Editor: Đông Vân Triều
Chu Nhất Ngạn sợ đến mức giọng run lên không thành tiếng, Triệu Hạo Kiệt được thể cười cợt cậu: "Ê sao oắt con mày nhát quá vậy?"
Kỳ thật lúc này trong lòng bản thân cũng gờn gợn chả kém.
Nhưng cả phòng ngủ còn có người gan bé hơn mình, so sánh một phát thấy mình dũng cảm phết chứ chả đùa.
Nhưng chế giễu thì chế giễu, không còn ai nhắc lại việc kể chuyện ma nữa.
Trong bóng tối, bụng người nào đó sôi lên, cực kỳ rõ ràng.
"Dạ dày thằng nào kêu đấy?" Triệu Toàn Dũng hỏi.
Không ai đáp.
Òng ọc ọc --
"Mẹ kiếp, là thằng nào?" Tôn Toàn Dũng hết sạch kiên nhẫn.
Thứ tiếng này khiến cậu khó chịu gần chết.
Phải chăng là vì nó ép cậu nghĩ đến bữa no bữa đói những ngày tiếp theo hay không, cậu không muốn biết.
"Tao!" Lâm Siêu Văn hô, "Mà cũng đếch phải tao, hình như là Chu Nhất Ngạn đó?"
Cả căn phòng dồn ánh mắt về phía Chu Nhất Ngạn.
Chu Nhất Ngạn ôm bụng, lí nhí như muỗi kêu: "...!Là tớ."
Sáu con người trong phòng, đã bỏ qua Tạ Trì An, Lương Diệc Phi sớm có chuẩn bị, thì chỉ có thêm một Triệu Toàn Dũng cướp được đồ ăn trong siêu thị vào buổi tối.
Còn lại tất tật đã rỗng bụng hai bữa.
Ban ngày nhìn thấy thi thể của Lý Hạo thì ăn không nổi, đến tối muốn ăn thì chẳng có mà ăn.
"Aiz, vừa nãy không cảm thấy gì, giờ đói vãi." Tiền Phục thở dài, "Chúng mày đã hốc chưa?"
Ngón tay Tạ Trì An giật giật.
Đồ của cậu và Lương Diệc Phi đều đặt hết trong cặp sách ở lớp, hiện tại chỉ còn vẻn vẹn một thanh sô-cô-la trong túi.
Thế nhưng, phải cho ai đây?
Không sợ tiền không có, chỉ sợ chia không đều.
Tạ Trì An rũ mắt, không động đậy.
Lâm Siêu Văn và Tiền Phục đang ngao ngao kêu đói, Triệu Hạo Kiệt với Trương Thụy Phong cũng hùa theo vài câu.
Chu Nhất Ngạn co gập người, không thấy nói năng gì.
Tạ Trì An nhìn bóng đen rúm ró trong tối.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra Chu Nhất Ngạn có bệnh đau dạ dày.
Một phút sau, Tạ Trì An đứng thẳng dậy: "Chu Nhất Ngạn, đi vệ sinh với tớ đi.
Tớ hơi sợ tối."
Cả cơ thể Chu Nhất Ngạn khựng lại.
Phòng ngủ không có nhà vệ sinh riêng, tất cả sử dụng chung phòng tắm nằm ở cuối hành lang, mà để đến đó phải đi một đoạn hành lang vừa dài vừa tối.
Đúng thật là thách thức trái tym thiếu nam thuỷ tinh của cả ký túc xá mà.
Nhưng Lương Diệc Phi rõ mười mươi Tạ Trì An đang nói nhảm.
Quý ngài này hôm nay còn dùng khuôn mặt đẹp trai không đổi sắc của mình nhìn liên tiếp mấy cái xác người lận, có thể sợ tối sao? Lương Diệc Phi cảm thấy nếu có một ngày Tạ Trì An gặp quỷ thật, tên quỷ xui xẻo kia còn phải quỳ bái cái bản mặt cứng như tượng đá của Tạ Trì An mà cung kính hô hai tiếng "anh Tạ".
.
Kiếm Hiệp Hay
"Ài Tạ Trì An, chả phải mày vừa đi đánh răng rửa mặt về à? Sao tự nhiên lại sợ?" Tôn Toàn Dũng thuận miệng hỏi.
"Đi xong mới sợ." Tạ Trì An cây ngay không sợ chết đứng, "Tự nhiên đèn tắt cái phụt làm người ta sợ suýt tè ra quần í."
Lương Diệc Phi: Kìa cái mồm cái mồm.
Từ nay cậu không có cách nào nhìn thẳng vào ba chữ "sợ tè ra quần" nữa rồi.
Tôn Toàn Dũng cười ha hả: "Thì ra mày sợ tối! Bây giờ tao mới biết đấy."
Tạ Trì An tự nhủ: tao cũng thế, ngoài miệng vẫn bình tĩnh: "Người ta sợ muốn chết."
Lương Diệc Phi: Tin mày chỉ có nước bán nhà.
Sao trước kia mình không biết Tạ Trì An có thể dùng thái độ của cảnh sát hình sự để thực hiện hành vi chí trá nhỉ?
Tạ Trì An diễn đi diễn lại làm mọi người không tin cũng phải tin, Tôn Toàn Dũng phất tay tiễn vong: "Thôi chúng mày tàng hình mẹ đi, lằng nhằng quá.
Nhưng mà Tạ Trì An, sao mày không bảo Lương Diệc Phi đi cùng, Chu Nhất Ngạn còn nhát hơn cả mày."
Quan hệ giữa Tạ Trì An và Nhất Ngạn không tệ.
Nhưng Lương Diệc Phi là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng giường, đương nhiên thân thiết hơn hẳn.
Tạ Trì An cười giòn tan: "Ai đó vừa than mệt như chó còn gì? Lại còn chiếm giường của người khác, chắc không có sức đi đường đâu mày."
Lương Diệc Phi nghe mà muốn đấm người.
Bây giờ tao lập tức tác dụng lực vào cái alo của mày xem ai không có sức hơn nhé!!!
Cả bọn bị chọc cười một phen, Chu Nhất Ngạn cũng chậm chạp ngồi dậy, mang dép đứng lên.
Thấy rõ cơ thể cậu ấy không thoải mái, luôn ôm bụng nhưng không từ chối Tạ Trì An.
Chu Nhất Ngạn lề mề bước đến bên cạnh Tạ Trì An, nói nhỏ: "Mình đi thôi."
Tạ Trì An mở cửa, hai người cùng nhau ra ngoài.
Hành lang vừa tối vừa dài.
Tạ Trì An chậm rãi đi phía trước, Chu Nhất Ngạn tò tò bước theo sau, không ai nói năng gì.
Vừa tới nhà vệ sinh, Tạ Trì An móc đồ nhét vào tay Chu Nhất Ngạn.
"Tớ đi vệ sinh." Tạ Trì An bảo, "Cậu chờ ở đây.
Nhớ ăn nhanh."
Cậu vốn chỉ định đưa sô-cô-la cho Chu Nhất Ngạn, cơ mà lỡ vác thân đến rồi thì cũng tiện đường giải quyết vấn đề sinh lý luôn.
Nhà vệ sinh công cộng được chia thành hai gian cách nhau bởi một cái cửa kéo.
Gian ngoài có chung bồn rửa dùng để đánh răng rửa mặt.
Gian trong là các buồng vệ sinh xếp cạnh nhau.
Tạ Trì An đẩy cửa tiến vào.
Chu Nhất Ngạn đứng chờ bên ngoài, ngẩn người nhìn thanh sô-cô-la đã hơi chảy trong tay mình, tranh thủ mở bao bì ra ăn ngấu nghiến.
Ăn trong nhà vệ sinh đã lạ, cảm giác nhộn nhạo trong lòng Chu Nhất Ngạn còn lạ hơn.
Sô-cô-la tan trong miệng mà chẳng nếm ra mùi vị gì, nơi đầu lưỡi ê ẩm muốn khóc.
Chu Nhất Ngạn ăn hết sạch, Tạ Trì An cũng xả xong nỗi buồn.
Cậu đang định rời đi, bỗng nhiên tai bắt được âm thanh nhỏ giọt "tí tách" của nước.
Cắt nước rồi, sao vẫn còn có loại tiếng động này?
Tạ Trì An mở đèn pin điện thoại, phát hiện gian phía cuối có điểm khác thường.
Chất lỏng màu đỏ tươi tràn ra dưới đất, dọc theo bậc thang, từng giọt từng giọt rơi xuống, đọng thành một vũng trên nền gạch trắng sứ.
Tí tách.
Tí tách.
Tạ Trì An đứng tại chỗ hai giây, bước tới.
Cậu chậm rãi vươn tay, mở cửa gian phòng.
Bóng tối bao trùm, ánh trăng nhàn nhạt len lỏi chiếu vào từ xửa sổ, khó lắm mới phác họa ra khuôn mặt trắng bệch của người nọ.
Một thiếu niên ngồi trên bồn cầu, đầu ngả sang một bên, mở trừng trừng đôi mắt cá chết phản ánh nguyên vẹn nỗi kinh hãi của chủ nhân.
Ngực người kia bị thọc ra một lỗ, máu từ đấy chảy ra ồ ạt.
Chu Nhất Ngạn ngoài cửa thấy Tạ Trì An mãi chưa ra, hơi lo nên nhỏ giọng gọi: "Anh Tạ, cậu vẫn còn đó chứ?"
Hỏi xong cũng cảm thấy tự buồn cười.
Tạ Trì An không ở bên trong, chẳng lẽ còn có thể mọc cánh bay đi sao?
Tạ Trì An nhìn người thiếu niên xấu số mới chết không lâu, lặng thinh không đáp.
"Anh Tạ..." Giọng của Chu Nhất Ngạn đã hơi run, cái cảnh hỏi mà không nói này trong mấy phim kinh dị ba xu đã xuất hiện qua nhiều, gợi cảm giác sợ hãi rờn rợn, "Tớ tớ vào nhé."
"Đừng." Tạ Trì An đột ngột nạt cậu.
Vang vọng giữa nhà cầu trống trải.
Chu Nhất Ngạn chết đứng.
Tạ Trì An lạnh mặt khép cửa, khép lại sự tồn tại của một thiếu niên lạ mặt đương độ xuân thì.
Nam sinh này chết ngay bên trái căn buồng cậu vừa thả hồn theo nước.
Lúc cậu xả lũ, sát vách có một người chết đang rỉ máu.
Quá nhiều kích thích cho một cuộc đi đái.
May thay Tạ Trì An tỉnh táo hơn người, đổi lại là người khác có lẽ đã biểu diễn một màn [chuột trũi gào thét.jpg] gọi hung thủ tới.
Tạ Trì An đẩy cửa nhà vệ sinh, mặt lạnh như tiền.
Chu Nhất Ngạn bị cậu dọa, do dự gọi nhỏ: "Anh Tạ?"
Cậu nghĩ mà sợ, có phải anh Tạ hối hận vì cho cậu sô-cô-la rồi không...!Dù gì thì đồ ăn lúc này rất là qua trọng...!
Vậy mà anh ấy vẫn cho cậu...!Anh Tạ luôn như thế, ngoài lạnh trong nóng, mạnh miệng mềm lòng.
Lần thứ hai đi giữa hành lang quen thuộc Tạ Trì An rảo bước rất nhanh, thú thật, cậu không muốn đứng trong nhà vệ sinh thêm một giây nào hết.
Chu Nhất Ngạn phiên bản có đồ lót dạ trông đã khá hơn nhiều, cố đuổi theo bước chân của Tạ Trì An: "Anh Tạ..."
Tạ Trì An hồi hồn, bước chậm dần lại.
"Thật xin lỗi." Tạ Trì An nhẹ giọng.
Quên mất cậu ấy còn đang có bệnh trong người.
Chu Nhất Ngạn lắc đầu nguầy nguậy: "Không, là tớ mới phải...!Cảm ơn cậu...!Sô-cô-la của cậu."
"Đừng nói cho họ biết." Tạ Trì An thì thầm, "Không họ trách tớ bên nặng bên nhẹ."
Chu Nhất Ngạn biết chứ, nếu mình mà bô bô cái mồm họ chắc chắn sẽ bất mãn với anh Tạ.
"Anh Tạ, cậu cứ yên tâm, tớ biết rồi."
Tạ Trì An "Ừ", giọng nhỏ dần: "Cố gắng sống sót."
Không biết là tự nhủ hay đang nói với Chu Nhất Ngạn.
Thực sự nhỏ quá, Chu Nhất Ngạn nghe không rõ: "Anh Tạ?"
Tạ Trì An ngước mắt: "Không có gì, mau về thôi."
Không phải đã sớm nghĩ tới cục diện này sao?
Tự giết lẫn nhau, biển người phơi thây.
Cậu đã phụ đạo tâm lý cho bản thân mình.
Chỉ là khi thấy tận mắt, lòng vẫn không khỏi ngổn ngang bộn bề.
Ký túc phòng 502.
Sau khi trở về, Tạ Trì An trông rất bình thường, tượng mà, mặt có lạnh hơn thì cũng đâu ai để s.
Duy có Chu Nhất Ngạn là cảm thấy lạ.
Lương Diệc Phi vẫn còn lèo nhèo ỉ ôi trên giường Tạ Trì An, biết ngay là tối nay cu cậu không có ý định về nơi thường trú.
Bất trắc như dao sắc treo ngay đỉnh đầu, cậu rất cần sưởi ấm qua đêm.
Nhất là loại "sưởi ấm" như Tạ Trì An này này, cả người nồng nặc cảm giác an toàn, xứng đáng cho người dựa dẫm.
Luận vóc người, cả phòng ngủ Tạ Trì An chỉ cao hơn tên nhát cáy Chu Nhất Ngạn, nhưng cậu chính là xương sống của cả bọn.
Khỏi cần phải nói, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngời ngời thấy chết không sờn kia, cả người sẽ không còn khẩn trương như thế nữa.
Đương nhiên, bánh bao có đát thì cảm giác an toàn cũng có giới hạn của nó.
Vượt khỏi giới hạn sẽ là căng thẳng cực độ.
Chẳng hạn như lúc loa phát thanh vang lên lần nữa.
Chín giờ tối đi ngủ đã là quy định của trường học.
Chín giờ tối nay, ngủ được mới là lạ.
Thứ vang lên không phải chuông báo hiệu mà là chất giọng ác mộng của vị Hiệu trưởng quá cố nọ.
"Kết quả Trò chơi ngày đầu tiên.
Sĩ số người chơi còn sống: 1984 người."
Vẻn vẹn một ngày, chết hẳn 24 người!
Con số này vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.
Không, còn chưa đến một ngày, từ câu đầu tiên đài phát thanh cất lên cho tới hiện tại, mới trôi qua không tới mười bốn tiếng mà thôi...!
Nếu Trò chơi không kể Hiệu trưởng, vậy số người tử vong thực sự phải là 25.
Trong số đó Tạ Trì An chỉ biết đầu đuôi cái chết của: Hiệu trưởng, nữ sinh trong CAMERA giám sát, Lý Hạo, Hoàng Thành Long, nam sinh trong sự kiện giẫm đạp tại siêu thị, thiếu nên trong buồng vệ sinh và lời đồn đại xác thực về một bạn học sinh bị tên côn đồ to con có tiếng đánh chết trước mặt bàn dân thiên hạ, như vậy tổng cộng có 7 người.
Rất nhiều người cậu không biết, chết ở một mốc thời gian không biết, ở một nơi không biết.
Cái số này nếu còn ở xã hội bình thường trước kia, đã có thể coi là vụ thảm sát chấn động cả nước.
Nhưng đài phát thanh tỏ rõ sự không hài lòng, nó dùng giọng điệu nuối tiếc rủ rỉ: "Chu choa cái tốc độ này là không được đâu nha.
Đừng quên, trước chín giờ tối ngày thứ ba mà còn chưa giết người, sẽ bị hành quyết đó nha."
"Đừng có nghi ngờ năng lực của ta, ngẫm lại xem Trương Hiệu trưởng của các cưng chết như thế nào...!Bùm, nổ tung thành một đóa hoa, tuy thật là không tốt cho mắt khán giả."
"Thiếu đồ ăn thức uống hả? Con người mà, đằng nào chả chết, chi bằng tiễn chúng nó đi gặp tổ tông sớm chút, mình còn có bữa tiếp theo mà ăn."
"Cứ như vậy nha, ngủ ngon.
Chúc các tình yêu mơ đẹp."
Vế cuối cùng còn ngân nhẹ như lông hồng, nhưng từng câu từng chữ đều ngập ngụa trong ác ý.
Cả phòng ký túc chìm dài trong im lặng.
Đã không còn nhớ đây là lần yên tĩnh chết chóc thứ mấy trong ngày.
Rất lâu sau, Tôn Toàn Dũng nện một đấm lên tường: "...!Mẹ kiếp! Rốt cục thứ này là cái quái gì?"
Còn "ngủ ngon mơ đẹp", con mẹ nó đêm nay ai mà ngủ cho được!.