗi ngày đều cân nhắc đến một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cô kiễng mũi chân lên nhẹ nhàng chạm vào hai má anh: “Hái hoa hồng.”