Bá tánh ngươi một lời ta một câu, mồm năm miệng mười cái gì cũng nói ra, dù sao thì hôm trước bọn họ còn có thể ra vào bình thường, hôm sau cửa thành đã bị đóng.
Quân thủ thành cầm đao đóng cửa lại, ai cũng không được ra vào. Lúc bắt đầu, bá tánh trong thành còn rống to kêu to phát tiết sự bất mãn, nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần có người phát hiện điều không thích hợp, nên cũng bất chấp những chuyện khác, sắc mặt kinh hoàng chạy về nhà. Lúc này, người đầu óc lanh lợi đã nhận ra được rằng có chuyện xảy ra.
Bình Giang có chuyện lớn!
Quả nhiên, tin tức này vừa nổ ra, quả thực to như muốn đâm xuyên cả bầu trời thành Bình Giang.
Bá tánh trong thành liên tiếp cuốn đệm cuốn chăn lên, muốn rời đi ngay lập tức.
Trong lúc nhất thời, cửa thành lại vây đầy người, vô số bá tánh kêu to nói muốn ra khỏi thành!
“Ta nói sẽ xảy ra chuyện, sẽ xảy ra chuyện mà, không nên nghe lời nữ tử kia nói!”
Muốn bàn về ai là người hoảng nhất, không ai khác chính là Tri phủ Lý Minh Chu.
Bây giờ cửa thành đã đóng, quân thủ thành vẫn luôn không nhúc nhích, dù bá tánh có kêu la ra sao cũng không phản ứng. Trong đó có kẻ nóng nảy muốn xông ra, quân thủ thành trực tiếp rút đao ra, không chút lưu tình. Bá tánh thấy nơi này không thể nói chuyện, bèn liên tiếp vây quanh nha môn Tri phủ. Chưa đến nửa canh giờ, người đã vây quanh nha môn chật như nêm cối.
Lý Minh Chu đi tới đi lui trong thư phòng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Động tĩnh này lớn như vậy, ngay cả phu nhân hắn là Đỗ thị đều bị kinh động. Đỗ thị tiến vào thư phòng, nhìn dáng vẻ sốt ruột bức bối của hắn cũng thấy lạ: “Chàng làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Buổi sáng ta vừa mới nghe nói có người xâm nhập phủ nha, buổi chiều đã nghe nói chàng đóng cửa thành rồi. Ta còn nghe nói Bình Giang chúng ta có bệnh dịch. Có phải là thật hay không?”
Lý Minh Chu vuốt mặt một cái, vội vàng nói: “Bây giờ không phải là đóng cửa thành, mà là phong thành!”
Đỗ thị cả kinh, mặt đầy vẻ không thể tin tưởng: “Chàng điên rồi sao? Tự phong thành là phải tru chín tộc!”
“Sao ta có thể không biết phải tru chín tộc? Nhưng Lỗ Mông nhất quyết muốn phong, ta có cách nào chứ?” Lý Minh Chu cũng vừa vội vừa hoảng.
“Lỗ Mông? Sao lại kéo hắn vào đây vậy, cái này, cái này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, Đỗ thị giữ chặt Lý Minh Chu còn đi tới đi lui: “Chàng đừng có đi nữa, xoay vòng vòng làm ta chóng hết cả mặt, chàng nói cho rõ ràng đi.”
Lý Minh Chu đặt mông ngồi xuống ghế, bưng chén trà trên bàn lên, vừa mới định uống thì phát hiện bên trong trống rỗng. Hắn buông chén xuống, tức muốn hộc máu, nói: “Bắc địa khô hạn, mất mùa khiến không ít người chết. Những người đó chết ở trên đường không ai nhặt xác, thời gian lâu rồi bèn xuất hiện bệnh dịch. Bảy ngày trước ta mới nhận được tin tức, không ít huyện thành ở Bắc địa đã mười mất chín không. Vốn tưởng rằng chuyện này không liên quan gì tới chúng ta, nhưng không nghĩ tới ba ngày trước, Bình Giang cũng phát hiện bệnh dịch!”
Đỗ thị cả kinh, nói: “Thế sao chàng lại không nói sớm?”
“Ta nói sớm thế nào đây? Đó là bệnh dịch!”
Đỗ thị vỗ ngực, người thật sự bị kinh sợ: “Vậy, Bình Giang có nghiêm trọng không?”
Lý Minh Chu lắc đầu: “Người bị nhiễm bệnh tổng cộng có hai mươi mốt người, ta phái người nhốt bọn họ vào nghĩa trang rồi.”
Đỗ thị siết khăn một cái, nói: “Vậy thì phong thành làm gì nữa? Mau mau bảo Lỗ Mông mở cửa thành ra, ta muốn dẫn Hồng Nhi hồi kinh!”
Dứt lời, Đỗ thị xoay người muốn về phòng thu dọn đồ đạc.
Lý Minh Chu một tay bắt lấy cổ tay nàng, ngăn người ở lại: “Phu nhân, nàng đừng có thêm phiền nữa được không? Đã đến lúc này rồi mà còn về kinh cái gì!”
“Không quay về chẳng lẽ ở lại đây chờ chết sao? Lý Minh Chu, Hồng Nhi chỉ mới ba tuổi thôi, sao chàng lại nhẫn tâm như vậy?”
“Nàng, nàng…”
Lý Minh Chu thiếu chút nữa đã bị Đỗ thị nói cho giận đến ngã ngửa.
Một lát sau, hắn thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo: “Phu nhân, không phải là ta không cho các người hồi kinh, mà là bên ngoài quá nguy hiểm! Không nhắc đến chuyện khác, chỉ nói ngoài thành này thôi, đám dân chạy nạn kia còn đang canh giữ ba lớp ngoài ba lớp trong đây này! Nếu không thì nàng cho rằng bệnh dịch của Bình Giang tới từ đâu? Phu nhân, ta sợ mọi người còn chưa đến được kinh thành thì đã bị lây bệnh rồi!”
Vừa nhắc tới chuyện này, Lý Minh Chu đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác rằng lời Khương Mạc nói đúng là không sai, so với những nơi khác, bây giờ an toàn nhất chính là trong thành. Nếu thật sự mặc kệ bá tánh ra vào, chính là mặc kệ cho bệnh dịch tàn sát bừa bãi ở Bình Giang.
Lúc này Đỗ thị cũng trợn tròn mắt: “Vậy, vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể thật sự ngồi đây chờ chết!”
Lý Minh Chu vùi đầu suy tư một phen, nói: “Mặc kệ mấy chuyện này trước đi, giải quyết chuyện trước mắt đã rồi nói. Mọi người đừng có ra cửa, phu nhân nàng chăm sóc Hồng Nhi cho thật tốt.”
Đang nói thì cửa thư phòng bỗng bị gõ vang, nha dịch tới báo: “Đại nhân, Tri huyện các huyện Bình Giang đều tới đây cả, lúc này đang ồn ào muốn gặp đại nhân!”
Lý Minh Chu vừa nghe câu này đã cảm thấy đau đầu. Hôm nay cái đám này nhất định là không muốn để hắn sống yên ổn đúng không.
Kết quả nha dịch kia vừa mới đi, lại có một người vội vàng chạy tới, gõ cửa nói ngoài cửa: “Đại nhân, tứ đại hiệu buôn Bạch lão gia, Chu lão gia, Kiều lão gia và Tôn lão gia tiến đến cầu kiến!”
Lúc này lửa trong lòng Lý Minh Chu không thể kiềm chế nổi nữa, hắn đập bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Lúc này cái đám thương hộ kia tới thêm loạn làm gì nữa! Để bọn họ trở về nhà ngoan ngoãn chờ đi!”
Hạ nhân ngay cửa có chút khó xử, lén liếc mắt nhìn sắc mặt Lý Minh Chu một cái, nói: “Bọn lão gia đó nói, nếu hôm nay không gặp được đại nhân thì sẽ không đi!”
“Cái đám hỗn hào!”
Lý Minh Chu đập bàn rung rầm rầm, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Sau lưng tứ đại hiệu buôn này chính là toàn bộ thương hộ Bình Giang, những người này nếu là một người hai người thì hắn còn có thể đuổi đi, nhưng nếu nhiều thì lại không dễ ứng phó như vậy.
“Lão gia!”
Lúc này Đỗ thị cũng thấy tình huống không đúng, không dám nhắc tới chuyện này nữa, chỉ nhìn Lý Minh Chu, mặt đầy lo lắng.
Lý Minh Chu oán hận nói: “Cái tên Lỗ Mông này, đã nói là phái binh canh thành cho cẩn thận rồi, không để cho bạo động. Bây giờ người đều đã vây quanh nha môn Tri phủ, hắn cũng không thấy động tĩnh gì!”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Phu nhân, nàng ở nhà chăm sóc Hồng Nhi cho tốt, đừng ra cửa.”
Nói xong, Lý Minh Chu bèn ra cửa, nhưng khi sắp ra cửa thì lại quay trở về, mang cái khăn che mặt vừa quên kia lên mặt.
“Chàng cẩn thận một chút!”
Lý Minh Chu đi gặp Tri huyện các nơi trước. Lúc hắn tới, đám Tri huyện kia một đám mặt ủ mày ê, bộ dáng như đại họa rơi xuống đầu vậy.
Lý Minh Chu vừa mới xuất hiện, đám Tri huyện kia như là thấy được cọng rơm cứu mạng, vụt một cái đã vây quanh hắn, mồm năm miệng mười bắt đầu nói: “Lý đại nhân, sao ngài lại có thể đóng cửa thành như vậy?”
“Lý đại nhân, ngài thế này không phải hại chết chúng ta sao?”
“Lý đại nhân, chuyện bệnh dịch kia không phải đã nói là bí mật xử lý hay sao? Sao ngài có thể thông báo tin tức khắp nơi như vậy?”
“Lý đại nhân, phong thành chính là tội lớn, chúng ta chẳng qua chỉ là một quan tép riu thất phẩm, sao có thể gánh nổi?”
“Lý đại nhân, ngài phong thành sao lại không thông báo hơi chút với chúng ta chứ?”
“Lý đại nhân…”
“Lý đại nhân…”
Lý Minh Chu bị kéo tới kéo lui, đầu ong ong toàn là tiếng người, ồn ào đến mức trán hắn thấy đau.
“Được rồi, được rồi, được rồi!”
Tiếng nói của hắn bị át trong đám người, cơn giận Lý Minh Chu vất vả lắm mới đè nén được lại vụt một cái nổi lên, hắn hét lớn một tiếng: “Được rồi, câm miệng lại hết đi!”
Lúc này, đám Tri huyện đều bị trấn áp, không ai mở miệng nói.
Lý Minh Chu kéo quần áo mình về, sửa sang lại một phen mới trừng mắt nhìn người xung quanh một vòng, bước đến ghế trên ngồi xuống, bực tức rót trà trên bàn vào trong miệng. Sau đó, hắn lại rầm một tiếng đặt chén trà xuống bàn: “Các ngươi nhìn xem bộ dạng của các ngươi thế nào? Làm quan phụ mẫu lại lôi lôi kéo kéo ở đây, la lối khóc lóc như một người phụ nhân vậy, còn ra thể thống gì nữa!”
Lý Minh Chu chỉ vào đám huyện quan trước mặt, bộ dáng hận sắt không thành thép, hoàn toàn đã quên bộ dáng hoảng hốt lúc trước khi Khương Mạc bảo hắn phong thành.
Đám huyện quan bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải, vẫn là huyện lệnh Nghĩa An tiến lên một bước, chắp tay nói: “Đại nhân, không phải là hạ quan không biết lễ nghĩa, mà thật sự là chuyện này quá lớn. Chúng ta không thể đè xuống!”
“Đúng vậy, đại nhân, ngài không ra ngoài nhìn xem sao, bá tánh bên ngoài đều vây quanh phủ nha chật như nêm cối, muốn chúng ta nói một lời rõ ràng.”
“Đại nhân, tự phong thành chính là tội lớn, sẽ tru chín tộc, ngài, ngài làm vậy không phải là muốn đẩy chúng ta vào hố lửa hay sao?”
Nói một hồi, đám huyện quan kia lại bắt đầu kích động. Nói đến nói đi, bọn họ ngược lại không phải thật sự lo lắng chuyện bệnh dịch, theo ý bọn họ, có bệnh dịch thì cứ nhốt người lại, có một người thì nhốt một người. Thời gian dài rồi thì sẽ không còn ai bị lây nữa.
Bây giờ, điều mà bọn họ thật sự quan tâm chính là mũ cánh chuồn của bọn họ, là cái đầu của bọn họ!
Lý Minh Chu nghe vào cũng thấy không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, câm miệng hết đi, cả một đám sao cứ không chịu nổi chuyện lớn như vậy chứ!”
“Đại nhân, không phải là chúng ta không chịu nổi chuyện lớn, mà đây là tội lớn rơi đầu!”
Lời Lý Minh Chu nói nhẹ nhàng bâng quơ thế này, đó là bởi vì trên đầu hắn còn có người đỡ, nhưng người phía dưới không biết chuyện này, ai nấy đều gấp đến mức độ đỏ mặt tía tai.
“Đại nhân, bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo!”
“Bây giờ xảy ra chuyện thì sao được, ai chịu trách nhiệm đây?”
Lý Minh Chu liếc mắt nhìn người nói chuyện: “Dù sao cũng không phải là ngươi gánh tội!”
“Vậy ai gánh? Đại nhân gánh sao? Hạ quan chỉ sợ đến lúc đó đại nhân gánh không nổi thôi!”
“Đương nhiên là…”
“Ta gánh!”
Lời Lý Minh Chu nói còn chưa ra miệng, đã nghe thấy một giọng nói truyền đến từ xa.
Ánh mắt của mọi người bị thu hút, xoay người nhìn lại thì thấy Lỗ Mông thân khoác áo giáp, vác đao bước tới. Hắn xuyên qua đám huyện quan kia, lập tức bước tới chỗ Lý Minh Chu, sau đó ngồi xuống ở một vị trí chủ khác. Đôi mắt đằng đằng sát khí của hắn đảo qua mọi người, đám huyện quan kia vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lỗ Mông, đều né tránh rũ mắt xuống.
Lỗ Mông nói: “Thành là bản tướng quân phong, xảy ra chuyện thì có bản tướng quân chịu trách nhiệm.”
Đám huyện quan trợn tròn mắt.
Bọn họ bỗng chốc nhìn Lỗ Mông, hồi lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.
Chờ đến khi phản ứng lại rồi, bèn nhìn về phía Lý Minh Chu đưa mắt ra hiệu. Ý đại khái chính là tên mãng phu này đã làm chuyện như vậy, vì sao Lý Minh Chu lại không ngăn cản.
Lý Minh Chu không để ý tới, hắn cũng đúng thật là bị ồn ào đến mức đau trán. Bây giờ Lỗ Mông đã tới, việc này đương nhiên là để Lỗ Mông giải quyết rồi. Dù sao thì cửa thành cũng là do Lỗ Mông phong.
Lý Minh Chu không nói tiếp, đám huyện quan cũng không còn cách nào, chỉ có thể tự ra ngựa.
Vẫn là vị huyện lệnh Nghĩa An kia: “Lỗ tướng quân, không biết vì sao ngài lại phải phong thành. Theo luật lệ Đại Khánh, tự phong thành cùng cấp với tội mưu phản, là tội lớn tru cả chín tộc, chuyện này không phải là tướng quân không biết, ngài làm như vậy, muốn chúng ta tự xử thế nào đây?”
Lỗ Mông trừng mắt nhìn hắn: “Bình Giang xuất hiện ôn dịch, phong thành là vì bảo vệ bá tánh Bình Giang.”
Lại một huyện lệnh nói: “Nhưng mà…”
Rầm!
Lỗ Mông vỗ bội đao xuống bàn, chờ xung quanh yên tĩnh lại mới mở miệng nói: “Ta đã nói rồi, xảy ra chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm, ở trên hỏi tội cũng không đến trên người các ngươi!”
“Ở trên thì Lỗ tướng quân gánh tội, vì ở dưới thì sao? Lỗ tướng quân sợ là không nhìn thấy dân oán dân hờn bên ngoài rồi, phải nên làm sao đây?”
Lỗ Mông nói: “Ở trên có tội gì trách, bản tướng quân sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không rơi xuống trên đầu các ngươi. Còn bên dưới, cả đám các ngươi đều là quan phụ mẫu của Bình Giang này, dân oán đương nhiên là để chính các ngươi đi giải quyết rồi.”