Tuy rằng Đoàn Chấp dọn vào nhà Quý Thư Ngôn ở nhưng hắn cũng không hề rảnh rỗi. Trường học đang vào kỳ nghỉ đông, phòng làm việc cũng không mở, nhưng hắn vẫn phải làm dự án cùng những người khác.
Quý Thư Ngôn không hiểu về dự án này cho lắm, mỗi lần thấy hắn mệt mỏi trở về từ bên ngoài, khiến anh cũng có chút đau lòng, ngoài miệng không nói nhưng lại đi làm thêm mấy món hoành thánh, măng tây, thịt bò áp chảo mà Đoàn Chấp thích.
Quý Viên cũng nhìn thấy được Đoàn Chấp bận rộn. Cậu ngồi trên sô pha bóc hạt dẻ cười, nhìn Đoàn Chấp mặc quần áo thường ngày đúng giờ lại ra ngoài làm việc, cậu thầm so sánh với chính mình.
Cái nhiệt huyết của học bá khó có khi tro tàn lại cháy, cân nhắc hỏi cậu mình: "Có phải con cũng nên tìm một chỗ thực tập không?"
Cậu nghĩ, đều đã 20 tuổi như Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp không còn dùng tiền trong nhà gửi nữa mà cậu thì vẫn được cậu mình chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng, mặt cậu có chút xấu hổ đỏ lên.
Thật ra Quý Thư Ngôn cũng không để ý tới chuyện này, lật trang sách trên tay: "Cháu không cần cảm thấy người khác đang làm việc gì, thì cháu cũng nhất định phải làm. Cậu hi vọng cháu có thể làm những gì mình thích, nếu cháu có mục tiêu, muốn đi công ty nào thực tập thì đi. Nhưng nếu tạm thời chưa nghĩ ra, thì ở nhà chơi cũng không sao cả."
Anh thật sự đã nghĩ như vậy.
Anh là phụ huynh của Quý Viên, chăm chỉ làm việc đến tận bây giờ bởi vì muốn để Quý Viên không có bất kỳ ràng buộc nào và có thể chọn con đường mà mình muốn đi. Nếu Quý Viên không muốn nỗ lực, chỉ muốn trở thành một con cá muối hạnh phúc, anh cũng thấy không sao cả.
Bởi vì cả cuộc đời này, có được hạnh phúc mới là điều khó khăn nhất.
Quý Viên cười hắc hắc, rồi lại cọ đến bên cạnh cậu mình, được tiện nghi còn khoe mẽ: "Vậy tại sao cậu lại không khuyên Đoàn Chấp?"
Bàn tay đang nắm sách của Quý Thư Ngôn hơi khựng lại.
Anh không phải không muốn khuyên mà là anh khuyên không được.
"So với cháu thì tâm tư Đoàn Chấp lại khác." Anh nhẹ giọng nói, "Cậu ấy và cháu lớn lên trong môi trường khác nhau, tính cách cũng khác, hạnh phúc và sự hài lòng thoả mãn cũng khác nhau nốt."
Quý Viên không hiểu, mắt trông mong hỏi: "Là sao ạ?"
Quý Thư Ngôn lại không nói, chỉ vỗ vỗ đầu cậu.
_
Rất nhanh kỳ nghỉ đông đã trôi qua được một nửa.
Các hạng mục ở nơi làm việc của Đoàn Chấp cuối cùng cũng hoàn thành, Quý Viên cũng tìm được một lớp học vẽ tranh, mỗi ngày đều ở nhà sáng tác, còn muốn treo kiệt tác của mình lên khắp tường. Mắt thấy chỉ còn cách giao thừa một tuần nữa, Quý Thư Ngôn xin nghỉ phép dẫn Quý Viên và Đoàn Chấp ra ngoài mua đồ mừng năm mới.
Dù hương vị ngày Tết không còn đậm đà như xưa nhưng trên các con phố vẫn có không khí mua sắm của ngày tết, siêu thị cũng bày bán câu đối xuân, còn có một số đèn lồng nhỏ, tròn trịa, đỏ bừng, treo ở trên giá cũng rất đáng yêu.
Trước kia Đoàn Chấp chưa từng mua đồ Tết bao giờ cả, đứng ở siêu thị cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Quý Thư Ngôn đặt một vài túi quà vào giỏ hàng, chuẩn bị phân phát cho con của đồng nghiệp, anh hỏi Đoàn Chấp: "Những ngày Tết trước đây em thường trải qua thế nào?"
Đoàn Chấp nhớ lại: "Tất cả mọi chuyện đều có người chuẩn bị sẵn, đồ ăn thì có đầu bếp phụ trách, đêm giao thừa họ hàng gần sẽ đến nhà của em, cả gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm, còn lại cũng không có gì đặc sắc cả."
Quý Viên nói, "Nghe cũng rất náo nhiệt."
Đoàn Chấp kéo kéo khóe miệng, không nói tiếp.
Muốn nói náo nhiệt, cũng thật sự rất náo nhiệt, trong nhà toàn là người. Ngoại trừ ông nội và cô là người thân thiết, còn lại những người khác đều lịch sự khách sáo nói đôi ba câu, trong tối ngoài sáng so đấu với nhau.
Những trường hợp này hắn đều không có kiên nhẫn, nhưng là cháu trai được cưng chiều nhất của ông nội nên hắn phải đóng đinh ở đó như một linh vật. Nhưng năm nay thì tốt rồi, có làm linh vật cũng không tới lượt hắn làm. Đoàn Chấp xoay cái đèn lồng nhỏ một vòng, lông mi rũ xuống, sườn mặt có chút cô đơn, nhưng khi hắn vừa nhấc mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười tủm tỉm bỏ một hộp Toffee Balls vào trong giỏ hàng.
Nhưng Quý Thư Ngôn lại chú ý tới sự thất thường vừa rồi của hắn, chỉ là anh không vạch trần mà thôi. Anh lấy thêm mấy túi đồ ăn vặt Đoàn Chấp thích ăn, hỏi Đoàn Chấp, "Em tới lựa mấy cái song cửa sổ đi, để về nhà còn dán trên tường."
Đoàn Chấp nhìn theo tầm mắt của Quý Thư Ngôn.
Hắn đúng là chưa từng làm mấy việc này và cũng chưa bao giờ đến lượt hắn phải lựa chọn cái thứ nhỏ nhặt này cả.
"Lấy cái này đi, hỉ thước bay lượn." Hắn chọn mấy cái, "Còn có cái này, hàng năm đều dư giả."
Quý Thư Ngôn ra hiệu bỏ nó vào trong giỏ hàng.
Một lúc sau khi thì Quý Thư Ngôn bảo Đoàn Chấp đi mua gia vị lẩu, khi thì kêu hắn đi tìm loại lạp xưởng mà anh thích, sai đến mức Đoàn Chấp xoay vòng vòng.
Ngay cả Quý Viên cũng nhìn ra: "Cậu, sao cậu sai anh Đoàn đi nhiều quá vậy?"
Cái này chẳng lẽ là tình thú gì sao?
Quý Thư Ngôn cúi đầu xem chocolate, "Tìm cho em ấy chút việc để làm, cho bớt suy nghĩ lung tung."
Cũng may Đoàn Chấp cũng thấy vui.
Bị sai vặt đến xoay vòng vòng còn rất vui vẻ, cho đến khi tính tiền xong, hắn cầm hết đồ ăn vặt trên tay Quý Thư Ngôn chỉ chừa lại cho anh một hộp bánh kem. Quý Viên chạy theo phía sau trên tay còn xách một bịch lớn đồ ăn đông lạnh, trơ mắt nhìn cậu mình đút cho Đoàn Chấp một miếng bánh.
Chỉ có mình cậu, không ai thèm quan tâm!
Giống như một người xách đồ lẽo đẽo đi theo đằng sau.
Đây là chỗ tốt của việc yêu đương sao? Vẻ mặt cậu mờ mịt nhìn đống đồ trên tay mình, lần đầu tiên cảm nhận được chỗ tốt của việc có bạn trai.
Sau khi mua sắm xong, ba người trực tiếp về nhà. Vốn dĩ dự định ăn cơm bên ngoài nhưng hiện tại đã gần kề ngày tết khắp nơi đều đông người, cãi cọ ầm ĩ, lái xe vòng một vòng bọn họ quyết định trở về nhà, tình nguyện ăn hoành thánh măng tây do dì quản gia làm.
Dì quản gia chỉ làm nhân còn việc gói bánh để bọn họ tự làm.
Ba người cùng nhau vào phòng bếp gói hoành thánh. Quý Thư Ngôn gói đẹp nhất, người cầm dao giải phẫu có khác hoành thánh giống như copy paste vậy, giống nhau như đúc. Còn Đoàn Chấp v Quý Viên thì cẩu thả hơn nhiều, có thể ăn là được.
Ăn xong cơm chiều, bọn họ sắp xếp những món hàng Tết vừa mua được, ngoài sân còn muốn treo đèn lồng và dán song cửa sổ.
Vào thời điểm này của mọi năm, Quý Thư Ngôn là chủ lực, còn năm nay thì đến lượt Đoàn Chấp.
Hai cậu cháu đứng ở trong sân ra sức chỉ huy.
"Hướng sang trái một chút." Quý Thư Ngôn nói, "Đừng hướng lên trên, dừng ở chỗ đó là được rồi."
Đoàn Chấp dán xong, lui về phía sau vài bước, thưởng thức thành quả lao động của chính mình, rất đắc ý: "Em cảm thấy em dán khá đẹp đó."
Nói cứ như song cửa sổ này là hắn cắt vậy.
Quý Thư Ngôn buồn cười liếc hắn một cái, đưa một cái đèn lồng khác cho hắn: "Treo đèn lồng đi, anh với Quý Viên phụ trách bên trái, em phụ trách bên phải, treo xong mới được nghỉ."
Trước kia Quý Viên thích nhất là treo đèn lồng.
Toàn bộ sân vườn trở nên rực rỡ sắc đỏ, tuy kém thanh nhã một chút nhưng tràn đầy không khí tươi mới, luôn khiến người ta cảm thấy ngày tháng phồn hoa. Quý Viên vừa treo đèn lồng vừa hỏi Quý Thư Ngôn: "Cậu ơi, năm nay anh Đoàn ở nhà chúng ta đón Tết luôn hay sao?"
Cậu hỏi xong lại sợ cậu mình hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Không phải cháu không vui, cháu rất vui là đằng khác, chỉ là cậu ấy không về nhà sao? Khi chúng ta về nhà ông bà thì cậu ấy phải làm sao bây giờ?"
Mỗi năm vào đêm giao thừa Quý Thư Ngôn đều đưa cậu về quê, hiện tại ông ngoại bà ngoại đang ở chỗ đó, mãi đến hết mùng 5 Tết mới quay về thành phố. Năm nay cùng Đoàn Chấp vượt qua nghỉ đông, cậu cũng rất vui. Nhưng chỗ ông bà ngoại lại không thể không về.
Thật ra Quý Thư Ngôn cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này. Mỗi ngày Đoàn Chấp đều ở cùng một chỗ với anh, kỳ thật anh cũng có để tâm, mắt thấy cửa ải cuối đến gần anh cũng không nghe thấy người nhà Đoàn Chấp gọi điện tới. Mà Đoàn Chấp cũng chưa nói muốn về nhà vào đêm giao thừa.
Anh treo cái đèn lồng nhỏ lên trên cây tùng: "Lát nữa cậu sẽ hỏi Đoàn Chấp xem có muốn về cùng hay không. Còn bên chỗ ông bà ngoại của cháu cậu sẽ giải quyết"
Quý Viên nghe xong sắc mặt có chút vặn vẹo. Cậu của cậu kiên quyết như nào cậu cũng đã lĩnh giáo qua rồi. Cậu chỉ có thể ẩn ý nhắc nhở: "Tuổi của ông bà ngoại cũng lớn rồi."
Quý Thư Ngôn lại cười khẽ một tiếng. Anh nghĩ Quý Viên quá coi thường sức chịu đựng của ba mẹ anh, năm đó khi anh mới hai mấy tuổi đã nói mình không muốn có con, ba mẹ anh cũng chỉ than ngắn thở dài mấy ngày, năng lực tiếp thu so với Quý Viên mạnh hơn nhiều.
Anh treo cái đèn lồng cuối cùng lên. Từ sau cây hoa mai đi ra, anh thấy Đoàn Chấp cũng vừa treo xong.
Hai người sóng vai đứng ở trong sân.
Bóng đêm như mực, dưới hành lang chỉ có ngọn đèn mờ nhạt, mùa đông trong sân vốn tiêu điều lạnh lẽo, nhưng hiện tại màu đỏ trong sân nối tiếp nhau, giống như treo đầy trái cây xinh đẹp, nhìn vào có cảm giác bình yên.
Quý Thư Ngôn cầm tay Đoàn Chấp.
Mười ngón tay đan vào nhau.
"Sắp sang một năm mới rồi" Anh nói.
Đoàn Chấp cúi đầu nhìn anh, "Ừm" nhẹ một tiếng
Làn gió khẽ thổi qua, những chiếc đèn lồng nhỏ trên cành rung rinh lay động.
"Chú Quý." Đoàn Chấp vươn tay vuốt tóc Quý Thư Ngôn, "Chờ lát em có một món quà tặng anh. Hứa với em, anh nhất định phải nhận nó có được không?"
Quý Thư Ngôn nghi hoặc nhìn hắn một cái. Anh nghĩ đó chắc là một món quà mừng năm mới. Người trẻ tuổi bây giờ thể hiện tình cảm cũng rất kỳ quái, ngày lễ nào cũng muốn tặng quà.
Anh cũng không để ở trong lòng, "Được."
_
Khi Quý Thư Ngôn chuẩn bị đi ngủ mới biết được món quà của Đoàn Chấp là gì.
Anh mới vừa tắm rửa xong liền nghe thấy điện thoại thông báo tít tít. Anh cầm lên xem, thì thấy là thống báo tin nhắn từ ngân hàng của anh, thông báo thẻ ngân hàng của anh nhận được 1xxxxx tệ.
(100000 tệ = 346.139.011 vnđ - 21/7/2022, những số xxxxx kia thì mọi người tự đoán nhé hehe)
Quý Thư Ngôn: "........."
Anh nhanh chóng mở ứng dụng ngân hàng ra xem, quả nhiên, người chuyển khoản là Đoàn Chấp.
Quý Thư Ngôn cau mày lại.
Thằng nhóc Đoàn Chấp này là muốn chuyển hết tất cả tài sản sang cho anh.
Anh từ trong phòng tắm đi ra, ngồi xuống mép giường, giơ điện thoại lên hỏi: "Em đây là có ý gì?"
Đoàn Chấp chống quyển sách, đứng ở chỗ đó che mặt lại.
Hiển nhiên là làm bộ làm tịch. Bởi vì tên cuốn sách kia là <800 công thức gia truyền>
Quý Thư Ngôn dùng một tay nhấc quyển sách lên để lộ ra khuôn mặt Đoàn Chấp, dưới ánh đèn sáng chói cùng mùi gỗ thanh nhã trong phòng, gương mặt Đoàn Chấp sắc bén khó có khi có chút xấu hổ mất tự nhiên. Người vốn quen kiêu ngạo đột nhiên ngượng ngùng, ngược lại có chút câu dẫn người.
Vốn dĩ Quý Thư Ngôn muốn chất vấn vài câu lại bị mắc kẹt trong cổ họng. Anh im lặng hai giây, thay đổi tư thế ngồi gần Đoàn Chấp hơn.
Điện thoại đặt ở trên chăn. Màn hình sáng vẫn hiển thị thông báo kia.
Quý Thư Ngôn cúi đầu nhìn một hàng số, nhẹ giọng quở trách một câu: "Nào có ai như em, không nói một tiếng đã chuyển tiền."
Đoàn Chấp cũng biết mình hành sự lỗ mãng. Hắn cũng cúi đầu, nắm chặt tay của Quý Thư Ngôn vào lòng bàn tay của mình: "Đây là tiền thưởng của mấy hạng mục trước kia, còn các hạng mục vừa mới hoàn thành chưa nhận được tiền nhanh như vậy. Số còn lại là tiền em đầu tư chứng khoán, tất cả đều do em tự kiếm được, tích lũy từ hồi học trung học đến giờ. Trước đây, em không có kế hoạch tiêu tiền nên có phá một ít, nhưng từ nay sẽ không."
"Em đưa anh số tiền này cũng không có ý gì khác cả." Hắn trấn tĩnh lại, trong lòng lại nóng lên, "Đều nói thành gia lập nghiệp, chúng ta còn chưa có giấy đăng ký kết hôn, so với anh em lại còn quá trẻ, không đáng tin cậy, nhưng không phải em sẽ luôn như vậy. Một ngày nào đó em sẽ đứng bên cạnh anh, quan tâm chăm sóc anh. Mặc kệ là lúc trước hay sau này, em đều mong anh sẽ chăm sóc em."
Đại khái từ trong xương cốt của hắn vẫn còn có chút truyền thống. Ba mẹ hắn sống một cuộc sống tự do không gò bó, luôn phân chia rõ ràng, sinh đứa nhỏ cũng như hợp tác làm ăn, cuối cùng mỗi người một ngả.
Hắn thì lại khác, hắn có Quý Thư Ngôn, mong muốn cùng anh tạo nên một gia đình, hắn nguyện ý giao hết bản thân mình cho Quý Thư Ngôn, nguyện ý chiều chuộng, quấn lấy Quý Thư Ngôn, cùng anh chia sẻ hết tất cả mọi thứ của mình.
Nhưng hiện tại hắn không bất kỳ có thành tựu gì nên chỉ có thể để Quý Thư Ngôn quản lý một chút tiền này. Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt sáng quắc, nhẹ giọng hỏi: "Quý Thư Ngôn, anh nguyện ý chăm sóc em chứ?"
Tay Quý Thư Ngôn vẫn bị Đoàn chấp nắm lấy. Lòng bàn tay Đoàn Chấp thực nóng, khiến lòng bàn tay anh cũng nóng theo. Anh nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhớ tới anh cũng đã từng không dao động nói ra câu nói kia, nắm lấy tay người cùng nhau đầu bạc.
Hoá ra là như thế này.
Anh vừa nhận được tiền Đoàn Chấp chuyển khoản, trừ bỏ có chút bất ngờ thì cũng không có cảm giác gì khác. Bởi vì anh cũng không nghĩ nhiều như vậy. Anh cùng Đoàn Chấp yêu đương thì chính là yêu đương. Anh sẵn sàng làm mọi thứ tốt nhất có thể đối với Đoàn Chấp, nhưng nếu một ngày Đoàn Chấp muốn rời đi anh cũng sẽ không trở thành vật cản đường, nhân sinh không nhất định phải cùng nhau đi đến cuối, nhưng nếu đã vui vẻ bên nhau thì khi chia ly cũng sẽ vui vẻ mà từ biệt.
Nhưng Đoàn Chấp lại có vẻ không nghĩ như vậy, hắn muốn mình biến thành một cái cây, cắm rễ ở nhà anh, trong sân của anh, mọc ra những cành cây che trời, muốn gộp anh và hắn lại với nhau. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, cái người thanh niên nhỏ hơn anh 13 tuổi này sẽ hỏi anh là: Anh nguyện ý chăm sóc em chứ."
Đoàn Chấp cam tâm tình nguyện giao phó chính mình cho anh. So với tờ giấy chứng nhận kết hôn còn đảm bảo hơn nhiều.
Anh nâng mắt lên, cũng nhìn Đoàn Chấp.
Hương gỗ đã cháy vào lớp cuối, chuyển thành hương của cây xô thơm và gỗ đàn hương. Lông mi Quý Thư Ngôn khẽ run vài cái, khuôn mặt dưới ánh đèn hơi phiếm hồng.
Lẽ ra anh phải từ chối.
Đoàn Chấp mới hai mươi tuổi, rất dễ xúc động, chờ đến khi 30 tuổi có lẽ sẽ hối hận không chừng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp đầy chân thành của Đoàn Chấp, anh lại không nói nên lời. Bởi vì đây là một trái tim chân thành muốn giao chính mình cho anh, chân thành muốn cùng anh đi đến đầu bạc.
Màn hình điện thoại vụt tắt.
Quý Thư Ngôn thầm thở dài, trong lòng lại có chút ngọt, giống như mật hoa vậy, không quá bết dính mà cảm giác nhẹ nhàng mềm mại như bông.
"Vậy, trước mắt anh giúp em giữ." Anh nhẹ giọng nói, "Về sau nếu em cần dùng thì cứ nói cho anh biết".
Anh không rút tay ra khỏi tay Đoàn Chấp mà dùng tay còn lại đưa lên búng vào trán Đoàn Chấp. "Nhưng lần sau em có thể nói trước với anh rồi hẵng làm được không?" Lòng Quý Thư Ngôn vẫn còn sợ hãi.
Đoàn Chấp cười rộ lên kéo Quý Thư Ngôn vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống thái dương của anh.
"Nếu nói trước sẽ không còn bất ngờ." Hắn nói: "Sau này anh sẽ quen thôi, nhà mình anh là người quản tiền"
Quý Thư Ngôn khẽ hừ một tiếng không tỏ ý kiến, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Về sau, nhà mình.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ này nghe hay như vậy.
Anh ngẩng đầu hôn Đoàn Chấp.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vây quanh người, mùi hoa, mùi mộc hương, hỗn hợp quyện lại với nhau, tiếng than nhẹ cùng âm thanh không đứng đắn cũng triền miên quấn quýt, đàn ghi-ta và gậy bóng chày nơi góc tường cũng dựa sát nhau, tây trang cùng áo khoác sam trong tủ quần áo cũng dán ở một chỗ.
Mép giường, hai tay gắt gao nắm chặt.
Quý Thư Ngôn mê mang, cảm giác như đang nhấp nhô trên sóng tuyết trắng xóa, đọng ở khoé mắt anh cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, chỉ thất thần nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ như ngọc của Đoàn Chấp, trong đầu tới tới lui lui xoay quanh một mình hắn.
Tại sao anh lại thích người này đến thế?
Mà người này, thế nào lại cũng yêu anh như vậy.
__
Ngày hôm sau, Đoàn Chấp mua điểm tâm cho Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn ngồi ở trên sô pha xem máy tính bảng. Vốn dĩ Quý Viên cho rằng cậu mình đang đọc báo, nhưng khi quay đầu nhìn lại phát hiện trên màn hình đều là hình các loại xe, có xe máy cũng có ô tô.
Cậu buồn bực hỏi Quý Thư Ngôn: "Cậu muốn mua xe ạ? Vì sao lại xem xe motor chứ, cậu biết lái nó sao?"
Quý Thư Ngôn còn đang xem giới thiệu các loại xe, không chút để ý trả lời: "Cậu xem cho Đoàn Chấp, cậu ấy đi ra ngoài nhiều, mua cái xe để di chuyển cũng tiện. Nhưng cậu ấy lại thích xe máy, cho nên cậu không biết nên chọn chiếc nào?"
Anh ngẩng đầu hỏi Quý Viên, "Cháu thấy thế nào, cậu ấy sẽ thích xe motor hay xe ô tô đây?"
Anh hỏi rất nghiêm túc.
Vẻ mặt Quý Viên choáng váng.
Quý Thư Ngôn lại nói: "Thôi, bỏ đi, hỏi cháu cũng như không." Anh suy nghĩ một lát rồi lại lẩm bẩm, "Hay mua cả hai luôn nhỉ?"
Quý Viên nghe không nổi nữa, lắc đầu, ngồi trở lại trên sô pha.
Xong đời, cậu cay đắng mà nghĩ, dưới mái nhà này tổng cộng chỉ có ba người, hiện tại thì tốt rồi, hai người kia thì đang yêu đương.