Editor: Đông Vân Triều
Bôi thuốc xong xuôi, Phong Minh mới lưu luyến cụp mắt, dùng ngữ khí dịu dàng mà nói: "Được rồi."
Tạ Trì An ngồi dậy, kéo áo sơ mi xuống.
Cảm giác vải áo ma sát với miệng vết thương quả thật không tốt đẹp gì, nhưng dù sao cũng hơn là ở trần.
Còn chỗ áo bị cắt ra phía sau kia...!thôi thì chẳng còn cách nào khác.
Bây giờ, người trong trường quần áo tả tơi, bê bết máu chỗ nào cũng có, một thân gọn gàng, sạch sẽ mới dễ bị nhắm.
Cậu bước tới bên mấy tủ thuốc bị xới tung loạn cả lên, đưa mắt nhìn bao quát, sau đó dừng lại ở một bình thuốc bị ai đó xé mất nửa cái nhãn, chỉ có một công thức hóa học nguệch ngoạc được viết bằng bút bi, N2O3.
Đinitơ triôxít.
Không đơn giản, cái bình này vốn nên thuộc về phòng thí nghiệm chứ không phải phòng y tế.
Tạ Trì An mở nắp, bên trong chứa một loại bột trắng tinh, không mùi.
Cậu chấm một ít rồi liếm, cảm thấy hơi đắng.
Tạ Trì An đã biết đây là gì.
Barbiturat, có công thức hóa học hoàn chỉnh là C8H12N2O3.
Hơi tan trong nước, dùng để tiêm vào tĩnh mạch.
Thường được gọi là thuốc an thần.
Tuy là thuốc an thần nhưng có hiệu làm dịu đau đớn, giảm căng thẳng, lo âu, đồng thời không ảnh hưởng đến hoạt động, tư duy bình thường của đại não.
Hẳn phải có rất nhiều người cần.
Đáng tiếc bởi cái nhãn chỉ còn một nửa này mà không ai biết nó là cái gì, khiến nó chẳng thể phát huy được tác dụng.
Nhưng nếu bị tiêm Barbiturat quá liều, nhẹ thì choáng váng hôn mê, nặng thì nhiễm độc, tử vong.
"Trì An tìm được gì đó?" Phong Minh thấy Tạ Trì An đứng trước ngăn tủ đó được một lúc rồi, không khỏi hỏi.
Tạ Trì An tiện tay bỏ mấy lọ thuốc không nhãn vào ba lô, lọ thuốc an thần kia cũng tự nhiên suôn sẻ được bỏ vào.
"Mặc dù không biết có tác dụng gì, nhưng tóm lại đều là thuốc cả, lấy thêm mấy bình dự phòng cũng tốt." Tạ Trì An mặt chẳng đổi sắc mà nói.
"Ồ, quả nhiên vẫn là Trì An suy tính chu đáo.
Xem ra tớ cũng cần lấy thêm mấy lọ rồi." Phong Minh nghe vậy thì gạt một ít thuốc vào túi đeo chéo, "Vạn nhất cần dùng."
Phong Minh còn đang bận nhét đồ vào túi, Tạ Trì An không nói năng gì, lặng lẽ lấy một ống tiêm trên bàn bỏ vào cặp.
_
Trong hồ vương đầy tàn hoa, rễ cây cằn cỗi héo úa ngập trong nước bùn, không thể giãy giụa.
Một nữ sinh mặt vàng như nến lảo đảo như sắp ngã, hoa mắt chóng mặt, liếm liếm đôi môi nứt nẻ của mình.
Đã ba ngày rồi cô chưa được ăn uống gì, mà ngày nào cũng phải tiêu hao lượng lớn thể lực để chạy trốn, trạng thái tinh thần không tốt, cơ thể đã chèo chống đến gần như cực hạn.
Nhìn thấy hồ nước, mắt cô sáng lên, như người lữ khách sa mạc lần đầu nhìn thấy ốc đảo, vô cùng lóng ngóng chạy đến, chẳng kịp quan tâm nước hồ bẩn nhường nào, cô vội vã ghé vào mép hồ vốc nước lên uống thật sảng khoái.
Vốn hồ có nuôi mấy con cá chép làm cảnh, các học sinh thường xuyên chạy đến đây cầu thi qua môn.
Giờ đây chẳng sót lại bất cứ con nào, hẳn đã bị những kẻ đói khát trong trường vớt lên làm bữa tối.
Nguyện vọng hàng đầu của họ hiện tại là ăn no, cũng là điều duy nhất mà cá chép có thể thực hiện được.
Không đói bụng đến cực hạn, bạn căn bản sẽ không biết mình có thể ăn được thứ gì.
Người người tranh đoạt đồ ăn đến mức chảy máu đầu, nhưng cướp được chung quy chỉ là số ít, hầu hết đều không thu hoạch được gì.
Để no bụng, ruộng rau dại làm thí nghiệm trong trường học đã bị đào sạch, thậm chí có kẻ còn khát đến mức bưng mực tím lên uống cạn.
Nữ sinh uống ừng ực một hớp lớn nước, chẳng buồn lo lắng đống nước đầy vi khuẩn này có khiến bản thân đau bụng không, cô chỉ sợ mình chết khát chết đói thôi.
Nương theo động tác của nữ sinh, hồ gợn lên sóng nước dập dờn.
Có gì đó chuyển động dưới lớp lá úa, chậm rãi nổi lên.
Đó là một khuôn mặt người.
Một khuôn mặt trương phồng trắng bệch của xác chết.
Nó trợn trừng đôi mắt cá chết, nhìn nữ sinh chòng chọc.
Sắc mặt nữ sinh nháy mắt tái nhợt.
Cô vừa uống nước, uống nước ở nơi có người chết...!
"A, a a a a a!!!!!" Cô hét lên rồi hoảng sợ ngã bệt xuống đất, móc họng nôn mửa, "A..." Cô móc đến mức nước mắt trào ra, nhưng dạ dày mấy ngày nay trống trơn, chỉ có thể nôn khan, ọe ra chất dịch chua lòm.
"Aiz, ồn thế không biết!" Từ đằng sau bất chợt có giọng nói ngọt ngào vang lên, nữ sinh rùng mình một trận.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại, tóc đã bị người ta túm chặt, dìm đầu vào trong nước!
"Ô, ô!" Nữ sinh lập tức giãy giụa kịch liệt, vậy mà bàn tay gây án của kẻ nọ không nhúc nhích chút nào.
Nước hồ cáu bẩn tràn vào khoang mũi, môi cô chạm đến một cảm giác ẩm ướt lạnh buốt - là gương mặt người chết dưới nước kia.
Cô đã từng vô số lần nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó có được nụ hôn của chàng hoàng tử Bạch Mã, cô có chết cũng cam nguyện.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới, cô sẽ có nụ hôn đầu mơ ước của mình dưới hoàn cảnh này - đôi môi tím ngắt của một xác chết trắng nhợt phù nề, đồng thời bản thân cũng sắp ngạt khí quy thiên.
Cứu, cứu với!
Vô hạn sợ hãi và tuyệt vọng, cô kêu gào thất thanh, nhưng chỉ phát ra được những tiếng lùng bùng vô nghĩa.
Một giây trước khi phổi cô cạn khí, ngập đầy nước, kẻ sau lưng lại đùa cợt nhấc đầu cô dậy.
Nữ sinh toan hít sâu lấy hơi, kẻ đó chẳng chừa cho cô một giây nghỉ ngơi nào, lại dìm cô trở lại dòng nước đặc sệt ấy.
Cô chỉ thấy lấp loáng trong những gợn nước, bóng hình yểu điệu của một thiếu nữ như cô.
...!
Tư Đồ Nguyệt rụt bàn tay vừa dìm chết nữ sinh kia, rồi quay đầu rời đi như chẳng có chuyện gì.
Hồ nước trở lại vẻ yên bình vốn có.
Chỉ khi có kẻ khát cháy họng tiếp theo mò đến, mới phát hiện có những hai khuôn mặt nổi dập dềnh trên mặt nước...!
-
Tạ Trì An ra khỏi phòng y tế, xác định đích đến tiếp theo là phòng phát thanh.
Cậu tính đi ôm cây đợi thỏ.
Cả trường học chỉ có một phòng phát thanh, mà đúng chín giờ mỗi tối loa báo sẽ vang lên.
Trước khi mất điện, Tạ Trì An đã từng kiểm tra qua CAMERA giám sát, không hề thấy bất kỳ người nào ra vào đó.
Nhưng dù sao cũng là không tận mắt nhìn thấy, cậu nên tự mình nghiệm chứng thì hơn.
Dẫu xác suất bắt gặp kẻ chủ mưu lúc nằm vùng khá thấp, nhưng chí ít có thể kết luận rằng - nó không dùng phòng phát thanh để thông báo tới tất cả mọi người.
Nếu đúng thật là như vậy, kẻ chủ mưu kia thật sự thần thông quảng đại.
Có lẽ nó có kênh vô tuyến của riêng mình, hoặc tưởng tượng xa hơn, nó là thần.
Dù sao loại chuyện như cổng trường đột nhiên biến mất này đã không thể giải thích được bằng khoa học, chủ nghĩa vô thần gì gì cũng nên dẹp bỏ đi thôi.
Phong Minh hạ quyết tâm đi theo Tạ Trì An, Tạ Trì An đi chỗ nào gã đi chỗ đó, Tạ Trì An cũng lười quản.
Cậu giữ lại thái độ đối với Phong Minh.
Đường đến phòng phát thanh không xa, nhưng được nửa đường thì Tạ Trì An gặp rắc rối.
Cậu nhìn thấy Ngô Thịnh Hùng.
Ngô Thịnh Hùng là vận động viên của trường, một tên lưng hùm vai gấu "mạnh bạo oai phong"[1] chân chính, còn từng tập võ, là một phần tử phát xít hiếu chiến.
Hai năm liên tiếp gã ta đều bại bởi Tạ Trì An trong đại hội thể dục thể thao, dậm chân tại vị trí Á quân, từ đó ôm nỗi lòng nhớ mãi không quên với Tạ Trì An - bị tên này nhớ thương một mực chẳng phải chuyện gì tốt đẹp cả.
[1] Trích từ bài "Áo da dê 2" của Khổng Tử.
Nguyên văn câu thơ là "Khổng vũ hữu lực".
Gã luôn muốn đánh nhau với Tạ Trì An, tên này ra tay không biết nặng nhẹ, dùng rất nhiều sức, lối đánh rất có chương pháp, cực kỳ khó chơi, Tạ Trì An ăn no rửng mỡ mới đánh gã.
Có một lần vào giờ tan học hôm thứ Sáu, Tạ Trì An đang đi về nhà thì bị gã chặn đầu, cậu thực sự thấy phiền, liền hoạt động gân cốt một chút dạy gã làm người, đánh cho Ngô Thịnh Hùng răng rơi đầy đất.
Ngô Thịnh Hùng sau khi chiến bại chẳng những không nên người cho tốt, ngược lại gã còn quyết định đếch làm người nữa, trực tiếp nhắm vào Tạ Trì An, chỉ cần nhìn thấy Tạ Trì An là muốn xông lên đánh nhau.
Tạ Trì An ghét phiền phức, cứ gặp tên điên này là trốn.
Giữa Tạ Trì An và Ngô Thịnh Hùng không tồn tại cái gì gọi là "không đánh không quen", tên kia từ đầu đến chân rõ rành rành là một kẻ cuồng chiến, trị số bạo lực thừa không để đâu cho hết.
Xưa đến giờ chỉ có người khác gặp Tạ Trì An là đi đường vòng, Ngô Thịnh Hùng là kẻ đầu tiên khiến Tạ Trì An phiền đến mức phải chủ động né tránh.
Về sau Ngô Thịnh Hùng còn khiêu khích Tạ Trì An, bảo Tạ Trì An mỗi lần thấy gã là trốn, có phải sợ gã hay không.
Tạ Trì An coi như chó sủa bên tai.
Nói lý lẽ với một kẻ không hiểu lý lẽ chính là chuyện vô nghĩa nhất trần đời.
Chẳng khác nào đang đánh đồng bản thân mình với gã cả.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
Bình thường Ngô Thịnh Hùng đã là một tên điên tôn sùng nắm đấm, bây giờ còn không biết có bao nhiêu thần kinh, Tạ Trì An chẳng muốn chạm mặt gã chút nào, quả quyết đổi làn.
Không phải cậu không đánh lại Ngô Thịnh Hùng, chỉ là như thế tất sẽ tiêu hao phần lớn thể lực của cậu.
Ngô Thịnh Hùng không cùng đẳng cấp với đám choai choai ô hợp vừa nãy, giá trị vũ lực của gã cực cao.
Tạ Trì An vừa mới một chọi hai mươi, bây giờ mà còn xông lên nữa thì đúng là chán sống.
Phong Minh cũng chú ý tới Ngô Thịnh Hùng rồi.
Dù sao cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió trong trường, đã nhận về không ít vinh quang cho trường trong đại hội thể dục thể thao thường niên các cấp.
"Trì An, người vừa nãy ấy, cậu có đánh lại không?" Phong Minh tỏ vẻ hiếu kì.
"Quan trọng sao? Nghỉ ngơi dưỡng sức thì tốt hơn." Tạ Trì An đã qua cái tuổi nhiệt huyết bừng bừng rồi, trong tình huống này, cứ coi như cậu đánh thắng gã thì thể lực của cậu cũng cạn kiệt, sao có thể ứng phó với những nguy hiểm tiếp đến.
Cậu có ngu mới đi làm bia đỡ đạn.
Có đôi khi những kẻ xông pha vượt khó luôn tự cho mình là dũng giả, nhưng trong mắt mọi người gã chính là kẻ ngu xuẩn nhất.
"Tớ cảm thấy Trì An nhất định sẽ thắng." Phong Minh bày tỏ rất chân thành, "Cậu lợi hại vậy mà, lúc đánh nhau cậu đẹp trai lắm đó."
Từ sau khi Phong Minh chứng kiến Tạ Trì An anh dũng quật ngã hơn hai mươi tên, gã đó có ước định sơ bộ về chiến lực của cậu.
Gã không biết Tạ Trì An có dùng hết toàn lực hay không, nhưng không thể nghi ngờ là thân thủ của cậu tốtvô cùng.
Nếu gã dám cứng đối cứng với cậu, tuyệt đối sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Tạ Trì An nghiêng đầu liếc Phong Minh: "Hẳn cậu cũng thế nhỉ."
Đồng tử của Phong Minh co lại, gã lập tức nở nụ cười: "Trì An cậu đừng đùa nữa, đôi tay này của tớ chỉ đánh dương cầm được thôi, khẳng định đánh nhau không được."
Tạ Trì An cười khẽ: "Trước đó không phải giết người lưu loát lắm à?"
Hô hấp của Phong Minh ngưng trệ.
"Trì An, cậu...!Quả nhiên cậu vẫn để bụng chuyện tớ giết người." Phong Minh nhìn qua rất khổ sở, "Tớ biết cậu không tiếp thu được chuyện đó, tớ cũng vậy mà...!Mặc dù đó là vì bảo vệ cậu nên tớ mới không cẩn thận...!Nhưng sai chính là sai.
Tớ luôn cảm thấy..." Gã cười khổ, "Cả đời này tớ không cách nào sống thanh thản được nữa."
Lúc nào rồi mà vẫn không quên nhắc nhở cậu mục đích vờ vĩnh gã dùng để che đậy đôi tay dính máu của mình.
Bảo vệ cậu?? Để tăng thêm cảm giác tội lỗi trong lòng cậu sao?
Đúng là diễn viên trời sinh.
Tạ Trì An vỗ tay ở trong lòng.
Tạ Trì An áy náy cúi thấp đầu: "Thật xin lỗi.
Kỳ thật tôi hiểu ý cậu mà.
Dù sao...!đôi tay này của tôi cũng đâu có sạch sẽ." Cậu nhăn mày, "Chỉ cần vừa nghĩ tới lỗ máu trên trán nam sinh kia, tôi không thể bình tĩnh lại được.
Cho nên lúc nói năng có đôi khi không biết lựa lời...!Thôi, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta mau đi thôi."
Hai người nhìn nhau, kẻ khổ sở, người áy náy.
Không chút sơ hở, phảng phất như thể đang giãi bày những lời từ tận đáy lòng mình.
- ----
Đông Vân Triều: Truyện đếch gì mà toàn ảnh đế:))).
Nhắc lại, Phong Minh không phải công nhaa, phải nhắc để ngăn ngừa tà giáo, thuyền cướp biển xuất hiện..