Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 92: Sầu lo



Vào giữa trưa, hơn nữa còn là một buổi trưa trời nắng chói chang, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người rất ấm áp dễ chịu.

Khương Mạc sai người dọn một cái ghế ra sân phơi nắng, ngoài ra còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một ly trà và một đĩa điểm tâm.

Khương Mạc đang cầm sách đọc rất chú tâm, tất cả tinh thần đều bị thế giới mỹ lệ trong sách hấp dẫn, nàng đọc như si như say, ngay cả khi bên cạnh có một người ngồi xuống, nàng cũng không nhận ra.

Hồi lâu sau, Khương Mạc chỉ cảm thấy cổ cứng đờ đau nhức, nàng đặt thư lên bàn trở lại, hoạt động cổ một chút, sau đó ngáp một cái rồi duỗi lưng.

Lưng vừa mới duỗi được một nửa, nàng đã thấy được Hi Phù Ẩn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, trong tay cũng cầm quyển sách như nàng.

Khương Mạc thu tay lại, hỏi hắn: “Sao chàng lại qua đây?”

Đôi mắt Hi Phù Ẩn từ sách chuyển lên trên người Khương Mạc, hắn nói: “Buổi học hôm nay của Yến Bình xong rồi, ta đến gặp nàng.”

Khương Mạc cười mỉm: “Chuyện của chàng đều xử lý hết rồi sao?”

Hi Phù Ẩn gật đầu: “Sắp xong cả rồi.”

Hắn cầm trà lên nhấp một miếng, lúc buông chén trà xuống, ánh mắt hắn liếc đến quyển sách trên bàn. Hi Phù Ẩn cầm sách lên, nhướng mày hỏi nàng: “Nàng thích địa lý chí?”

Hóa ra quyển sách lúc trước Khương Mạc đọc chính là một quyển sách về địa lý.

Khương Mạc ừ một tiếng, sau đó nói: “Trước kia ta thường đi khắp nơi, cứ thích đến một vài chỗ thần bí khó lường thú vị. Ngần ấy năm trời, bèn thích đọc những quyển sách linh tinh như địa lý chí.”

Nghe Khương Mạc nói thế, Hi Phù Ẩn cũng thấy hứng thú, hắn hỏi: “Chỗ nào thần bí khó lường? Chỗ nào thú vị?”

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Hi Phù Ẩn, Khương Mạc nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Những địa phương mà ta đi qua có chỗ rất quái lạ, nơi đó xảy ra rất nhiều sự kiện thần bí.”

Hứng thú trong Hi Phù Ẩn càng ngày càng nhiều: “Thần bí là thần bí ra sao?”

Thấy Hi Phù Ẩn có hứng thú như vậy, Khương Mạc cũng kể lại cho hắn nghe những chuyện mà nàng từng trải qua.

“Ví dụ như ta đã từng đến một khu rừng, nơi sâu nhất trong rừng có một cái hồ, nhưng xung quanh hồ chất đầy xương cốt, phàm là có vật sống tới gần, không kể là động vật hay là con người đến đó, đều sẽ chết một cách không thể hiểu được.”

“Sao lại chết? Chẳng lẽ nơi đó có vật độc?”

Khương Mạc gật đầu: “Cũng có thể nói là độc. Sau đó ta đã tự trải nghiệm, chỉ gần tới gần cái hồ kia, ta sẽ sinh ra ảo giác. Dù là động vật hay là con người, một là tự giết hại lẫn nhau, hai là chịu không nổi nên tự sát, cho nên mới thành như vậy.”

Hi Phù Ẩn nghe vậy, sắc mặt hơi nghiêm túc lên: “Nàng có bị thương hay không?”

Khương Mạc lại không thèm để ý: “Sao có thể không bị thương được chứ, ta thiếu chút nữa đã chết ở nơi đó, chẳng qua chàng cũng biết ta mà, ta không chết được.”

Khương Mạc nhấc tay lên nói.



Biểu cảm trên mặt Hi Phù Ẩn cũng không vì vậy mà trở nên nhẹ nhàng, chờ đến khi thấy hắn định nói gì thêm, Khương Mạc đã giành nói trước: “Đúng rồi, chàng biết không, ngoại trừ nguy hiểm ra, những nơi đó còn có rất nhiều thứ thú vị. Chàng có nghe qua một loại hoa tên là hoa ăn thịt người chưa, còn có cả môt loại dây leo tên là dây leo bắt người nữa.”

“Đó là thứ gì? Hoa ăn thịt người sẽ ăn thịt người sao? Dây leo bắt người sẽ bắt người sao?” Hi Phù Ẩn hỏi.

Khương Mạc lập tức cười: “Tuy rằng mọi người gọi hoa thịt người là hoa ăn thịt người, nhưng nó lại không ăn thịt người, thật ra nó tên là hoa Đại Vương, chỉ là nó có tập tính giống như động vật cộng thêm những truyền thuyết nghe nhầm đồn bậy về nó, cho nên mới tạo thành tính thần bí của nó. Vì thế nên mọi người bèn thuận miệng gọi nó là hoa ăn thịt người.”

“Dây leo bắt người thì sao?”

“Thứ này thì đáng mặt tên nó thật, một khi chạm vào dây leo của nó, nó sẽ siết chặt gắt gao, siết cho đến khi con mồi chết đi. Dây leo bắt người thông qua phương thức như vậy đạt tới mục đích có được chất dinh dưỡng, sau đó tồn tại.”

Hi Phù Ẩn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng: “Thế gian này lại có nhiều thực vật kỳ quái như vậy.”

“Đương nhiên, thực vật thần kỳ như vậy còn có rất nhiều nữa, ta kể cho chàng nghe ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Ngoại trừ thực vật ra thì còn có động vật, ví dụ như tinh tinh có một khuôn mặt đầy lông như mặt người. Đương nhiên còn có những chỗ cách lục địa rất xa hoặc sâu trong biển rộng có rất nhiều sinh vật biển mà chúng ta chưa từng thấy. Ví dụ như sứa này, cá mập, cá heo biển hay là hải mã. Ở cực Nam thế giới là băng, ở đó còn có những con chim cánh cụt đi lắc lư lắc lư, cực Bắc thế giới cũng toàn là băng, có một loại gấu thân trắng…”

Hi Phù Ẩn tự xưng là đọc vạn quyển sách, nhưng những chuyện mà Khương Mạc nói ra hắn chưa từng đọc được, hắn thậm chí còn không thể tưởng tượng ra những sự vật mà nàng miêu tả. Giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận rằng kiến thức của mình hạn hẹp, hóa ra ngoại trừ phần ranh giới trông như mở mang như Đại Khánh trước mắt, thế giới này còn có những phần đất bao la hơn nữa.

Nhưng điều quan trọng nhất là khi Khương Mạc kể về những điều này, trong đôi mắt nàng bắn ra vẻ rực rỡ mà hắn chưa từng thấy được.

“A Khương rất thích đến những nơi như vậy sao?”

Hi Phù Ẩn đột nhiên đặt câu hỏi cắt đứt sự lải nhải của Khương Mạc.

Giọng nàng đột nhiên im bặt. Biểu cảm trên mặt Khương Mạc đột nhiên trở nên khó hiểu, nàng mím môi suy nghĩ: “Ta không biết, ta chưa từng nghĩ tới.”

Lúc bắt đầu tiến vào rừng rậm dã ngoại, nàng chỉ là vì tự bảo vệ mình, sau này thì là vì sinh tồn, nhưng có thích hay không, trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến.

Hi Phù Ẩn nghe vậy, sắc mặt trở nên bao dung, hắn dịu dàng nói: “A Khương, nàng thích.”

Khương Mạc ngơ ngác nhìn Hi Phù Ẩn.

“A Khương, chờ chuyện ở đây xong xuôi, ta sẽ theo nàng du lịch, đi khắp núi xanh sông lớn thế gian này được không? Đến lúc đó, đến lượt ta chăm sóc nàng, nàng đi không được đến lượt ta cõng nàng, có nguy hiểm đến lượt ta bảo vệ nàng, được không? Ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Khương Mạc vẫn nhìn Hi Phù Ẩn như cũ, nàng nhìn không chớp mắt, nhìn người đàn ông đang tắm mình dưới ánh mặt trời như đang khoác lên người một hào quang thánh khiết. Trông hắn như thần tiên đang ngồi trên Cửu Trọng Thiên cao xa, cốt cách như ngọc, tướng tá như kim, phong vận nho nhã.

Mà người như thế, lại đang nhìn nàng yêu thương, nói lời âu yếm với nàng.

Đột nhiên, Khương Mạc đỏ mặt.

Nàng ngoảnh mặt đi, gật đầu loạn xạ: “Ừm, chờ chàng xong chuyện ta dẫn chàng đi. Vừa lúc ta đọc thấy rất nhiều địa phương thú vị từ trong địa lý chí, đến lúc đó chúng ta sẽ đi hết.”

Hi Phù Ẩn nao nao, sau đó hắn nhìn thấy vành tay đỏ ửng của Khương Mạc, hắn đột nhiên cười nói: “Được, ta chờ A Khương dẫn ta đi.”

Gió nhẹ lay cành, vài chiếc lá đung đưa trong làn gió.

Khương Mạc thì thầm với Hi Phù Ẩn, vì để hai người hòa hợp một lần nữa, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang tự giác lui ra cho hai vị chủ tử đủ không gian riêng.

Đến trưa rồi, ánh mặt trời càng thêm nóng cháy, Khương Mạc thậm chí cảm thấy hơi nóng. Vào mùa đông mà có thể có thời tiết như vậy thật ra rất tốt. Khương Mạc lại có vẻ có chút sầu lo, nàng buông chén trà, ngơ ngác nhìn không trung vạn dặm không mây. Bầu trời xanh đến mức sáng trong, rất đẹp đẽ, thời tiết như vậy nhìn vào đã biết ngày mai nhất định sẽ là một ngày nắng lớn.

“Có chuyện gì vậy?” Hi Phù Ẩn nhìn bộ dáng của nàng, hỏi.

“Hôm nay có chút không bình thường.” Khương Mạc lẩm bẩm nói.

Hi Phù Ẩn nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Khương Mạc, hơi nhíu mày.

“Không bình thường thế nào?”

Khương Mạc đưa ánh mắt nhắm ngay vào Hi Phù Ẩn, nghiêm túc nói: “Bây giờ đã chính thức bắt đầu vào đông. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, nhiệt độ không khí càng ngày càng cao. Gió ngày hôm qua còn hơi lạnh, ta còn phải mặc áo bông, mà hôm nay ta đã mặc vào trang phục mùa thu, đếm ngược về đoạn thời gian lúc trước khi vừa mới bắt đầu mùa đông, trời lại đổ tuyết lớn liên miên. Khi thì tuyết lớn bay loạn, khi thì mặt trời lên cao, thời tiết kỳ lạ đến mức không được bình thường. Ta có một dự cảm xấu ngay lúc này, sợ là Tết năm nay không ăn yên ổn được rồi.”

Hi Phù Ẩn nghe xong, lập tức ngộ ra ngay. Hắn nhìn về phía không trung, hai ngày nay mỗi ngày một mùa, xem xu thế hôm nay, chỉ sợ ngày mai lại phải mặc quần áo mùa hè, thời tiết đúng là không bình thường.

Khương Mạc thở dài: “Nạn hạn hán ở Bắc địa còn chưa trôi qua, phương Nam đừng xảy ra chuyện nữa.”

Hi Phù Ẩn nén lại sự nghi ngờ trong lòng, điềm đạm đáp: “Trước đó vài ngày Bắc địa có đổ mưa, tuy rằng không lớn nhưng cũng được xem là một dấu hiệu tốt.”

“Thật sao?” Khương Mạc có chút vui sướng.



“Ừ, trước đó không lâu.”

“Vậy là tốt rồi.”



Sự thật quả nhiên cũng giống như suy nghĩ của bọn họ, mới đầu ngày, mặt trời buổi sáng đã mọc rồi. Theo lý thuyết, thời gian có ánh sáng mặt trời vào mùa đông sẽ trở nên ngắn lại, ban đêm sẽ trở nên dài hơn, nhưng hôm nay lại giống như một mùa hè, từ sáng sớm mặt trời đã mọc lên, độ ấm đột nhiên tăng cao, trang phục mùa thu hôm qua đã không thể mặc được nữa.

Thời tiết quỷ dị khiến lòng người kinh sợ!

Không chỉ là Khương Mạc, ngoại trừ lão phu nhân ra, khi mọi người cùng nhau ngồi trên bàn ăn cơm, ngay cả Hoài Nhi và Yến Bình đều thay áo mỏng. Vì chuyện này mà Khương Mạc sầu lo trong lòng, ăn cũng cũng ngẩn người.

Chờ ăn cơm xong rồi, Hi Phù Ẩn mang Yến Bình xuống hỏi thăm học vấn thế nào. Hi Phù Lan dẫn Hoài Nhi và Khương Mạc cùng nói chuyện phiếm với lão phu nhân.

“Tẩu tẩu!”

“Gì thế?”

Khương Mạc bị Hi Phù Lan kêu đến mức quay người lại, nàng nhìn Hi Phù Lan vẻ mờ mịt.

Hi Phù Lan cười hiền hòa: “Tẩu tẩu, tổ mẫu đang gọi tẩu kìa?”

Khương Mạc lại ngơ ngác nhìn về phía lão phu nhân: “Tổ mẫu, người gọi con có chuyện gì không ạ?”

Lão phu nhân nhìn nàng oán trách: “A Khương con đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến mất hồn, ta đang hỏi con, con và Phù Ẩn dự định khi nào thì thành hôn?”

Đề tài nhảy nhanh quá, Khương Mạc không theo kịp, nàng vừa ngơ ngác vừa luống cuống. Hồi lâu sau, nàng mới ấp úng nói: “Tụi con còn chưa thương lượng!”

Lão phu nhân nói: “Chuyện này nên đưa vào lịch trình, nếu con thấy ngại, tổ mẫu đi thương lượng với Phù Ẩn giúp con.”

“Không phải đâu, tổ mẫu.”

Khương Mạc xua tay, sau đó nàng mím môi lại, do dự hồi lâu, nàng nói ra chuyện mà trong khoảng thời gian này nàng lo lắng nhất.

Lão phu nhân vốn là kiến thức bất phàm, Hi Phù Lan cũng từng làm đế mẫu một nước, khi Khương Mạc nói xong, hai người đều hiểu ra. Biểu cảm trên mặt hai người cũng càng ngày càng nặng nề.

Hồi lâu sau, lão phu nhân mở miệng: “A Khương, con nghĩ thế nào?”

Khương Mạc sắp xếp từ ngữ một chút, vừa nghĩ vừa nói: “Chuyện khác thường tất có điều xấu. Thời tiết dị thường thế này, con nghĩ rằng hoặc là nó sẽ xảy ra nạn hạn hán như Bắc địa, hoặc là chúng ta sẽ phải trải qua một mùa đông vô cùng rét lạnh.”

Nói xong, nàng tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Dù là loại tình huống nào, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước tiên. Một khi thời tiết dị thường, lương thực sẽ là thứ quan trọng nhất. Chúng ta cần phải trữ lương, nếu như là trời đông giá rét, chúng ta còn cần phải trữ than đá và củi gỗ. Quan trọng hơn là, để phòng Bình Giang sinh loạn một lần nữa, bây giờ không giống với đợt ôn dịch lần trước, thời gian xảy ra ngay lúc này sẽ càng ngày càng dài thêm, tục ngữ nói nước ấm nấu ếch xanh, chỉ sợ rằng lòng người chập chùng, đến khi bùng nổ sẽ không thể ngăn lại.”

“Ý của tẩu tẩu là ngoại trừ chuyện phải lo lắng chúng ta ra, chúng ta còn phải chăm sóc cho bá tánh Bình Giang?” Hi Phù Lan chậm rãi mở miệng.

Khương Mạc gật đầu: “Đúng vậy, thật ra chuyện quan trọng nhất chính là ổn định giá hàng, ổn định thị trường, bảo đảm trong thành không cạn lương thực, dù thế nào cũng phải chịu đựng qua mùa đông này. Chuyện còn lại qua mùa đông rồi nói.”

Hi Phù Lan trầm ngâm một lát, nói: “Mấy chuyện mà tẩu tẩu nói, chỉ sợ phải có được sự phối hợp của thương hộ Bình Giang mới xong xuôi. Tuy rằng thương nhân trọng lợi, nhưng để quan phủ ra mặt hứa hẹn điều tốt ví dụ như miễn giảm thuế thu nhập, hẳn là bọn họ sẽ đồng ý.”

Khương Mạc nghe xong lại cười khổ, nàng nhìn Hi Phù Lan nói: “Hẳn là Phù Lan không biết, ta đã sớm đắc tội đám thương nhân Bình Giang này rồi. Chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng nghe lời đồng ý như vậy.”

Hi Phù Lan không nghĩ tới khúc giữa còn có chuyện khác, nàng hơi sửng sốt: “Là vì sao vậy?”

Mặt Khương Mạc lộ vẻ cay đắng: “Lúc trước ôn dịch hoành hoành, thương hộ trong thành Bình Giang liên hợp với nhau đẩy giá hàng lên cao, ta bèn ra tay thu dọn bọn họ một phen, móc ra rất nhiều của cải từ trên người bọn họ để chống lại ôn dịch. Sau đó vì tru sát Lê Phàn, ta lại lợi dụng Bạch Viễn Sơn, người đứng đầu thương hộ thành Bình Giang, làm ông ta sợ không nhẹ. Hẳn là bây giờ bọn họ đang hận chết ta, mà lúc trước tri phủ Bình Giang Lý Minh Chu cũng có trộn lẫn trong chuyện này, chỉ sợ ai ra mặt cũng không có tác dụng.”

“Bọn họ hận con, nhưng cũng sợ con!” Lúc này, lão phu nhân vẫn luôn không mở miệng đột nhiên nói.

Biểu cảm bà rất chắc chắn, bà nói: “Có khi uy hiếp lại chính là cách có tác dụng nhất. Cho dù trong lòng hắn hận chết con, một khi hắn còn sợ con, hắn sẽ không có gan để từ chối con. Yên tâm đi, con muốn làm chuyện gì thì cứ việc đi làm đi!”

Lời nói của lão phu nhân như một cây Định Hải Thần Châm, lập tức giữ lại tâm thần Khương Mạc, những điều nàng lo lắng chẳng qua cũng chỉ như thế.

Sau khi rời khỏi sân lão phu nhân, nàng cáo biệt với Hi Phù Lan xong thì lập tức sai người đi chuẩn bị. Lương thực bọn trữ lại từ lần ôn dịch trước còn chưa ăn xong, Khương Mạc sai người đi mua thêm một ít, đặc biệt nhấn mạnh phải mua củi gỗ và than đá. So với hạn hán, nàng có xu hướng ngả về khả năng sau hơn. Còn về việc là khả năng nào, chỉ có thể từ từ xem ý định của ông trời.



Đúng là không thể nhắc tới con người, buổi sáng bọn họ mới đề cập đến Lý Minh Chu, buổi chiều Lý Minh Chu đã gửi thiệp cho nàng.



Khương Mạc mở thiệp ra, đọc từ đầu đến cuối, chỉ cảm thấy cả thư toàn là nói nhảm, đến câu cuối cùng hắn mới nói ra mục đích, hóa ra không biết từ chỗ nào mà Lý Minh Chu lại nghe ngóng thấy Hi Phù Ẩn bí mật tới Bình Giang, cho nên muốn bái kiến Hi Phù Ẩn, hắn hy vọng Khương Mạc sẽ dẫn hắn gặp mặt.

Khương Mạc đọc xong trực tiếp cầm thiệp mời đến gặp Hi Phù Ẩn.

“Thế nào, chàng có gặp hay không?” Nàng hỏi.

Sau khi Hi Phù Ẩn đọc thiệp mời xong, hắn cũng không vội trả lời câu hỏi của Khương Mạc, mà hỏi ngược lại: “A Khương cảm thấy Lý Minh Chu là loại người thế nào?”

Khương Mạc lại thật sự không ngờ hắn sẽ hỏi mình câu hỏi nàng. Nàng cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, thật ra nếu tính lại thì quan hệ giữa nàng và Lý Minh Chu cũng không tệ, chuyện của Lê Phàn lần trước hắn cũng cho nàng thiếu nợ. Bây giờ nhắc lại, thật ra là nàng còn thiếu ân huệ của Lý Minh Chu. Nàng vốn định nói lời hay cho hắn, dù sao thì nàng cũng đang bắt người tay ngắn, nhưng lời đến bên miệng, Khương Mạc lại nuốt vào trong.

Thân phận Hi Phù Ẩn không bình thường, Lý Minh Chu rất có thể thay đổi cảnh ngộ sau này vì một câu nói của nàng, thắng hay hàng đều có khả năng.

Nhưng bàn về thân lâu quen dài, so với Lý Minh Chu, Khương Mạc để ý Hi Phù Ẩn hơn.

Cho nên sau khi do dự một lát, Khương Mạc vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Ta cảm thấy Lý Minh Chu là một người thú vị.”

Hi Phù Ẩn: “Sao nàng lại có lời này?”

Khương Mạc nói: “Bằng góc độ làm quan, chàng nói hắn là tham quan đúng không, nhưng khi Bình Giang có ôn dịch, phàm là hắn bằng lòng cấu kết làm việc xấu với đám thương hộ kia, hắn có thể thu được số tiền mà cả đời này hắn dùng không hết. Nhưng nếu chàng nói hắn là thanh quan, người khác đưa tiền cho hắn, hắn lại nhận hết không từ chối một ai. Nếu chàng nói hắn tính nết gian xảo, dường như hắn cũng không phải vậy. Chàng nói hắn thành thật, lúc phong thành hắn còn không quên dát vàng lên mặt mình, đắp nặn bản thân vừa vĩ đại vừa vô tư. Đến bây giờ, trong dân gian còn có người lập bài vị trường sinh cho hắn, nói hắn vì nước vì dân, là thanh thiên đại lão gia! Tóm lại, bản thân hắn có chút thú vị, có chút tên tuổi.”

Cuối cùng, Khương Mạc tổng kết lại.

Hi Phù Ẩn ném thiệp trên tay lên bàn, nói: “Bình Giang dồi dào, giữ vị trí chính ở phương Nam. Năm đó sau khi trúng cử, Lý Minh Chu cưới con gái của Đỗ Cảnh, ở Hàn Lâm viện một năm thì đến Bình Giang làm tri phủ. Năng lực Lý Minh Chu bình thường, nhưng ở Bình Giang một cái là ở nhiều năm liền, chưa từng có chuyện gì xảy ra. A Khương có biết vì sao không?”

“Vì sao vậy?”

“Bởi vì Lý Minh Chu rất thạo chân truyền từ nhạc phụ của hắn, thờ phụng đạo trung hòa. Tuy rằng Bình Giang phú quý, nhưng tình huống phức tạp, vũng lầy sau lưng nó sâu không lường được, nhưng Lý Minh Chu chỉ bằng một đạo trung hòa tài giỏi, dần dần ăn sâu vào trong như tằm ăn nhiều năm, mạnh mẽ bắt lấy Bình Giang.”

Trên khuôn mặt Hi Phù Ẩn xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm: “Thương hộ Bình Giang sợ là sợ thanh quan, sợ quan viên năng lực xuất chúng. Thanh quan không thu tiền, đường bọn họ không dễ đi, tâm tư không an ổn. Quan viên có năng lực thì cứ muốn làm chuyện lớn, chuyện làm đầu tiên sẽ là khai đao với bọn họ, gia tài hay mạng sống đều có khả năng khó giữ được. Ngược lại, người giống như Lý Minh Chu, những kẻ lấy tiền làm việc lại trông như cùng đường với bọn họ, cho nên bọn họ tiếp nhận hắn. Một khi đám người này tiếp nhận hắn, người giữ chức cao nhất ở Bình Giang như hắn đương nhiên cũng sẽ trở thành thủ lĩnh của đám người này.”

Cho nên hắn mới có thể khống chế Bình Giang, đây là bí mật khiến Lý Minh Chu ở lại Bình Giang.

Hắn trở thành bọn họ, gia nhập vào bọn họ, trở thành tâm phúc của bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lấy hắn cầm đầu.

Nghe Hi Phù Ẩn giảng giải như vậy, Khương Mạc chỉ cảm thấy mở mang tầm mắt, nàng thật sự không nghĩ tới Lý Minh Chu lại sống ở Bình Giang như vậy.

“Cũng đúng là bởi vì hắn, ta mới có thể nhanh chóng thành lập cọc ngầm ở Bình Giang, thuận lợi dừng bước.”

Dù sao thì chỉ cần có tiền là có thể giải quyết hết mọi chuyện.

“Vậy, chàng có gặp hắn không?”

“Gặp, đương nhiên là phải gặp rồi. Ta cũng phải nhìn xem, người mà Đỗ Cảnh dạy dỗ ra có được bao nhiêu phần chân truyền của hắn.”