Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 28



================

Cả bộ phim này Quý Thư Ngôn đã chẳng còn tâm tư nào xem tiếp.

Đoàn Chấp sau đó cũng không làm thêm bất cứ động tác nhỏ nào nữa, an phận ngồi cách anh không đến nửa mét, nhưng Quý Thư Ngôn vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên.

Đầu ngón tay vừa bị Đoàn Chấp mút qua giống như bị bỏng, nóng rẫy.

Chuyện này đã quá giới hạn rồi, anh nghĩ, anh cố gắng kiềm chế không để bản thân nhìn Đoàn Chấp, rõ ràng đang nhìn chằm chằm màn hình, những lại chẳng có thứ gì thu được vào tầm mắt.

Anh dung túng Đoàn Chấp bước vào nhà mình, cũng đồng ý cách ở chung với Đoàn Chấp như trước kia.

Nhưng anh không cho phép Đoàn Chấp… Không cho phép Đoàn Chấp trêu chọc mình như vậy.

Chuyện ái muội này đã vượt quá giới hạn mà trưởng bối và vãn bối nên có.

Huống chi phía trước mặt còn có một Quý Viên ngồi lù lù như thế.

Quý Thư Ngôn nhìn Quý Viên ngồi trên thảm, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Quý Viên vẫn đang hít thở nhanh chậm theo cốt truyện, hoàn toàn không biết vừa rồi ở sau lưng, cậu của mình và người anh em của mình, mười ngón tay đan chặt như đang vụng trộm.

🐾🐾🐾

May mắn thay, hai mươi phút sau, bộ phim kết thúc.

Đại cừu đắc báo(1), nam chính hoàn thành tâm nguyện, biến mất trong ánh mặt trời mới nhú, nữ chính quỳ tại chỗ khóc lóc thảm thiết.

(1): Đại cừu đắc báo: thù lớn đã báo được.

Quý Viên xem đến tâm tê phế liệt, “Vì sao bọn họ lại không được luân hồi chuyển thế, tui không muốn thấy cái kết như vậy, tui muốn thấy cái kết đoàn viên cơ!”

Cậu lăn lộn hết một vòng, hận không thể cùng đạo diễn giương cờ kháng nghị.

Nhưng trong phòng này cũng chỉ có mình cậu chú tâm xem phim.

Quý Thư Ngôn đứng dậy bật đèn, căn phòng sáng sủa trở lại, nếu không có chuyện vừa rồi, bầu không khí mập mờ, ái muội vẫn bao phủ quanh người anh hình như cũng tản ra một ít.

Anh thở phào nhẹ nhõm, quay người lại bắt gặp ánh mắt của Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp vẫn duy trì tư thế ngồi ban đầu, thản nhiên ngồi ở chỗ đó, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh, không tránh cũng không né, tràn ngập tính xâm lược.

Quý Thư Ngôn hạ mắt xuống, cố gắng làm bộ đã  quên hết chuyện vừa rồi, đi thu dọn hộp bánh ngọt còn lại ở trên bàn, ném vào trong phòng bếp.

Lúc dọn dẹp, mu bàn tay dính một chút kem, anh vặn vòi nước rửa sạch, nước lạnh tạt vào mu bàn tay khiến anh tỉnh lại đôi chút.

Trong chốc lát, anh thật sự không muốn từ phòng bếp đi ra ngoài, cứ muốn trốn tránh như vậy mãi,  vậy thì không cần ra ngoài đối mặt với Đoàn Chấp.

Nhưng điều này rõ ràng là không thực tế.

Huống chi chuyện này cũng chẳng cần thiết, anh cũng đâu làm sai chuyện gì, dựa vào đâu lại chỉ có một mình anh trốn ở đây.

Quý Thư Ngôn lấy một tờ giấy, lau tay rồi đi ra ngoài.

🐾🐾🐾

Trong phòng khách, Quý Viên đã tắt TV, duỗi thắt lưng, nhìn xuống đã thấy đến mười hai giờ.

“Chớp mắt đã trễ như vậy rồi, đến giờ đi ngủ rồi.” Cậu hỏi Đoàn Chấp bên cạnh, “Hôm nay anh cũng không về đúng không?”

Đoàn Chấp không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn biết đây chính là đang chờ mình tỏ thái độ.

Cứ nghĩ đến chuyện Đoàn Chấp làm vừa rồi, Quý Thư Ngôn nghĩ, mình đuổi Đoàn Chấp ra đường ngủ cũng không tính là quá đáng.

Nhưng bây giờ đã là mười hai giờ, anh so đo chuyện này với Đoàn Chấp cũng chẳng có ý nghĩa gì, thật sự  phải để cho Đoàn Chấp đi ngủ khách sạn à.

Anh tránh tầm mắt Đoàn Chấp, nhỏ giọng nói, “Muốn ở lại thì ở, đúng lúc, chú đã bảo dì giúp việc thu dọn phòng cho khách rồi.”

Từ lần trước để Đoàn Chấp ở lại phòng mình, anh đã bảo dì giúp việc chuyển đồ đạc trong phòng cho khách xuống dưới lầu, cho nên bây giờ nhà luôn có một phòng nghỉ trống.

Quý Viên lại không hề biết việc này, nghe xong thì sửng sốt, lập tức cười nói với Đoàn Chấp, “Anh nhìn đi, em đã nói cậu em rất thích anh ở lại rồi mà, đến cả phòng cho khách cũng dọn dẹp xong hết cả rồi.”

Đoàn Chấp nghe xong khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, “Hóa ra là vậy à, chú Quý. ”

Quý Thư Ngôn nhìn Quý Viên nghĩ thầm, thật ra để Quý Viên và Đoàn Chấp cùng ngủ trên một cái giường cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng anh lười nói chuyện này với hai người đó, nhất là Đoàn Chấp, bản thân anh cũng thấy mệt mỏi, xem xong một bộ phim, cả thể xác lẫn tinh thần đều thấy mệt mỏi, khoát tay với Quý Viên, nói, “Mấy đứa cứ tự nhiên nhé, cậu về phòng trước đây.”

Anh nói xong thì cũng chẳng thèm quản hai người này nữa, tự mình đi lên lầu.

Đoàn Chấp nhìn bóng lưng Quý Thư Ngôn, ánh mắt tối lại, không biết đang suy nghĩ cái gì, tận đến khi Quý Viên ở bên cạnh gọi, hắn mới phản ứng lại.

“Cậu nói gì cơ?” Hắn hỏi.

“Em nói, anh có muốn thay đồ không, đồ ngủ thì có thể mặc của em.”

Quý Viên nói, “Đồ lót thì sao, anh định ở trần à?”

Đoàn Chấp liếc mắt một cái, mở phần mềm giao đồ trên điện thoại di động, “Không cần, tôi gọi shipper của cửa hàng tiện lợi.”

Hắn suy nghĩ một chút, lại nói, “Áo ngủ tôi không mượn của cậu đâu, vừa ngắn lại vừa trẻ trâu.”

Quý Viên tức giận, muốn nhục nhã ai vậy, cậu cũng mặc kệ Đoàn Chấp, hừ một tiếng, “Vậy anh cứ ở đấy mà thả rông đi”

Nói xong thì quay đít bỏ đi.

🐾🐾🐾

Quý Thư Ngôn trở về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ nằm trên giường, thân thể anh đã rất mệt mỏi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Về phần nguyên nhân, trong lòng anh biết rõ, là bởi vì người nằm trong phòng cho khách ở dưới lầu kia.

Rõ ràng đã tắm rửa xong, toàn thân trên dưới đều đã kì cọ qua một lần, nhưng đầu ngón tay nơi bị Đoàn Chấp hôn qua vẫn thấy nóng bừng.

Anh nhắm mắt lại, trước mắt chính là dáng vẻ Đoàn Chấp ngồi trên ghế sô pha nhìn mình, hốc mắt rất sâu, lông mi vừa dày vừa dài, đôi mắt màu hổ phách vô cùng động lòng người, chuyên chú lại thâm tình.

Hết lần này đến lần khác, anh đều bại dưới đôi mắt này.

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh, anh được Đoàn Chấp tỏ tình, nhưng không đẩy hắn ra, ngược lại cảm thấy chuyện này vô thưởng vô phạt, qua một thời gian nữa Đoàn Chấp sẽ tự mình thông suốt.

Nhưng chuyện này có vẻ quá xa vời.

Không chỉ không xử lý tốt chuyện này, Đoàn Chấp còn không thèm đặt lời cảnh cáo và khuyên nhủ của anh ở trong lòng, ngược lại từng bước ép sát.

Hôm nay là ở nhà anh, trước mặt Quý Viên còn dám làm như vậy.

Không biết sau này còn dám làm đến mức nào.

Quý Thư Ngôn không khỏi cảm thấy có chút hối hận, có lẽ lúc ấy anh phải thuận theo ý của Đoàn Chấp, hai người dứt khoát tách ra, không bao giờ gặp lại.

Nếu vậy, bây giờ, anh cũng không cần nằm đây trằn trọc.

Nhưng chuyện đã đến nước này, anh lại không biết nên làm gì.

Ngay cả đêm nay, anh cũng không hạ được quyết tâm để Đoàn Chấp ra khỏi nhà mình, về sau anh có thể làm được sao?

Anh cười khổ một tiếng, nghĩ thầm từ khi nào mà bản thân anh lại trở nên thiếu quyết đoán như thế.

Hoàn toàn chẳng giống anh một chút nào.

🐾🐾🐾

Trong phòng dành cho khách trên lầu hai, Đoàn Chấp đã tắm xong.

Hắn tiện tay cầm khăn mặt lau tóc, nhìn chằm chằm hộp thoại trên điện thoại di động với Quý Thư Ngôn, im lặng hồi lâu, chậm chạp không ấn nút gửi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào từ sau tấm rèm cửa còn chưa kéo hết, rèm lụa màu trắng lộ ra một bên, cực kỳ giống với cảnh tượng trong phim vừa rồi.

Một giọt nước từ trên tóc Đoàn Chấp rơi xuống cổ tay, nước lạnh, nhưng lại không dập tắt được nhiệt độ trên người hắn.

Hắn thật không ngờ Quý Thư Ngôn sẽ cho phép hắn ở lại ngày hôm nay.

Bởi vì phàm là một người có lòng phòng bị, chắc chắn sẽ không để một người có tâm tư bất chính với mình ở lại nhà.

Hắn đã chuẩn bị tốt nếu bị Quý Thư Ngôn tìm lí do đuổi ra ngoài, nhưng Quý Thư Ngôn chuyện gì cũng không làm.

Điều này khiến trái tim hắn thêm ấm áp, đập không yên.

Vừa rồi trước khi trở về phòng, hắn ẩn ý nói chuyện phiếm với Quý Viên, hỏi mẫu người trước kia thường theo đuổi cậu Quý Viên, với tính cách của Quý Thư Ngôn, có phải sẽ không từ chối bất kì ai không.

Quý Viên nghe xong suýt nữa phun hết nước ra ngoài, “Cậu em mà không từ chối người ta ấy hả? Anh có hiểu lầm gì với cậu à, người theo đuổi bị cậu em làm cho tức đến phát khóc cũng không phải ít đâu, cậu ấy ghét nhất là bị người ta dây dưa không ngớt.”

Cậu còn bắt chước biểu tình của Quý Thư Ngôn, lật mặt, ánh mắt lạnh như băng lại không kiên nhẫn, “Ồ, em thích tôi à? Cám ơn nhé, nhưng tôi lại không thích em. Tôi hy vọng em sẽ không xuất hiện trong tương lai nữa.”

Đoàn Chấp cười cười, không nói gì, trong lòng lại nhẹ nhàng ghi nhớ.

Hắn ngã xuống giường, nhìn chằm chằm hộp thoại giữa mình và Quý Thư Ngôn, nhớ tới lời Quý Viên nói, cuối cùng ấn nút gửi.

Hắn biết hắn đối với Quý Thư Ngôn khác hoàn toàn với người khác.

Bất luận là ngày đó tỏ tình, hay lúc cùng nhau xem đại hội pháo hoa, và cả lúc xem bộ phim ngày hôm nay, hắn vô cùng muốn kiểm chứng chuyện này.

Nhưng chỉ mỗi chuyện đó thôi  vẫn không đủ.

Không đủ.

Bây giờ, hắn muốn biết, trong lòng Quý Thư Ngôn, rốt cuộc hắn quan trọng đến nhường nào?

🐾🐾🐾

Điện thoại di động Quý Thư Ngôn đặt bên gối vang lên.

Anh nhíu nhíu mày, nghĩ thầm đã trễ như vậy, không phải là trong bệnh viện xảy ra chuyện gì chứ, anh cầm lên nhìn, lại phát hiện người gửi là Đoàn Chấp.

Cũng không có gì quan trọng, chỉ nói có vài chuyện muốn nói với anh, hắn có thể  lên gặp anh được hay không.

Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm di động nhíu mày.

Đoàn Chấp muốn nói chuyện gì với anh cơ chứ?

Ngoại trừ nói chuyện tình cảm thì còn có thể là gì, chắc chắn không thể tìm anh tán gẫu phương pháp trị bệnh tim mạch vành.

Anh rất muốn nói “Không thể”, nhưng nhìn chằm chằm avatar Đoàn Chấp một hồi lâu, lại cảm thấy thay vì trốn tránh, còn không bằng nói rõ ràng với Đoàn Chấp.

Anh do dự một chút, trả lời hai chữ, “Có thể. ”

🐾🐾🐾

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa phòng anh.

Quý Thư Ngôn đứng dậy mở cửa, nhưng chỉ mở một nửa một cách thận trọng.

Nhưng khi nhìn thấy Đoàn Chấp ngoài cửa lại ngây ngẩn cả người.

Đoàn Chấp có lẽ vừa mới tắm xong, chỉ mặc quần ngủ, bên ngoài khoác một cái áo choàng ngủ màu đen, phần lớn thân trên đều trần trụi, trên da vẫn còn dính nước, thắt lưng mềm dẻo, săn chắc, cơ bụng rõ ràng, cơ bắp trắng nõn lại không có vẻ đơn bạc, nhưng đầy sức mạnh như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp.

Tầm mắt Quý Thư Ngôn dừng trên chiếc áo ngủ màu đen kia, đây là áo ngủ của anh, được anh treo trong tủ quần áo của phòng cho khách.

Anh hỏi Đoàn Chấp, “Cháu có chuyện gì vậy?”

Đoàn Chấp lại hỏi, “Có thể cho cháu vào đó không?”

Quý Thư Ngôn không muốn để hắn tiến vào, nhưng khi anh nhìn thoáng qua hành lang, phòng của anh và Quý Viên thật sự quá gần, nói không chừng Quý Viên có thể nghe thấy âm thanh gì đó.

Anh suy nghĩ một chút, chỉ có thể tránh sang bên cạnh, nhường chỗ, “Vậy thì nói xong thì nhớ rời đi ngay.”

Đoàn Chấp đi vào, không có ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, cứ như vậy dựa vào cửa, không chớp mắt nhìn Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn dường như vừa mới từ trên giường thức dậy, tóc có chút rối, mặc áo ngủ màu lam đậm, cổ áo rộng mở, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn, yếu ớt như thiên nga.

Quý Thư Ngôn bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, hỏi, “Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?”

Anh nhíu nhíu mày, lại nói, “Nếu như cháu không có gì muốn nói, tôi lại có chuyện muốn nói với cháu đấy.”

Anh nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy mình không thể dung túng Đoàn Chấp như vậy được nữa.

Đoàn Chấp còn trẻ, bốc đồng, nhưng anh thì không.

Anh là người lớn tuổi nhất trong hai người, anh phải chịu trách nhiệm với mình và Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp cũng đoán được Quý Thư Ngôn muốn nói gì, hắn bình tĩnh nhìn Quý Thư Ngôn, “Vậy chú nói trước đi.”

Quý Thư Ngôn trầm mặc vài giây, cố gắng bình tĩnh nói, “Tôi hy vọng chuyện hôm nay, không xảy ra nữa.”

Anh kiềm chế cảm xúc, nhìn thẳng Đoạn Chấp, “Cháu hẳn hiểu rõ tôi đang nói đến chuyện gì, tôi biết cháu còn trẻ, xúc động, không thể khống chế cảm xúc, nhưng cháu không thể làm càn như vậy. Cháu đã bao giờ nghĩ liệu Quý Viên nhìn thấy sẽ ra sao chưa?”

Đây là chuyện anh sợ nhất.

Anh là cậu của Quý Viên, Đoàn Chấp là bạn cùng phòng của Quý Viên, mối quan hệ kiểu này, mập mờ thế này, nói ra ai cũng chỉ thấy hoang đường.

Quý Viên nếu phát hiện ra, sẽ dùng ánh mắt gì nhìn bọn họ.

“Cháu không thể như vậy.” Quý Thư Ngôn lại nhỏ giọng nói một lần, “Tôi hy vọng cháu có thể khống chế được chính mình.”

Đoàn Chấp nghe ra những lời Quý Thư Ngôn giấu dưới gốc lưỡi.

Quý Viên.

Quý Thư Ngôn yêu đứa cháu trai này như thịt trong lòng, bất kỳ điều gì có thể mang đến ảnh hưởng không tốt cho Quý Viên, chuyện khiến Quý Viên không thể chấp nhận, Quý Thư Ngôn đều sẽ giống như chim sợ cành cong.

Anh là trưởng bối của Quý Viên, thậm chí là “bố” của Quý Viên.

Anh luôn muốn duy trì hình ảnh hiền lành và chính trực của mình trong lòng Quý Viên, không cho phép có nửa điểm sai sót.

Trong lòng Đoàn Chấp đã sớm biết Quý Thư Ngôn muốn nói gì, nhưng lúc nghe xong, hắn vẫn cảm thấy nhói đau.

Hắn nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, nở nụ cười, “Vậy tại sao chú lại để cháu ngủ lại? Quý Thư Ngôn, chú chán ghét chuyện cháu có tình cảm với chú, vậy thì sao không đuổi cháu ra ngoài, vì sao không cho cháu một cái tát, để cho cháu hết hi vọng, không bao giờ đến nhà chú nữa.”

Hắn vừa nói vừa đi về phía Quý Thư Ngôn, Quý Thư Từng bước lùi về phía sau, hắn lại từng bước ép sát, mãi cho đến khi bức Quý Thư Ngôn đến bên giường, không thể không ngã ngồi xuống giường.

Hắn cúi người xuống, hai tay đặt ở trên giường, vững vàng ôm Quý Thư Ngôn vào trong ngực.

Quý Thư Ngôn hoảng hốt, không biết Đoàn Chấp muốn làm gì.

Nhưng anh lại ngửi được mùi trên người Đoàn Chấp, vừa mới tắm qua, trên người Đoàn Chấp là mùi sữa tắm tươi mát, là mùi hương của hoa hồng, ngọt đến phát ngấy, hun đến đầu óc người ta choáng váng.

Sữa tắm này là của quản gia mua, tuy rằng quá ngấy nhưng anh cũng lười thay đổi.

Hiện giờ mùi hương ngọt ngào ngán ngẩm này tranh nhau nhào về phía người anh, hun đến mức anh sắp ngất xỉu luôn.

Còn có gương mặt kia nữa, gương mặt khuấy đảo nhân tâm kia, không chớp mắt nhìn anh, giống như yêu tinh dán tới.

“Chú đối với ai cũng như vậy sao” Đoàn Chấp đến gần anh, cố ý hạ thấp tầm mắt, thẳng thắn đối diện với Quý Thư Ngôn, “Nói cho cháu biết, chú đối với anh cũng mềm lòng như thế, để mặc cho đối phương hôn mình, tỏ tình với mình, chú vẫn không xa lánh đối phương, cho dù vừa mới ở dưới lầu làm chuyện quấy rối chú, chú vẫn cho phép người ta ở lại nhà chú, vào phòng chú, gần gũi với chú như thế này?”

Quý Thư Ngôn bị hỏi đến bối rối.

Anh gần như không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, bởi vì anh biết, Đoàn Chấp hỏi  mấy vấn đề này thật sự trí mạng.

Anh làm chuyện này với tất cả mọi người sao?

Anh mà lại mềm lòng, nhu nhược, để mặc người ta đùa giỡn, trêu chọc, rồi vẫn cho phép người ta một lần lại một lần xâm nhập vào địa bàn của mình ư?

Không phải, anh đối xử với người theo đuổi mình từ trước đến nay đều rất lạnh nhạt, nếu có người nào mạo phạm thì càng lạnh lùng hơn, trực tiếp báo cảnh sát hoặc đưa thẳng người ta đến đồn cảnh sát cũng có.

Nhưng mỗi lần Đoàn Chấp làm như thế, sự quả quyết của anh đều mất đi hiệu lực.

Sự bình tĩnh và tự kiềm chế của anh biến thành một trò cười, giống như một chiếc đèn lồng bằng giấy nổi trên mặt nước, bộ xương đều đã bị ăn mòn thành bột mịn, chỉ còn lại một bộ giàn hoa, phô trương thanh thế.

Quý Thư Ngôn lui về sau một chút, cố gắng làm cho thanh âm của mình lạnh nhạt xuống, “Rất kỳ lạ sao, tôi đối với người khác cũng như vậy. Với người khác, tôi cũng sẽ…”

Anh còn chưa dứt lời, bả vai đột nhiên trầm xuống, bị người đặt ở trên giường.

Đoàn Chấp từ trên cao nhìn xuống.

“Vậy sao?” Đoàn Chấp nói, “Vậy cho dù bây giờ cháu hôn chú, chú cũng sẽ tha thứ cho cháu đúng không?”

Quý Thư Ngôn trầm mặt xuống, “Cháu dám.”

Nhưng anh vừa dứt lời, Đoàn Chấp đã cúi đầu.

Quý Thư Ngôn trong lòng căng thẳng, lại theo bản năng nhắm mắt lại.

Tên vương bát đản này, anh ở trong lòng mắng, hôn thì cứ hôn đi, cũng đâu phải là chưa từng hôn qua, anh cũng không phải là cô gái nhỏ lần đầu biết yêu, một nụ hôn đã thấy mình bị bắt nạt.

Nhưng khi anh nhắm mắt lại, nụ hôn này lại chậm chạp không hạ xuống.

Anh nghe thấy tiếng thở dốc của Đoàn Chấp, trên môi lại trống rỗng, không có đôi môi nào kề sát tới.

Quý Thư Ngôn do dự mở mắt ra.

Đoàn Chấp dừng lại cách anh mấy cm, anh vừa mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi gần như muốn dán cùng một chỗ, hô hấp cũng quấn quýt, thân mật vô cùng.

“Cháu đã nói sẽ không ép buộc chú nữa, chuyện lần trước, cháu rất xin lỗi,” Đoàn Chấp nhìn anh, “Nhưng Quý Thư Ngôn, chú có thể trốn, có thể đẩy cháu ra, phản kháng cháu, mắng cháu.”

Mỗi lần hắn nói một chữ, trái tim Quý Thư Ngôn lại chùng xuống.

“Nhưng tại sao chú lại không làm gì cả, ” Đoàn Chấp cười một tiếng, “Tại sao chú lại chờ cháu hôn chú?”

Mấy chữ này ầm ầm rơi xuống, từng chữ từng chữ vang lên, giống như băng vụn đập vào trong hồ nước mùa xuân, đập nát sự bình tĩnh của Quý Thư Ngôn.

Anh nghe thấy Đoàn Chấp hỏi mình, “Chú từ chối cháu, rốt cuộc là bởi vì cháu, hay là bởi vì cháu mới chỉ hai mươi tuổi, là bạn của Quý Viên, là vãn bối của chú, là người chú cảm thấy không thể chạm vào.”

Đoàn Chấp không tin Quý Thư Ngôn một chút cũng không có cảm giác.

Nửa năm ở chung, đêm thu Quý Thư Ngôn nắm tay hắn, nhận đồ trang trí điêu khắc gỗ của hắn, ngồi xe máy của hắn về nhà, ở dưới ánh trăng dừng lại nhìn hắn.

Hắn không tin, Quý Thư Ngôn lại không thích hắn một chút nào.

🐾🐾🐾

Môi Quý Thư Ngôn mấp máy, không nói nổi nửa chữ phản bác.

Bởi vì Đoàn Chấp nói đúng.

Ngoài miệng anh nói sẽ coi Đoàn Chấp như một người trưởng thành, nhưng trong lòng lại vĩnh viễn thêm một hậu tố bên cạnh tên —— bạn bè của Quý Viên.

Không thể chạm vào, cũng không thể động tâm.

Đoàn Chấp buông tay Quý Thư Ngôn ra, đứng lên, hắn khép lại áo ngủ đã nhăn đến mức nhìn không ra hình dạng gì, thắt đai lưng lại, miễn cưỡng coi như quần áo chỉnh tề.

Quý Thư Ngôn ngã xuống giường, rõ ràng tay đã được buông ra, nhưng anh nằm uể oải một lúc mới từ từ ngồi dậy.

Căn phòng yên tĩnh.

Đoàn Chấp cúi đầu nhìn anh trong chốc lát, Quý Thư Ngôn ngồi ở bên giường, cả người bao trùm một màu xám xịt, giống như lời nói dối bên ngoài bị vạch trần, lộ ra điểm yếu mềm mại, dễ bị tổn thương.

Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng yên tĩnh sa sút như vậy của Quý Thư Ngôn, thậm chí có một chút không đành lòng.

Nhưng hắn từ trước đến nay đều rất nhẫn tâm, hắn muốn bức Quý Thư Ngôn.

Hắn đi tới, một gối nửa quỳ trên mặt đất, một tay nắm lấy tay Quý Thư Ngôn.

Tư thế này rất giống tư thế cầu hôn, nhưng hắn thậm chí tỏ tình còn chẳng được chấp nhận.

Quý Thư Ngôn liếc hắn một cái, không nói gì.

Hắn áp tay Quý Thư Ngôn lên mặt, thu lại toàn bộ sự hung hăng và ngông cuồng ban nãy, trở lại vẻ dịu dàng, ân cần.

“Chú Quý, chú thử ngẫm kĩ lời cháu nói đi.” Hắn nói với Quý Thư Ngôn, “Chú đối xử với ai cũng như vậy, hay chỉ đối xử với mình cháu như vậy.”

Quý Thư Ngôn vẫn không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Đoàn Chấp bị nhìn đến ngộp thở, nhưng cũng chẳng mảy may quan tâm.

Hắn đưa tay gạt sợi tóc nhỏ che khuất mắt Quý Thư Ngôn, nhẹ giọng nói, “Chú Quý ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Nói xong, hắn đứng lên, rời khỏi phòng Quý Thư Ngôn.

——————–