Chạy Hay Chết

Chương 71: Tartaros





Editor: Đông Vân Triều
Mưa rơi lộp độp trên tán ô rồi rớt xuống làm ướt mặt đất.

Không gian dưới ô khá bé, mà tay hai người cũng bởi vì bị nối liền bởi một chiếc còng bạc mà đôi trẻ đi sát vào với nhau.

Tần Niệm một tay cầm ô, một tay dắt Lý Duy Hoa bước trên dốc núi gập ghềnh.

Tiếng đôi bốt quân đội giẫm lên lùm cỏ nghe thật rõ ràng.

Nhưng sao rõ bằng giọng lải nhải của Lý Duy Hoa sau lưng anh: "Ngài cảnh sát à, anh mở còng tay cho tôi đi được không? Cứ thế này bất tiện lắm, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì thì đỡ làm sao được..."
Tần Niệm lạnh lùng đáp trả: "Lần trước tôi vừa mở còng cho cậu, cậu liền giết số 6."
"Ô hay ngài cảnh này, lúc nào rồi mà ngài còn không chịu giết người, có thể sao? Có, thể, sao hả ngài cảnh sát?" Lý Duy Hoa bĩu môi.

"Giết số 6 không phải là vấn đề." Tần Niệm bỗng giơ tay lên, tay Lý Duy Hoa cũng bị ép giơ lên theo, trên cổ tay gầy trắng nõn là miệng vết thương máu thịt lẫn lộn bầy nhầy.

Tần Niệm nhìn chằm chằm vào chỗ đó, "Cái kiểu "giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm" này, kém cỏi đến mức tôi chướng mắt."
Lý Duy Hoa cười rộ lên: "Ngài cảnh sát, anh lại quan tâm tới tôi đó sao?"
Tần Niệm lãnh đạm buông thõng tay xuống: "Nghĩ hay lắm."
Nụ cười trên môi Lý Duy Hoa càng thêm sáng lạn: "Đúng là một vị cảnh sát khẩu thị tâm phi đáng yêu à nha."
Tay Tần Niệm siết chặt lấy cán ô.

"Kể cũng lạ, mãi không thấy tin tức của hai người kia gì cả, chắc không phải táng thân nơi biển lớn rồi đâu nhỉ." Lý Duy Hoa bắt đầu buôn dưa.

Ngày đó, sau khi rời đi vì e ngại tiếng súng, họ có vòng trở về vào l hôm sau, trông thấy thi thể nằm la liệt trên mặt đất, đếm qua đếm lại vẫn thiếu một mống so với số thông báo tử vong...!vốn là người đàn bà bất hạnh chết đuối nọ, nhưng họ không biết điều đó.

Họ cũng hay tin số 10 và số 73 thoát game ly kỳ, ngày đầu tiên vào Trò chơi Lý Duy Hoa đã từng gặp Bạch Bất Nhiễm, nên loại trừ được khả năng đám Tạ Trì An chính là tổ đội may mắn đó.

Lý Duy Hoa không tin bất kỳ ai trong hai người Giang Khoát và Tạ Trì An sẽ chết đuối...!Mặc dù Tạ Trì An thực sự thiếu chút nữa quy thiên kiểu đấy thật.

"Anh nói thử xem, bọn họ có thể là số mấy? Có thể chạy thoát khỏi nanh vuốt của số 2, tôi còn muốn vỗ tay khen hay đó." Lý Duy Hoa cảm thán.

"0, 1, 3, 8, 17." Tần Niệm tiếp lời, "Hai trong năm người này."
Trước mắt, số người may mắn số g sót chỉ có 9, số 2 là một thằng điên ai cũngg biết là ai rồi, số 4 thì họ đã từng giao thủ - không phải, còn số 5 và số 7 lại chính là bản thân họ, đảo qua đảo lại cũng chỉ còn năm số trên.

Người ít nên chỉ cần nghe ngóng nhiều một chuý, chạm mặt nhau nhiều một chút là có thể dễ dàng điểm mặt gọi tên từng người được.


Số 0 chẳng giấu giếm được bao lâu nữa đâu.

Nhưng suy cho cùng, đã chém giết được tới bước đường này, số 0 cũng không còn bắt mắt như lúc ban đầu nữa.

Cái thân phận số 0 này chỉ hấp dẫn khi Trò chơi vẫn còn nhiều kẻ yếu và những người ôm tâm lý may mắn thôi.

"Tôi càng nghiêng về 0 và 1 hơn." Lý Duy Hoa nói.

Tần Niệm: "Vì sao?"
Lý Duy Hoa: "Họ nhìn giống 0 và 1 lắm luôn."
Tần Niệm: "...?"
"Đúng là ngây thơ." Lý Duy Hoa thở dài, "Nổ cho tôi cái địa chỉ phát? Về rồi tôi sẽ gửi cho anh mấy quyển sách bổ não."
Tần Niệm: "Cậu cho rằng tôi sẽ đem địa chỉ nhà riêng của mình nói cho cậu sao?" Nói cho một tên tội phạm? Anh đâu có điên, chỉ sợ thay vì sách báo các thứ, Lý Duy Hoa lại gửi cho anh một quả bom hẹn giờ.

"Lòng tin giữa người với người thật đúng là mong manh." Lý Duy Hoa rất lấy làm đau lòng.

Tần Niệm đang bước đều thì đột ngột dừng lại.

Lý Duy Hoa lập tức va phải tấm lưng cứng như tường đồng vách sắt của anh: "Ôi trời ạ, anh đừng có..." Lý Duy Hoa cứng họng.

Hai người đều nhìn đăm đăm vào người đàn ông trước mặt.

Đó là một người nước ngoài cao lớn, trên dưới bốn mươi, ngũ quan thâm thúy, mắt màu xanh xám nhưng mặt bị bỏng diện tích lớn, nom cực kỳ đáng sợ.

Tần Niệm cau mày nhìn người đàn ông này, đây chính là khuôn mặt thật của số 2? Khó trách phải đeo mặt nạ che đi.

Nhưng không biết vì sao bây giờ lại không đeo nữa.

Còn Lý Duy Hoa cả người cứng đờ như khúc gỗ.

Tần Niệm chưa từng thấy gương mặt ấy, y thì có.

Tên cầm đầu Tần Niệm một lòng truy bắt, muốn báo thù cho người anh em của mình, ba phen bốn bận phá huỷ các cứ điểm tàng trữ ma tuý quan trọng, chính là kẻ trước mặt này đây.

Charles Douglas.


Thân phận của Chảles là tuyệt mật, gã luôn luôn đeo mặt nạ, không kẻ nào được phép thấy mặt gã, ngay cả thuộc hạ thân tín.

Lý Duy Hoa chỉ kịp thấy qua trong một dịp ngẫu nhiên, đương nhiên, y đã phải trả một cái giá rất đắt...!
Charles lẻn vào Trung Quốc, Lý Duy Hoa biết, không những biết y còn bám theo gã, mà không ngờ tới Charles cũng bị cuốn vào cùng một Trò chơi với hai người họ.

Nếu còng tay là vật biểu trưng cơ bản của cảnh sát...!
Vậy thì mặt nạ chính là biểu tượng đại diện của Charles!
-
Sau khi biết Charles là số 2, độ cảnh giác của Lý Duy Hoa trực tiếp thăng cấp từ cấp cao vọt lên thành báo động đỏ toàn quốc.

Charles độc ác, tàn nhẫn tới mức người bình thường khó lòng tưởng tượng nổi, thân thủ của gã tương đối xuất sắc, lại cộng thêm khẩu súng hack game, căn bản chính là sự tồn tại vô đối trên đảo.

"Tartaros, lại gặp nhau rồi." Charles giang hai tay, nhả ra từng từ tiếng Anh tiêu chuẩn, "Lần đầu nhìn thấy mày ở trên đảo, tao đã rất bất ngờ đó, thế mà mày cũng sống qua cửa thứ Nhất.

Để tao đoán xem nào, mày xử hết bọn thuộc hạ của tao rồi đúng không?"
Nếu không phải tại con súc sinh kia xé nát mặt nạ của gã...!Charles chắc chắn sẽ không lật bài ngửa với Lý Duy Hoa, gã thích nhất chính là dáng vẻ người khác mơ màng bị gã đùa bỡn như chó.

Con súc vật chết tiệt! Charles nghiến răng nghiến lợi nhớ tới con sói trắng kia, lần sau gã nhất định phải đập chết nó.

Tần Niệm có nghe nhưng không hiểu.

Tên đàn ông ngoại quốc đối diện này vậy mà biết Tartaros? Ngay cả anh cũng chỉ "mèo mù vớ cá rán" mà nhìn thấy Tartaros trông như thế nào...!
Mà gã nói thế là có ý gì? Cửa thứ Nhất? Thuộc hạ?
Thân là cảnh sát hình sự quốc tế, Tần Niệm đương nhiên biết tiếng Anh, nhưng giờ đây anh nhận ra mình lại chẳng hiểu một chữ nào.

Lý Duy Hoa cười lạnh, dùng khả năng nói tiếng Anh lưu loát của mình mà đáp trả: "Đương nhiên tao phải cố mà sống để tìm mày tính sổ chứ, Charles."
Charles.

Cái tên như một tiếng sét, nổ "oành" trong đầu Tần Niệm.

"Charles Douglas?" Tần Niệm cắn răng nhả từng chứ.

Charles cau mày: "Ồ? Mày cũng biết tao luôn à?"

Đối với đám cảnh sát châu Á cứ đổi quần đổi áo đổi thân phận là lại na ná nhau này, Charles không hề nhận ra Tần Niệm, nhưng gã hận cái tên Liệp Ưng thấu xương.

Liệp Ưng đã huỷ không biết bao nhiêu mối làm ăn của gã.

"Mày ấy à, không quen, nhưng tên mày thì ngày nào tao cũng dán lên bia ngắm để bắn chơi chơi đấy." Tần Niệm cất giọng mỉa mai.

"Mày là..." Kẻ thù của Charles nhiều quá đếm không xuể, nhất thời gã chẳng nhớ ra Tần Niệm là nhân vật nào, chỉ cảm thấy tông giọng này, ngữ điệu này có phần quen tai, rất lâu sau gã mới nhả ra hai chữ, "Liệp Ưng?"
Tần Niệm vẫn lạnh lùng nhìn gã như vậy, đáy mắt âm ỉ lửa giận.

Charles đảo mắt nhìn Tần Niệm, lại đảo mắt liếc Lý Duy Hoa: "Ôi, Thượng Đế à..." gã vốn chẳng tin thần tin quỷ, cho nên ngay cả câu cảm thán này cũng mang theo ý giễu cợt đáng nguyền rủa, "Tao đang nhìn thấy cái gì thế này?! Liệp Ưng và Tartaros, cảnh sát hình sự quốc tế và tội phạm, chúng mày lại đứng chung một chỗ với nhau? Thế mà đã thông đồng với nhau làm chuyện hư hỏng rồi à? Hay là chưa biết nhau đấy?"
"Gì mà nói chuyện thối mồm thế, "thông đồng" hả? Rảnh thì đi mà học một ít thành ngữ Trung Quốc cho tốt đi." Lý Duy Hoa mở miệng, "Tao đây người ta gọi là "bỏ tà theo chính"."
...!Rõ ràng là chỉ bo bo giữ mình.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Tần Niệm tất nhiên sẽ không vạch trần Lý Duy Hoa.

"Bỏ tà theo chính?" Charles cười lớn, "Tartaros đáng thương ơi, mày thực sự cho rằng lũ người sống ngoài kia sẽ đồng ý sống cùng với loài sâu bọ như mày sao? Cả cuộc đời này mày chỉ có thể chui rúc trong bóng tối, một khi mày muốn quay đầu, chúng nó sẽ tống mày vào ngục.

Đấy, thấy chưa, mày đã bị còng tay rồi đó." Cặp mắt xanh xám kia đau đáu nhìn vào chiếc còng trên tay Lý Duy Hoa.

Lý Duy Hoa: "Cái ngữ mày thì biết gì chứ? Cái này người ta gọi là tình thú."
Tần Niệm: "...!Đừng nói linh tinh."
Charles nói: "Tartaros, mày thích thằng oắt này à?"
Lần này đến lượt Lý Duy Hoa gắt lên: "Đừng nói linh tinh!!!"
Tần Niệm mấp máy môi.

Lý Duy Hoa càng không muốn gã nói, Charles càng phải xổ ra bằng hết: "Liệp Ưng ơi Liệp Ưng à, chắc chắn mày không biết Tartaros đã cống hiến những gì vì mày đâu.

Đắc ý vì phá huỷ được mấy căn cứ của tao lắm hả, mày nghĩ những tin tức ấy từ đâu chui ra? Tự nhiên có một người tốt nặc danh gửi đến cục cảnh sát đúng không?"
Mặt Tần Niệm không cảm xúc.

Đúng là thế, rất nhiều lần đều nhờ có người giấu danh tính gửi địa chỉ các cứ điểm của tổ chức buôn bán ma tuý về cục cảnh sát, ngay từ đầu, họ vốn chỉ ôm tâm thái "thà rằng tin là có" mà điều tra, nhưng không ngờ rằng tin tức này lại cực kỳ chính xác.

Về sau, nhờ công lao của người thần bí kia, họ đã thành công triệt phá rất nhiều đường dây lớn, hạn chế rất nhiều tổn thất.

Toàn cục trên dưới đều hết mực biết ơn người ấy, nhưng vẫn luôn không rõ là ai.

"Bây giờ tao cho mày biết đống tình báo ấy tới từ đâu, là Tartaros, là tên tội phạm mày khăng khăng truy lùng bấy lâu nay, là do nó mạo hiểm cả tính mạng để tra cho kỳ được.

So với khuôn phép làm việc cứng nhắc, gò bó của chúng mày, hiệu suất của nó cao hơn không biết bao nhiêu lần, biện pháp nguy hiểm táng mạng cỡ nào cũng dám dùng, thế mà còn lặn lội đường xa đưa tin cho chúng mày, không thèm để lại tên họ lĩnh thưởng luôn, chậc chậc." Charles tặc lưỡi, "Tao cảm động rớt nước mắt."
Tần Niệm chấn động vô cùng.

Người thần bí ấy...!là Tartaros ư?

"Lúc đầu, tao cũng đâu biết có kẻ thần thông quảng đại nhường này, lùng sục được mọi điểm dừng chân của tao, còn tưởng là có gián điệp." Charles lắc đầu, "Tiếc thay, lần này nó thất thủ, bị tao phát hiện.

Mày biết chuyện sau đó ra sao không?"
Đôi mắt màu tràm trà của Lý Duy Hoa tối sầm.

Lần đó, y đã chạm mặt Charles, cũng thấy được khuôn mặt thật của gã, nhưng y cũng không thể an toàn thoát thân.

Trực giác của Tần Niệm bảo rằng điều gã nói tiếp theo đây anh sẽ không muốn nghe, nhưng anh vẫn dằn lòng lại.

Charles nhàn nhã nói: "Tao trói nó lên ghế điện, cho giật tròn 72 tiếng, bị đâm 38 nhát dao, toàn bộ phần dưới từ đùi trở xuống đều bị đập nát, còn bị tiêm ma tuý quá liều.

Cuối cùng, tao ném nó vào phòng giam không cho ăn uống ba ngày ba đêm.

Dưới tình huống ấy...!thế mà nó vẫn thông qua cửa thứ Nhất của Trò chơi.

Sau khi tap trở về thấy thuộc hạ chết hết, tao còn kinh ngạc đấy."
Tần Niệm: "..."
"Tao đã cho nó cơ hội.

So với con chim ruồi mách lẻo là nó, tao càng căm ghét kẻ huỷ căn cứ của tao là mày hơn, Liệp Ưng ạ." Charles hung ác trừng Tần Niệm, "Tao biết hai chúng mày ăn ý lắm, chỉ có mày mới có thể tìm được Tartaros...!Nếu không phải nó tự chui đầu vào rọ, có khi tao cũng chẳng bắt được.

Tương tự, cũng chỉ có Tartaros mới tìm ra Liệp Ưng.

Tao đã ngả lời với nó, chỉ cần nói mày đang ở đâu, một chút thói quen của mày, ngày tháng năm sinh, là tao thôi tra tấn ngay.

Nhưng nó không, nhả, ra, một, chữ."
Charles luyên thuyên không ngừng: "Sau đó tao lại bảo nó, chỉ cần mớm cho tao địa chỉ của một hai chi nhánh cục cảnh sát, tao cũng có thể ngừng tra tấn.

Chẳng phải nó vẫn luôn liên lạc với chúng mày đấy sao? Chúng mày chỉ chăm chăm coi nó là kẻ thù, thế mà nó lại bảo vệ chúng mày - nó không chịu khai! Ngay cả chích hết một liều cũng không khai!" Charles nói đến đây thì bực bội, nhưng gã mau chón dịu đi.

Chảles mỉm cười nhìn Tần Niệm, gằn từng chữ một: "Đây chính là Tartaros mày hằng truy lùng đấy, Liệp Ưng, có muốn phát biểu cảm nghĩ tí không?"
Charles tốn nhiều nước bọt như thế, tuyệt không phải vì gã bất bình thay Lý Duy Hoa.

Gã chỉ đơn thuần là muốn chiêm ngưỡng vẻ mặt của đám chó săn tự cho mình là chính nghĩa này khi biết người chúng luôn đinh ninh là tội phạm tàn ác vẫn luôn trợ giúp chúng trong tối sẽ trồn như thế nào.

Chắc hẳn là đặc sắc lắm đây!
- --
Đông Vân Triều: Ây guu, có vẻ lịch đăng bị dày quá nên các bạn không có thời gian đọc phớ hông? Các cô cứ yên tâm, tuần sau tôi đi học rồi nên không biết có dịch được hay không, nên các cô cứ yên tâm cày truyện nhaa.

Moah moah tah~.


— QUẢNG CÁO —