Cháy Nắng

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ



Chạng vạng, mặt trời lặn dần từng tấc sau những ngọn đồi xanh, ánh nắng nghiêng về hướng tây, đổ bóng trên những hàng cây ở vùng quê đầy bùn đất.

Vào mùa hè ban ngày kéo dài đằng đẵng, cho đến khi mặt trời lặn khuất hẳn khỏi trái đất, bầu trời vẫn chưa tối hẳn, ráng chiều ấm áp, những đám mây ráng hồng bao phủ đầy bầu trời.

Tân Nguyệt đội chiếc mũ lưỡi trai lên, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, những tia nắng phản chiếu vào mắt cô, tạo nên một mảng ánh sáng và bóng tối mờ nhạt.

Mắt cô vốn dĩ đã rất đẹp, giờ phút này lại càng đẹp hơn.

“Ầm ầm ầm——”

Sau lưng vang lên âm thanh của chiếc mô tô cũ kỹ.

Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt, thuận tay kéo thấp vành mũ, chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo.

Tiếng chân ga của chiếc xe mô tô từng bước đến gần, ngồi trên xe là một người đàn ông tầm 50 tuổi, dáng vẻ xấu xí.

Người đàn ông đi qua liền giảm tốc độ, sau khi xác định được thiếu nữ đang đeo cái giỏ đựng cỏ, đội chiếc mũ lưỡi trai ở trước mặt là Tân Nguyệt, ông ta nhướng một nửa lông mày lên, trong miệng lập tức bật ra một tiếng chao ôi: “Đây không phải là đại minh tinh sao, đại minh tinh còn phải đi cắt cỏ hả.”

Tân Nguyệt không quan tâm ông ta, tiếp tục đi về phía trước, nghe thấy giọng nói cô liền nhận ra đây là ông già độc thân thích khua môi múa mép nhất trong thôn.

Người thành phố luôn thích dùng “Người đàn bà ba hoa trong làng” để hình dung những người phụ nữ thích buôn chuyện và đâm chọt người khác, nhưng thực ra đàn ông mọc răng nướu lên, thì giọng điệu ra vẻ ta đây càng khiến người khác buồn nôn hơn.

Tân Nguyệt mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của ông ta càn quét trên người mình, cô đều cảm thấy so với việc nuốt phải ruồi nhặng còn cực kỳ ghê tởm hơn.

Ông ta nhìn thấy Tân Nguyệt hoàn toàn xem ông ta là không khí, âm thầm khinh bỉ một tiếng, sau đó lại hét lớn lên: “Ây dô, đại minh tinh ra vẻ ta đây.”

Ông ta vặn tay ga vượt qua Tân Nguyệt, khi đi còn không quên vứt lại một câu: “Loại gì vậy, còn thật xem mình là minh tinh à.”

Bị người khác giễu cợt như vậy, vẻ mặt của Tân Nguyệt cũng không có biến động gì.

Trong thôn làng những lời đồn đoán về Tân Nguyệt chưa bao giờ là ít, cô sớm đã thành thói quen, chỉ là gần đây có một chuyện đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió, khiến cô phải đội mũ che mặt khi ra ngoài, bằng không căn bản không có cách nào yên tĩnh.

Sự việc xảy ra sau kỳ thi đại học.

Hai ngày hôm đó ở trường học, toàn bộ học sinh lớp 12 chụp ảnh tốt nghiệp, cũng có người quay video.

Một nữ sinh lén lút quay trộm nam sinh mà mình yêu thầm đăng lên mạng, ghi caption: “Thanh xuân của tôi.”

Đoạn video đã nhận được hàng trăm nghìn lượt thích chỉ sau một đêm, tuy nhiên đoạn video này trở nên nổi tiếng không phải vì nhân vật chính ở trong video, mà là Tân Nguyệt vô tình lọt vào ống kính, chỉ xuất hiện trong video vỏn vẹn ba giây.

Bình luận và sự chú ý toàn bộ nằm trên người Tân Nguyệt:

“Mẹ nó! Nữ sinh đi ngang qua ở giữa thật xinh đẹp!”

“Cô gái đó mới là thanh xuân của không ít người.”

“Ba giây, tôi muốn biết đây là trường học nào, học kỳ sau tôi chuyển trường!”

“Tuyệt vời, nữ chính lạnh lùng trong tiểu thuyết có mặt rồi.”

Vài ngày tiếp theo, lượng phát lại của video vẫn không ngừng gia tăng, lượt thích vượt mốc 10 triệu một cách thần kỳ.

Thậm chí khu vực bình luận của các nữ idol mạng khác cũng có không ít người để lại bình luận:

“Tôi vẫn chưa quên được cô gái chỉ xuất hiện ba giây kia.”

Thấy đoạn video này bùng nổ, các tài khoản marketing trên các nền tảng khác cũng rục rịch lôi kéo độ nóng.

Có blogger thống kê, trong năm ngày đoạn video này đã đạt 300 triệu lượt xem trên các nền tảng lớn.

Với sự bùng nổ của đoạn video, trước nhà của Tân Nguyệt mỗi ngày đều có người đại diện của các công ty giải trí và các tên du côn nhàn rỗi ở các thị trấn xung quanh chạy đến tìm cô, đây cũng là nguyên nhân vì sao những người lắm mồm ở đây luôn gọi cô là đại minh tinh.

Người trong thôn đều cảm thấy cô sẽ rời khỏi cái vùng quê này để làm idol mạng hoặc minh tinh, cho dù Tân Nguyệt viết ở trên cửa “Không ký công ty, đừng làm phiền”, đám người đó chỉ cần nhìn thấy cô thì liền gọi “Đại minh tinh”.

Tân Nguyệt không có kế hoạch ký hợp đồng với công ty giải trí, sau khi nói không ký công ty, trước cửa gần đây đã giảm bớt người của các công ty giải trí, nhưng vẫn có một đám du côn hàng ngày chạy tới trước cửa nhà cô, hôm nay cô đi ra ngoài phải trèo cửa sổ.

Rất may thôn của bọn họ nằm ở trên núi, cách các thôn khác và thị trấn rất xa, ở vùng hoang vu hẻo lánh này chỉ có người trẻ tuổi mới biết dùng điện thoại, bằng không có lẽ đến cửa sổ cô đều trèo không được.

Khi trèo cửa sổ, cô đeo chiếc giỏ trống, lúc này trong giỏ chất đầy cây cỏ phấn hương, tất nhiên không thể trèo cửa sổ được, chỉ có thể đi vào nhà bằng cửa trước.

Cô nghĩ đến giờ này rồi, có lẽ đám du côn kia cũng đã rời đi, lái xe đi từ thôn Hoàng Nhai vào thị trấn gần nhất cũng phải mất hai giờ đồng hồ, trừ khi đám người đó không ăn không uống.

Tuy nhiên mấy tên này thật sự không ăn không uống ngồi xổm trước cửa nhà cô.



Thấy Tân Nguyệt xuất hiện, vài tên du côn đang dựa đầu vào tường lập tức lấy lại tinh thần.

Một tên ốm yếu nhuộm mái tóc màu vàng vỗ tay đứng dậy khỏi mặt đất, cà lơ phất phơ nâng cằm cô lên: “Tôi nói này người đẹp, muốn cô cô một lần thật khó.”

Tân Nguyệt khẽ nâng cằm lạnh lùng quét qua hắn, khóe mắt nhìn thấy một tên mập mạp đứng bên cạnh phấn khởi lấy điện ra quay video cô, cô lập tức kéo vành mũ thấp xuống che khuất mặt.

Tên tóc vàng châm biếm: “Xinh đẹp như vậy che lại làm gì.”

Một tên có đầu húi cua hùa theo: “Đúng vậy, đừng xấu hổ mà, bọn tao tìm mày để quay video, mày che lại rồi bọn tao quay cái gì?”

Nói xong, đầu húi cua vươn tay muốn mở mũ lưỡi trai của Tân Nguyệt, cô nâng cánh tay lên cố gắng đánh vào tay hắn.

“Tôi cho phép các người quay chưa?”

Giọng nói của Tân Nguyệt lạnh giống như nhũ băng, ánh mắt liếc nhìn bọn hắn cũng có uy hiếp.

Tên đầu húi cua bị ánh mắt của cô dọa sợ thụt về lùi một bước, sau khi ý thức được bản thân thật nhát gan, hắn lúng túng lật cổ tay để xuống nước: “Mẹ kiếp, sức lực của nhỏ này khá lớn.”

“Tránh ra.”

Tên tóc vàng kéo đầu húi cua sang một bên, tiến về phía Tân Nguyệt một bước.

“Quay một cái video mà thôi, lại không mất miếng thịt nào.”

Tóc vàng cũng duỗi tay chuẩn bị vén vành mũ của cô lên: “Quay video với bọn tôi, bọn tôi lập tức thả cô về nhà.”

Mắt thấy bàn tay của tên tóc vàng còn vàng hơn tay của hắn đang đến gần, Tân Nguyệt cau mày, đưa tay ra sau lấy lưỡi liềm cắm ở trong giỏ đặt lên vai của hắn.

Tên tóc vàng liền bật ra một tiếng chửi thề, kinh hồn hét lên: “Mày con mẹ nó muốn làm gì?”

Tên mập đứng bên cạnh bị động tác của cô dọa sợ phát ngốc.

Nhân lúc hắn đang choáng váng, Tân Nguyệt dùng tay kia giật lấy chiếc điện thoại trong tay hắn, hủy quay video trong một giây sau đó ném điện thoại lại cho hắn.

Tên mập chộp lấy điện thoại trong vô thức, nhưng vẻ mặt vẫn còn sững sờ, từ lúc Tân Nguyệt đặt lưỡi liềm trên vai của tên tóc vàng đến khi cô chỉ mất hai giây để hủy video trên điện thoại, cung phản xạ của hắn vẫn dừng lại ở một giây trước trong sự kinh hoàng khi nhìn thấy Tân Nguyệt lấy lưỡi liềm ra.

Sau khi ném điện thoại cho tên mập, Tân Nguyệt quay đầu lại nhìn chằm chằm tên tóc vàng: “Quay video không mất miếng thịt?”

Cô nhướng mày: “Mày thử xem có mất hay không.”

“Đm!”

Tên tóc vàng gấp gáp, hoàn toàn không ngờ cô hung hãn như vậy, hắn vội vàng hèn nhát: “Chị, chị bình tĩnh!”

Đại khái có lẽ là vài người cảm thấy chột dạ trong lòng khi bị một người hoàn toàn không hiểu rõ đặt lưỡi liềm lên trên vai, dù cho đối phương chỉ là một cô gái mảnh mai đi chăng nữa.

“Cút cho tao.”

Tân Nguyệt lạnh giọng nhả ra ba chữ này.

Tóc vàng vội vàng nói: “Lập tức cút lập tức cút!”

Tân Nguyệt không cất lưỡi liềm ngay lập tức, liếc nhìn những tên khác, nhìn thấy bọn hắn đều kinh hoàng, nhớ ra bọn hắn chỉ là vài tên lưu manh không đánh nhau nhiều, nếu gặp phải những tên thường xuyên đánh nhau thì không dễ bị dọa sợ như vậy.

Sau khi biết bọn hắn là một nhóm hèn nhát, Tân Nguyệt lúc này mới lấy chiếc lưỡi liềm khỏi vai tên tóc vàng, chỉ vào những tên khác: “Mau chóng cút.”

“Bọn mày đang làm gì vậy?”

Đúng lúc này giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.

Người đàn ông gào lên với những tên côn đồ này, nhặt đá ném vào chúng.

Vài tên côn đồ nhanh chóng vọt lên xe máy bỏ chạy.

“Bọn khốn, giết chết đám chó đẻ bọn mày.”

Người đàn ông nói kháy nhặt một viên đá khác chạy qua, mấy tên du côn đã lái xe bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu ông vẫn còn đang chửi.

“Cha.”

Tân Nguyệt gọi ông.



Tân Long lúc này mới ngoảnh đầu lại nhìn Tân Nguyệt: “Bọn chúng có làm gì con không?”

Tân Nguyệt: “Không có.”

Tân Long bĩu môi: “Vào trong đi.”

Ông vứt hòn đá trong tay đi, đợi Tân Nguyệt mở cửa với vẻ mặt cáu kỉnh, vừa đi về phía sân vừa mắng chửi: “Mẹ nó, ông đây suốt ngày gặp xui xẻo, chưa có một ngày sống yên ổn.”

“Cha, cha lại uống rượu?”

Khi ông nói chuyện Tân Nguyệt ngửi thấy mùi rượu trên người ông, lúc này cô mới nhớ ra: “Không phải đã nói hôm nay đi rạch mương?”

Vẻ mặt của Tân Long nhất thời sững lại, không tự nhiên mà ho khan hai tiếng: “4 giờ cha đã rạch xong rồi, đi uống hai hớp rượu thì làm sao.”

Tân Nguyệt dùng khóe mắt liếc nhìn chiếc cuốc không dính một chút bùn đất nằm trong sân.

Cô lười vạch trần ông, đeo cái giỏ đi thẳng vào chuồng lợn, lấy cỏ đặt vào trong máng thức ăn.

Cho heo ăn xong, Tân Nguyệt đang rửa tay ngoài sân, trong nhà bếp vang lên một tiếng gọi: “Tân Nguyệt, đi ngắt hai cây hành lá.”

“Biết rồi.”

Tân Nguyệt dùng khăn lau nước trên tay, đi ra ngoài hái hành lá.

Ở nông thôn thường trồng hành lá ỏ gần cửa nhà, để thuận tiện hái.

Hành lá của nhà Tân Nguyệt cũng được trồng bên cạnh, miếng đất này là nhà cô và hàng xóm thím Vương dùng chung, mỗi người một nửa.

Tân Nguyệt đang khom người nhặt hành lá, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô trầm thấp.

Ở thôn Hoàng Nhai, trừ những dịp tết, hầu như đều không thấy xe hơi xuất hiện, cho dù ở trong thị trấn, Tân Nguyệt cũng chưa từng nghe thấy tiếng động cơ này.

Xuất phát từ sự tò mò, Tân Nguyệt hái hành lá xong cũng không vào nhà.

Rất nhanh, chiếc xe ô tô có tiếng động cơ độc đáo đã lọt vào tầm mắt của Tân Nguyệt.

Đó là chiếc xe màu đen, những đường nét trên thân xe hết sức mượt mà, lưới hút gió ở phía trước hình tổ ong rất có cảm giác công nghệ, logo xe là một dãy chữ cái.

Lúc trước Tân Nguyệt từng có một người bạn cùng bàn rất thích ô tô, cưỡng ép phổ cập cho cô rất nhiều kiến thức về ô tô, trong số các nữ sinh ở trong thị trấn nhỏ này, cô tuyệt đối là người biết logo xe tương đối nhiều, nhưng cô lại không biết logo của chiếc xe này.

Ngay khi cô đang cố gắng nhớ xem có nhớ ra được loại xe gì không, thì chiếc xe đã dừng lại ở trước mặt cô.

Người lái xe là một người đàn ông trung niên, mặc chiếc áo sơ mi màu xám, hình thức bình thường, nhưng lại tạo cho người khác một loại cảm giác rất cao quý, có thể là cuộc đời của người mặc chiếc áo sơ mi này rất sang trọng, ấn đường có một loại khí chất uy nghiêm.

Xuyên qua kính chắn gió phía trước, Tân Nguyệt lờ mờ có thể nhìn thấy còn có một người ngồi ở ghế sau, chỉ có thể nhìn thấy chút vạt áo màu trắng.

Người đàn ông trung niên quay đầu nói điều gì đó với người ngồi ở phía sau, xuống xe trước.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, bước xuống xe càng toát lên khí thế oai phong.

Đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt nhìn thấy chiếc xe và người có khí chất như vậy, sự tò mò dâng trào mãnh liệt chiếm toàn bộ đại não của cô, khiến cô quên mất mình đã hái đủ hành lá, còn hái hết cọng này đến cọng khác, chờ đợi người ngồi ghế sau bước xuống.

Cô muốn nhìn xem, cái người đó sẽ là người như thế nào.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, cửa sau của chiếc xe cuối cùng cũng có động tĩnh.

Tân Nguyệt ngước mắt lên nhìn.

Hai đôi mắt đột nhiên va vào nhau.

Lúc này trên bầu trời vẫn còn đang bốc cháy những đám mây ráng đỏ, tựa như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.

Như thể chàng thiếu niên được miêu tả bằng nét bút tỉ mỉ đứng dưới những đám mây, dáng người cao lớn hòa nhập vào bức tranh, gió thổi tung vạt áo của cậu, khiến ráng chiều giữa mùa hè càng thêm rực rỡ.

Tân Nguyệt đột nhiên có cảm giác không chân thực, mà người đó lại đang đứng cách cô hai mét.

Cậu hơi ngẩng đầu, đường quai hàm sắc sảo, rõ ràng.

Xuyên qua cơn gió chiều tối nóng hầm hập của giữa hè, đôi mắt to lớn thâm sâu của cậu hơi nheo lại, nhìn về phía cô.

“Ôi……”

Bỗng nhiên, một tiếng cười không rõ ý tứ bật ra từ cổ họng của cậu.