Ông cụ càng nghe mày càng nhăn chặt hơn, hiển nhiên mấy tình huống này ông đều biết. Thế đạo bây giờ loạn, cuộc sống của ai cũng không được tốt. Huyện Ninh An bọn họ trông còn có thể miễn cưỡng gượng nổi, nhưng cuộc sống cũng không tốt mấy.
Lời Khương Mạc nói cũng là tình hình thực tế.
Dân chạy nạn không sống nổi nữa, chỉ có thể xuống phía Nam. Đường xá vốn xa xôi nên phàm là nhà ai không có chút của cải thì đói chết trên đường cũng là chuyện thường.
Sợ nhất là không còn lương thực nhưng vẫn tiếp tục đi, người đói đến điên cuồng, cái gì cũng làm được. Dọc theo đường đi, họ không từ thủ đoạn, cũng không biết trên tay có dính mạng người hay không.
Ông cụ cũng là người trong cảnh nghèo khổ nên ông hiểu rõ chuyện này nhất. Bởi vậy, khi nói muốn lấy lừa đổi ngựa, ông vẫn bằng lòng.
Có lòng tốt là một phương diện, về phương diện khác, đó là vì con ngựa này rất đẹp, dễ khiến người ta động lòng. Tuy rằng ông cụ bằng lòng một trăm lần, nhưng nhìn con lừa nhà mình, ông cũng gãi gãi đầu nói: “Khuê nữ, con xem con lừa này của già cũng đi chẳng được bao xa, con vẫn muốn đổi sao?”
Con súc vật nhà mình thì mình hiểu, con lừa này đi trong thành một chút còn được, nếu muốn lặn lội đường xa thì chắc chắn không được.
“Đổi!” Khương Mạc chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, con ngựa này của con rất tốt, vẫn là con không có lời đấy, khuê nữ!”
Nói xong, ông cụ lại bắt đầu cởi xe lừa ra, Khương Mạc vội vàng tiến lên hỗ trợ, cười nói: “Không có gì, không lỗ đâu.”
Cởi xe lừa xong, ông cụ kéo lừa cột vào một bên, lại đi cởi xe ngựa ra khỏi ngựa.
Ông cụ nắm con ngựa vừa mới được cởi ra, sờ da lông bóng loáng của nó, ông có thể bán con ngựa này, lại mua thêm một con lừa nữa, tiền bạc đều còn thừa, đây là một chuyện tốt. Ông cụ cũng biết trong lòng là mình có lợi nên lại báo cho những điều cần chú ý khi dắt lừa cho ăn, còn hào phóng cho nàng một bao bột ngô.
Hóa ra, thứ xe lừa mang theo chính là túi lương thực mà sáng này ông cụ đem đi mài. Nói là bột ngô, thật ra chỉ là cùi bắp không tuốt hạt bỏ chung vào mài thành bột.
Ngô này là lương thực mà lúc trước bọn họ để lại nhiều năm, vẫn luôn không nỡ ăn nó, lúc này cuộc sống khó khăn quá nên mới lôi toàn bộ bắp trong hầm ra để mài thành bột ngô.
Thời buổi này, ăn cái gì đã không còn quan trọng, quan trọng là có đồ để ăn.
Khương Mạc nhìn mà cay đắng nên không lấy bao bột ngô kia.
Cuộc sống này còn có thứ cần phải chịu đựng thêm, ông cụ sẽ cần bao lương thực này hơn cả bọn họ.
Mắt thấy thái độ từ chối của Khương Mạc kiên quyết, ông cụ ngượng ngùng kéo xe trở về. Nhưng trong miệng ông luôn nói lời cảm ơn, mãi đến khi đi xa, nụ cười trên khuôn mặt ông cụ vẫn luôn không nguôi, khe rãnh trên trán hằn sâu hơn vì nụ cười.
Đổi xe lừa xong, ông cụ càng đi càng xa, Khương Mạc nhìn thấy ông đã đi xa, mới lại trở về trong xe.
Hai người đi rất vội nên không kịp chuẩn bị lương khô, Khương Mạc thuận tay lấy theo hai cái bánh nhân thịt mà tối hôm qua bà Trương làm.
Qua một đêm, bánh nhân thịt đã sớm nguội tanh trở nên cứng ngắc. Cắn một ngụm xuống, không chỉ cộm răng mà còn rất ngấy, nghẹn đến mức khiến người ta trợn trắng mắt, mỡ heo đọng lại bốc mùi tanh tanh xông thẳng vào cổ họng, ăn vào cực kỳ khó chịu.
Khương Mạc nhai hai ngụm to đã nuốt xuống, nghẹn đến mức khiến bản thân trợn mắt, nàng uống hai ngụm nước, vất vả nuốt nó xuống bụng rồi, cũng không còn tâm trạng để ăn miếng thứ hai nữa. Nàng lấy vải gói bánh bao còn dư lại cất vào trong ba lô, nhìn sắc trời một cái, phỏng chừng cửa thành chắc hẳn đã mở ra.
Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn còn đang ăn bánh, đưa ba lô trong tay cho hắn: “Ta đi đánh xe, chúng ta lập tức ra khỏi thành.”
Hi Phù Ẩn ôm ba lô gật đầu.
Xe lừa dễ khống chế hơn xe ngựa một chút, dù sao thể trạng của lừa nhỏ hơn ngựa không ít.
Nhìn cơ thể gầy đến chỉ còn da bọc xương và bộ lông loang lổ của con lừa, Khương Mạc đúng là không thể nhẫn tâm lấy roi đánh nó, đang cảm thấy hết sức khó khăn thì con lừa kia lại bắt đầu chậm rì rì tiến lên.
Hi Phù Ẩn chỉ đường, Khương Mạc đánh xe lừa đi đến hướng kia.
Khoảng cách từ đây đến cửa thành cũng không ngắn, hơn nữa lừa đi cũng chậm, chờ đến khi bọn họ đến cửa thành thì sắc trời đã dần dần sáng lên.
Khương Mạc hơi lo lắng rằng khối thi thể trong phòng bọn họ bị phát hiện, càng lo sợ người đứng sau tên áo đen kia nhận thấy được điều gì không đúng nên đuổi theo.
Không có đồng hồ nên Khương Mạc không biết chính xác thời gian, chờ đến khi thật sự đến cửa thành, nàng mới biết được hóa ra cửa còn chưa mở. Mà ở phía trước bọn họ đã có một đội ngũ xếp hàng thật dài, trong đó có một đội ngựa xe rất bắt mắt. Đội xe này có ngựa rất cường tráng, ngay cả người trong đội trông cũng mạnh mẽ. Bên hông bọn họ có đeo đao, người mặc áo quần ngắn, huyệt thái dương căng phồng, ánh mắt sáng quắc, trông rất không tầm thường, nhìn vào đã thấy là người biết võ.
Đám người này cưỡi ngựa, ở giữa kéo khoảng mười chiếc xe ngựa theo, trên xe buộc một thùng gỗ vừa cao vừa lớn.
Khương Mạc mím môi, nàng đứng ở cạnh con lừa, kéo một người phụ nhân đứng xếp hàng trước nàng nhỏ giọng hỏi: “Đại tẩu, xin hỏi những người cưỡi ngựa phía trước đang làm gì vậy?”
Phụ nhân quay đầu, thấy bộ dạng thanh tú nho nhã và lễ phép của Khương Mạc thì nở nụ cười, sau đó nhìn thoáng qua đội ngựa xe kia, đè giọng nhỏ xuống nói: “Tiểu muội, muội đừng có đi trêu chọc bọn họ, đó là thương đội.”
Thương đội?
Khương Mạc sửng sốt: “Bây giờ còn có thương đội qua lại sao?”
“Tiểu muội ngốc, bây giờ còn có thể đưa cái gì tới nữa, đương nhiên là tới bán nước rồi.”
Lúc này, Khương Mạc mới hiểu rõ. Người giàu mua nước, người nghèo mua bùn!
Hóa ra những người này vận chuyển nước từ Liêu Hà đến huyện Ninh An, khó trách trông khác với người bình thường.
Khương Mạc nhớ bà Trương từng nói qua, nước được vận chuyển từ Liêu Hà đến huyện Ninh An, một thùng nước cao nhất có thể bán được giá một trăm lượng. Mà lúc trước Vương lão gia vừa lúc đã mua một thùng nước tới cho bọn họ, tối hôm qua nàng đi lấy nước đã nhìn thấy nó. Thùng nước một trăm lượng kia, nước trong thùng không lớn bằng nước trong thùng xe ngựa bọn họ. Nói cách khác, bọn họ vận chuyển một thùng nước là có thể bán cho người khác được vài thùng. Một thùng nước bán một trăm lượng, vậy thì thùng nước trên chiếc xe ngựa này có thể bán được bao nhiêu? Mà mười chiếc xe ngựa thì được bao nhiêu tiền?
Chuyến đi này trừ đi thiệt hại và phí công nhân thì cũng có một lượng tiền lời rất lớn.
Ở huyện Ninh An có ai có thể quyết đoán làm được chuyện như vậy chứ?
Khương Mạc cực kỳ tò mò, nghĩ sao hỏi vậy.
“Cũng không phải là người của huyện Ninh An.” Phu nhân kia nói.
Nói xong, bà ấy nhìn trái nhìn phải, đè giọng nhỏ hơn nữa: “Đây là thương đội tới từ kinh thành, một tháng phải tới đây tận bốn năm lần! Nhiều hơn nữa thì tẩu cũng không biết.”
Khương Mạc nuốt nuốt nước miếng, kinh hãi trong lòng!
Từ Liêu Hà đến huyện Ninh An, qua lại thôi cũng đã phí một lượng lớn thời gian, nhưng thương đội mua nước này lại đến đây tận bốn năm lần, cho dù ra roi thúc ngựa cũng không thể nào làm được. Điều duy nhất có thể thấy là công nhân trong thương đội này nhiều vượt quá tưởng tượng. Người phía sau thương đội này không đơn giản!
Khương Mạc nén xuống sự kinh ngạc và cảm thán trong lòng, lòng đã tính toán xong xuôi, nở nụ cười nói tiếng cảm ơn: “Đa tạ đại tẩu.”
Nói cảm ơn xong, Khương Mạc lại ngồi lên xe lừa lại, Hi Phù Ẩn trong xe hỏi; “Làm sao vậy?”
“Phía trước là thương đội đến huyện Ninh An bán nước, xem ra chúng ta phải chờ một chút.”
Lúc nói chuyện, đội ngũ kia đã bắt đầu chuyển động, cửa thành mở ra.
Đừng nhìn trên mặt Khương Mạc không hiện vẻ gì, trên thực tế, trong lòng nàng đang rất lo âu, hận không thể lập tức ra khỏi thành. Kéo thêm một giây thì nguy hiểm lại càng lớn, chờ bà Trương và Thuận Tử tỉnh lại thì sẽ phát hiện người chết đang nằm trong phòng và hai người đã biến mất.
Sau đó có hai kết quả rất rõ ràng, một là báo quan và tìm bọn họ khắp thành, còn không thì Vương lão gia tìm tới người ông ta đã bí mật báo lên, sau đó người đó sẽ phái thêm càng nhiều người nữa để tới đuổi giết bọn họ.
Dù là kết quả nào thì đối với bọn họ cũng không tốt.
Chỉ có ra khỏi thành mới có thể xem như tạm thời an toàn.
Nhưng rất bất hạnh, hôm nay bọn họ lại gặp phải thương đội rời thành, thương đội dài ngoằng vây cửa thành lại, bọn họ chỉ có thể đi theo đằng sau.
May mắn là trước khi ánh mặt trời sáng choang, bọn họ đã thuận lợi ra khỏi thành. Vừa rời thành, Khương Mạc đã kéo xe lừa lại, do dự không tiến, trong lòng bất an, ánh mắt lộ vẻ chần chờ.
Không biết từ khi nào mà dân chạy nạn ngoài thành đã tỉnh lại, bọn họ đứng bên đường, sợ hãi nhìn thương đội vận chuyển nước, nhưng sự tham lam trong đôi mắt lại không thể giấu nổi.
Bọn họ sợ thương đội, nhưng lại không sợ người thường, lúc này, có người đã liếc mắt thấy những người phía sau thương đội, chờ thương đội đi qua thì muốn lao lên tấn công lấy nước và đồ ăn.
Nghĩ lại thức ăn và nước uống trong xe mình, một khi bị bại lộ thì hai người sẽ biến thành một con dê béo to đùng, không làm thịt mình thì làm thịt ai nữa.
Khương Mạc nhìn đám dân chạy nạn kia rồi lại nhìn thương đội, do dự một phen, cuối cùng cắn răng, vung roi để xe lừa chạy lên, vượt qua những người ra khỏi thành khác, đi thẳng đến chỗ thương đội.
Sau khi nàng vượt qua chiếc xe ngựa thứ hai của thương đội thì kéo dây cương lại để xe lừa bắt đầu đi chậm, tiến lên theo tốc độ của xe ngựa, theo đuôi không gần cũng không xa.
Động tĩnh này có chút lớn, có người trong thương đội quay đầu lại một cái, thấy nàng không có vấn đề gì thì quay đầu tiếp tục đi.
Người bị kinh động còn có cả đám dân chạy nạn đó nữa.
Hiển nhiên, Khương Mạc đã khiến bọn họ chú ý, mấy kẻ cầm đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn thân hình gầy yếu của Khương Mạc một lần, cất bước tiến lên bao vây.
Tới rồi!
Khương Mạc siết chặt dây cương, mặt mày sắc bén, ánh mắt như đao. Nếu mọi chuyện không thể thuận lợi như nàng tưởng tượng, vậy thì nàng cũng sẽ không khách sáo.
“Có lòng tốt…”
“Làm gì đó?”
Lại không nghĩ, đám dân chạy nạn kia vừa mới tiến lên hai bước đã bắt đầu há miệng kêu rên lên, chưa kịp đợi người hộ tống phía trước có phản ứng gì thì một người bên cạnh xe ngựa Khương Mạc đã rút đao trong tay ra chỉ vào dân chạy nạn, lạnh giọng hỏi.
Khương Mạc từ từ nhìn về phía người đó, đó là một tiểu ca không lớn lắm, lúc này cậu ta đang cầm đao, hung tợn trừng mắt nhìn đám dân chạy nạn kia.
Theo động tác của hắn, cả thương đội đều dừng lại, tất cả mọi người nhìn đám dân chạy nạn kia với ánh mắt không thiện, hộ vệ phía trước cũng ghim ngựa xoay lại nhìn.
“Có chuyện gì?”
Hộ vệ nhìn người lái xe, lại nhìn chằm chằm đám dân chạy nạn, tay nắm chặt trường đao, như thể nếu như những người này tiến lên phía trước một bước, hắn sẽ để đầu bọn họ rơi xuống đất.
Đám dân chạy nạn thấy thế lập tức im lặng, tập tễnh vài bước lui về sau, không dám mở miệng nói gì.
Tiểu ca lái xe nở nụ cười, tra đao về lại: “Không có gì, Lâm hộ vệ.”
“Ừ.”
Vị Lâm hộ vệ kia nhìn hắn một cái, ngẩng đầu lên, lại khẽ liếc Khương Mạc với vẻ miệt thị, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa rời đi.
Thương đội lại bắt đầu tiến về phía trước.
Khương Mạc thở ra một hơi, thả lỏng tay ra, dây cương để lại một vết hằn sâu trên tay nàng, nàng đánh xe lừa đuổi theo chiếc xe ngựa lúc trước đã giúp nàng, không dám quay đầu lại.
“Đa tạ tiểu ca.” Khương Mạc nhỏ giọng nói cảm ơn.
Tiểu ca nhìn nàng một cái, nhếch miệng cười, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra hàm răng trắng tinh: “Không sao, ra ngoài đường có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.”