Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 87: Hoài Nhi



Lão phu nhân lật từng tờ giấy viết thư, đọc rất nhanh. Sắc mặt bà biến hóa nhiều lần, cuối cùng lại trở về bình tĩnh, bà không nói một lời, đôi mắt sớm đã không còn trong trẻo trở nên đen tối không rõ.

“Tiểu thái tử…”

“Không cần gọi nó là tiểu thái tử nữa.”

Lão phu nhân cắt đứt lời Khương Mạc nói, bà cười nói: “Gọi nó là Hoài Nhi đi, tên này là Phù Lan lấy cho nó.”

Khương Mạc tạm dừng một chút, lại nói: “Hoài Nhi sẽ không có chuyện gì đâu, tổ mẫu đừng lo lắng.”

Lão phu nhân nghe vậy lại thở dài: “Chuyện đã đến nước này, nó có thể nhặt về một cái mạng đã là vạn phần may mắn rồi. Chuyện còn lại thì cứ theo như lời Phù Ẩn, mặc cho số phận đi!”

Khương Mạc giật giật môi, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng nàng vẫn nuốt lời trong cổ họng xuống dưới.



Trời đông giá rét lạnh thấu xương đột nhiên tiến đến, như là chỉ trong một đêm đã buông xuống đại địa.

Mọi người chỉ cảm thấy hôm qua còn mặc đồ mùa thu, mà hôm nay đã phải mặc áo khoác mùa đông dày dặn rồi. Đặc biệt là tới ban đêm, gió lạnh đến thấu xương, vừa ra khỏi cửa là có thể cảm nhận được cơn đau như cắt mặt. Bởi vì cơn rét lạnh không giống bình thường này, trong thành Bình Giang lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, tiểu thương trên đường ít có ai có thể chống lại cơn rét này, chỉ lo ở trong phòng nhiều hơn. Sau mấy ngày rét đậm, trận tuyết đầu mùa đúng hẹn bước tới.

Bình Giang đất tại phương Nam, rất ít khi có tuyết rơi, mặc dù có tuyết rơi, cũng chỉ là rơi vụn vặt mấy cái. Nhưng mà năm nay, trận tuyết đầu mùa bắt đầu mùa đông năm nay lại là tuyết lớn bay tán loạn, giương mắt nhìn lên, đâu đâu cũng là một mảnh trắng xóa. Không đến nửa ngày, trên mặt đất đã chồng lên một lớp tuyết dày, chân giẫm xuống dưới có thể giẫm quá mu bàn chân.

Hoài Nhi đến ngay vào ngày tuyết bay đầy trời này.

Khương Mạc mặc một chiếc áo rất dày, trên người còn khoác áo choàng. Nàng đỡ lão phu nhân cũng ăn mặc như thế đứng ở cửa, đứng một bên còn có Triệu đại phu sớm đã được mời đến đây.

Tuyết càng rơi càng lớn, phóng mắt nhìn ra đầy mắt đều là tuyết trắng, loáng thoáng có thể nghe thấy được tiếng vó ngựa phi nước đại đến đây.

Người tới rồi!

Không cần nghĩ nhiều, bọn họ nghe thấy động tĩnh đã nhận định là Hoài Nhi đã tới.

Quả nhiên không lâu sau, một điểm đen nho nhỏ dần dần xuất hiện ở tầm mắt, theo điểm đen kia càng ngày càng gần, chỉ thấy một người một ngựa chạy như bay tới đây, trong nháy mắt đã tới trước mặt.

Xùy!

Bá Sơn ghìm ngựa dừng lại, lưu loát xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước nói: “Thuộc hạ tham kiến lão phu nhân, cô nương!”

Bộ dáng bây giờ của Bá Sơn đã không giống với lần trước mà Khương Mạc gặp y, mặt y đầy gió sương, làn da bị nứt nẻ, trên cằm mọc đầy râu, cả người trông như đã già đi mất mấy tuổi.

Y đi gấp cả ngày lẫn đêm, ra roi thúc ngựa chạy đến, hai mắt đỏ lừ, người đầy mỏi mệt. Ngôn Tình Hài

“Khổ cực rồi!” Lão phu nhân nói.

“Hoài Nhi đâu?” Bà lại hỏi.

“Tiểu công tử ở đây.”

Bá Sơn vạch một góc trong lớp áo khoác thật dày trước người, cẩn thận để lộ đứa bé giấu bên trong.

Đứa bé kia chỉ lộ ra nửa khuôn mặt đã khiến cho người ta cảm thấy không ổn, chỉ thấy sắc mặt nó xanh trắng, hơi thở mỏng manh, trên mặt thế mà lại lộ ra hơi thở điêu tàn kinh người, như là giây tiếp theo sẽ tắt thở. Người ở đây thấy thế, lòng đều hoảng sợ.

“Hồ đồ, hồ đồ, quả thật là càn quấy, đứa bé này đã bệnh thành thế này rồi, sao còn có thể chịu được đường dài xóc nảy chứ. Ngươi, các ngươi ngại mạng nó quá dài hay sao?”

Vọng, văn, vấn, thiết, trên tay Triệu đại phu vốn có bản lĩnh thật sự, ông chỉ nhìn tình trạng của Hoài Nhi một cái, trong lòng đã có ngay phán đoán đại khái, lập tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.

Bá Sơn nghe vậy sắc mặt biến đổi, y cắn răng, mặt mày toàn là đau khổ, nói: “Thuộc hạ biết tội, chỉ là tiểu công tử ngài ấy, ngài ấy đã không thể chịu nổi nữa.”

Môi lão phu nhân run run, nói: “Về phòng trước rồi nói, bên ngoài trời lạnh.”

Đám người bước nhanh vào phòng, bên trong phòng có nhóm lửa, đóng cửa lại thì lập tức ngăn cách cơn lạnh bên ngoài, trong nháy mắt khi vào nhà, sự ấm áp đã bao phủ mọi người.

Sau khi vào nhà, Bá Sơn cởi quần áo ôm Hoài Nhi ra ngoài.

Lúc trước chỉ lộ mặt thôi mà mọi người đã nhìn ra được tình huống của Hoài Nhi không được tốt, bây giờ lộ diện hoàn toàn, mọi người mới biết rằng rốt cuộc nó không khỏe bao nhiêu.

Bây giờ Hoài Nhi chỉ mới hai tuổi, nhưng trông nó chẳng giống đứa bé hai tuổi chút nào. Thân hình nó nhỏ gầy, tứ chi vô lực, nhìn như một đứa bé còn ở tã lót chưa đầy một tuổi vậy. Khó trách Bá Sơn có thể giấu nó ở trong lòng ngực mà không bị phát hiện, nó thật sự quá nhỏ.

Trong đôi mắt của lão phu nhân có nước mắt lập lòe, nhưng bà vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, không có nửa phần thất lễ.

Khương Mạc mím môi cởi áo choàng bên người ra, lộ ra phần áo ngoài màu đỏ nhạt không bị lây phải khí lạnh bên ngoài. Nàng tiến lên một bước, ôm lấy Hoài Nhi từ trong lòng ngực Bá Sơn. Đứa bé trong lòng ngực nhẹ bẫng không chút trọng lượng, Khương Mạc ôm chặt trong ngực, nói với Triệu đại phu: “Phiền Triệu đại phu.”

“Cô nương khách sáo rồi!”

Triệu đại phu đưa tay bắt mạch, lại lật mí mắt và miệng của Hoài Nhi lên cẩn thận quan sát. Trong lúc đó, hàng mày của ông càng nhăn càng chặt, sau đó ông thu tay lại, nếp uốn giữa mày đã nhăn lại thành một chữ 川: “Tiểu công tử vốn sinh ra đã yếu ớt, sau này lại gặp phải nỗi giày vò, cái này…”

Lão phu nhân nói: “Triệu đại phu có chuyện xin nói thẳng!”

Triệu đại phu sờ râu, mặt đầy khó xử nói: “Chứng bệnh của đứa bé này nghiêm trọng như thế, nền tảng vốn đã yếu ớt, bây giờ cơ thể trống rỗng, lão phu thật sự không có chút nắm chắc nào, sợ là phải phụ với tấm lòng tin tưởng của lão phu nhân và cô nương!”

Trên mặt lão phu nhân trắng bệch, bà nói: “Xin Triệu đại phu cố gắng thử một lần, thành hay không thành chúng ta cũng không bắt buộc. Đứa bé này đã như vậy rồi, có thể sống được hay không thì phải xem số phận của nó.”

Triệu đại phu do dự một hồi, nhưng cuối cùng khi ông nhớ đến lúc ôn dịch, Khương Mạc đã giúp đỡ cho ông rất nhiều, bèn lập tức thở dài nói: “Thôi, vậy thì lão phu bèn phải kiệt lực cứu giúp một lần.”

Nói xong, Triệu đại phu ngồi xuống trải giấy mực bút nghiên ra, nâng bút bắt đầu viết phương thuốc. Trong lúc này, ông thường vắt óc suy nghĩ, bút pháp hay tạm dừng, nhưng dù cẩn thận như vậy, ông cũng phải bỏ đi đến ba tờ giấy mới có thể viết ra phương thuốc thích hợp.

Ông giao phương thuốc cho lão phu nhân, nói: “Uống thuốc này trước để thử một thời gian đi.”

Lão phu nhân nhìn một chút, sau đó giao phương thuốc cho Chu ma ma, sau đó nói với Triệu đại phu: “Đa tạ Triệu đại phu. Khoảng thời gian này, phiền đại phu phải ở lại trong phủ rồi.”

“Nên vậy, nên vậy.”

“Vân Châu, sai người đi lấy thuốc, còn nữa, đưa Triệu đại phu an trí đi, Triệu đại phu có yêu cầu gì xin cứ việc mở lời.”

Chu ma ma dẫn Triệu đại phu đi sắp xếp, Khương Mạc giao Hoài Nhi cho Nguyệt Đang.

Khoảng thời gian này, lão phu nhân giao Hoài Nhi cho Khương Mạc chăm sóc.

Chờ đến khi tiễn hết hạ nhân khác đi, trong phòng chỉ còn Khương Mạc, Bá Sơn và lão phu nhân, thì cặp mắt của lão phu nhân chợt trở nên sắc bén, đâm về phía Bá Sơn như là một mũi tên nhọn: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao Triệu đại phu lại nói Hoài Nhi vốn sinh ra đã yếu ớt, nó là một đứa bé hai tuổi, sao lại lớn lên như vậy?”

Bá Sơn “thịch” một tiếng quỳ xuống mặt đất, rũ đầu xuống, nghẹn ngào nói: “Lão phu nhân, hoàng hậu nương nương người ấy giấu hết mọi việc lại. Nguyên Đức Đế kia bẩm sinh có tật, trẻ con sinh ra trong cung mười không còn một, cho dù có thể sống sót thì cũng sẽ bị bệnh, sống không được lâu! Năm đó sau khi hoàng hậu nương nương sinh tiểu thái tử ra không lâu đã phát hiện chuyện này. Nhưng nương nương hoàn toàn giấu diếm chuyện này, chuyện này ngay cả công tử cũng không biết, mãi đến bây giờ khi tiểu thái tử trúng độc, hoàng hậu nương nương mới nói ra.”

Khương Mạc nghe xong lời này thì kinh ngạc trong lòng, Nguyên Đức Đế thế mà lại có bệnh di truyền! Cho nên những đứa bé chết đi trong cung không phải là chết non vì đấu tranh chốn cung đình, mà tất cả đều là vì bệnh di truyền của Nguyên Đức Đế!

Lão phu nhân nghe vậy thì ngơ ngẩn, hồi lâu sau, bà mới suy sụp nói: “Khó trách, khó trách lúc Hoài Nhi sinh ra ta đã thấy nó đặc biệt gầy yếu, chỉ là chưa bao giờ nghĩ sâu thêm, thì ra là thế, thì ra là thế!”

“Mấy năm nay hoàng hậu nương nương cẩn thận nuôi dưỡng tiểu thái tử, mắt thấy tình huống thay đổi tốt đẹp, lại không ngờ rằng bị Triệu Túc…”

Lời kế tiếp Bá Sơn không nói ra, từ sau khi Hi Phù Ẩn hồi kinh, chuyện rúng động lòng người phải trải qua quá nhiều. Chuyện của tiểu thái tử càng khiến mọi thứ lên tới cao trào.

Bây giờ, cuộc tranh đấu giữa Hi Phù Ẩn, hoàng hậu và Triệu Túc đã đến hồi kết, cũng là giai đoạn quan trọng nhất. Hai bên đã rơi vào trạng thái điên cuồng, ai thua ai thắng rất nhanh sau đó sẽ có kết quả.

“Lục hoàng tử thì sao? Vị Lục hoàng tử mới đăng cơ kia có bị bệnh hay không?” Khương Mạc cau mày hỏi hắn.

Bá Sơn ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Mạc: “Lục hoàng tử không có chuyện gì, công tử đã tìm thái y bắt mạch cho rồi, thân thể Lục hoàng tử khỏe mạnh, bệnh của Nguyên Đức Đế ngài ấy không bị dính một cái nào.”

Cho nên nó cũng chính là một trong những nguyên nhân rất quan trọng khiến Hi Phù Ẩn toàn lực đề cử đứa bé đó ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế.

Lời Bá Sơn vừa dứt, trong phòng rơi vào an tĩnh, tất cả mọi người im lặng.

Thật lâu sau đó, lão phu nhân thở dài một hơi: “Thôi, Bá Sơn cũng đã vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Vâng!”