Ánh nắng buổi chiều luôn khiến người ta vừa buồn ngủ lại mệt mỏi, những chú ve sầu kêu ầm ĩ trên cành cây.
Trở về nhà việc đầu tiên Tân Nguyệt làm là bật vòi nước rửa mặt, vòi nước trong nhà cô được thông với nước giếng, dòng nước mát lạnh đến sảng khoái, dội nước lên mặt, hơi nóng gần như biến mất trong nháy mắt.
Cô cởi chiếc nón ướt mềm ném sang một bên, xắn tay áo rửa mặt một lúc rồi xách giỏ đựng cỏ vào chuồng lợn.
Nhà cô nuôi ba con lợn, hai ngày có thể ăn hết một đống cỏ, chỉ cần nghỉ học cô đều đi cắt cỏ cho heo ăn, cha cô quá lười thường để heo đói.
Mặc dù những con lợn này được nuôi để làm thịt, nhưng Tân Nguyệt vẫn không thể nhìn bọn chúng chịu đói, mà bọn chúng vừa bắt đầu đói, không chỉ kêu éc éc khắp chuồng lợn, còn kêu ầm ĩ không ngừng, âm thanh sắc bén lại chói tai, cô ghét nhất phải nghe thứ âm thanh này.
Cho heo ăn xong, Tân Nguyệt thấy thời gian vẫn còn sớm, vốn muốn đọc sách một lúc, nhưng cơ thể đổ quá nhiều mồ hôi cho nên cô đi tắm trước, cũng thuận tiện gội đầu.
Cô biết hôm nay vẫn sẽ đổ mồ hôi tiếp, buổi tối phải tắm thêm một lần, cho nên không mặc đồ ngủ, mặc quần đùi áo thun ngắn tay.
Bình thường cô rất ít mặc quần đùi, đầu tiên là bởi vì mặc quần đùi rất dễ bị côn trùng đốt, cũng dễ bị cỏ dại sắc bén đâm trúng, thứ hai là người già trong thôn không muốn nhìn con gái mặc quần đùi, mặc dù đều hiện đại cả rồi, nhưng nhìn thấy con gái mặc quần đùi vẫn sẽ nói những lời như “Mặc cái chiếc quần này đồ lót đều lộ ra ngoài hết rồi, thật không biết xấu hổ”, cộng thêm những chuyện đã xảy ra với cô trước đây, đám người đó chỉ cần thấy cô mặc quần đùi sẽ nói càng thêm khó nghe, cho nên bình thường cô chỉ mặc ở nhà.
Vừa đến tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng, mặc quần đùi Tân Nguyệt còn cảm thấy cực kỳ nóng, không ngừng dùng tay quạt gió cho mình.
Cô một tay quạt gió, một tay cầm chiếc quần lót đã giặt sạch sẽ đi ra khỏi nhà.
Bởi vì bị Trần Giang Dã nhìn thấy cô phơi đồ lót một lần, cho nên mỗi lần phơi đồ lót Tân Nguyệt đều sẽ nhìn lên tầng hai nhà kế bên một cái, mặc dù không biết cậu có nhìn sang bên này hay không, cô đều sẽ phơi ở góc chết mà tầng hai nhà bên không nhìn thấy.
Cô thấy Trần Giang Dã lúc này đang ngồi ở ban công, dường như đang nhìn sang bên này.
Cô không nheo mắt nhìn xem có phải cậu đang nhìn mình hay không, cô giấu quần lót sau lưng bước nhanh vào góc tường để phơi đồ, sau đó xoay người chuẩn bị quay vào nhà lấy sách ra đọc.
Chỉ là vào lúc này, một chiếc máy bay giấy đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.
Máy bay giấy màu trắng bay nửa vòng sân, tiếp theo xoay một vòng ở trước mặt cô, sau đó hạ cánh dưới chân cô.
Cô ngồi xổm xuống nhặt máy bay lên, vô thức quay đầu nhìn Trần Giang Dã.
――Xuất phát từ một loại trực giác, cô biết đây là máy bay giấy của Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã hất cằm dưới với cô, giống như ra hiệu cô mở máy bay giấy ra.
Tân Nguyệt không biết cậu đang làm trò gì, bởi vì tò mò cho nên mở ra xem, bên trên viết hai chữ:
Thuốc đâu?
Nhìn thấy hai chữ này, Tân Nguyệt một mặt khó hiểu, miệng của vị đại thiếu này quý giá đến bao nhiêu, chỉ hai chữ cũng không muốn nhảy ra khỏi họng, nhưng cô nhanh chóng nhớ ra hôm qua vị đại thiếu gia này bị người ta đánh đến rách miệng, có lẽ bây giờ vẫn còn đau.
Cô chớp mắt, ngước đầu nhìn Trần Giang Dã nói: “Cha tôi vẫn chưa về, đợi ông ấy về tôi đưa cho cậu.”
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Tân Nguyệt vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng xe máy cũ kỹ và tiếng máy kéo.
Tân Long trở về đưa thuốc cao, bình xịt Yunnan Baiyao và một gói tăm bông cho Tân Nguyệt, còn có tiền dư hơn 20 tệ.
Mặc dù Tân Long là người ham ăn biếng làm, rất không đáng tin cậy, nhưng có một điểm vô cùng tốt đó là ông không giống những nhà khác, không bao giờ lấy lý do giữ tiền giúp rồi tịch thu tiền của con cái, từ trước đến nay ông không bao giờ lấy tiền của Tân Nguyệt, hôm nay là bởi vì cô nói mua thuốc cho Trần Giang Dã, có lẽ ông cho rằng là tiền của Trần Giang Dã nên mới thu giữ.
Tân Nguyệt không có tiền mừng tuổi, mỗi một đồng một cắc đều là cô kiếm được từ việc nhặt quả rụng, Tân Long biết rõ cô kiếm được số tiền đó có bao nhiêu vất vả.
Tân Nguyệt cất đi hơn 20 tệ, xách túi thuốc đi đến trong sân của thím Vương, ngẩng đầu nói với Trần Giang Dã đang ngồi ở tầng hai:
“Tôi để ở trên cửa sổ, lát nữa đợi thím Vương quay về nhờ thím Vương đem lên giúp cậu.”
“Bây giờ đem lên đây.”
Giọng nói của Trần Giang Dã phát ra từ trên lầu.
Tân Nguyệt sững sờ.
Cậu trái lại không khách sáo với cô.
Tân Nguyệt nhìn thấy cửa đang khóa, lùi về sau hai bước hét với cậu: “Cửa đang khóa.”
Cô vừa nói xong, một chiếc chìa khóa cửa lập tức được ném từ tầng hai xuống.
Tân Nguyệt đón lấy chìa khóa, ngước mắt lên nhìn vị “Thiếu gia” đang ngồi bất động trên tầng hai.
Trần Giang Dã cũng đang nhìn cô, đối mắt nửa giây, cậu mở miệng: “Phiền phức.”
Tân Nguyệt cười trong lòng.
Thế này còn tạm được.
Tân Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa đi lên lầu, đưa thuốc cho Trần Giang Dã: “Đây.”
Trần Giang Dã không nhận, mà ngẩng đầu lên chỉ vào trán: “Ở đây, còn có trên lưng tôi không thể tự bôi được, cô bôi thuốc cho tôi.”
Tân Nguyệt: ……
Vị đại thiếu gia này ở nhà sai khiến người khác thành thói quen rồi đúng không.
“Phiền phức.”
Trần Giang Dã lại nói hai chữ này.
Tân Nguyệt hít sâu.
Được thôi, giúp người thì giúp cho chót, kẻo cậu lại nói cô chiếm tiện nghi của cậu.
Tân Nguyệt mở hộp thuốc cao, mở nắp bóp thuốc ra, lấy tăm bông chấm một ít, sau đó nhìn Trần Giang Dã vẫn đang dựa vào lưng ghế như một ông lão.
“Ngẩng cao đầu lên.”
Trần Giang Dã xoay chiếc máy tính bảng trong tay một vòng, đặt nó ra sau lưng, sau đó đứng dậy khỏi lưng ghế, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc nãy khi cậu dựa vào lưng ghế, khoảng cách giữa hai người khá xa, bây giờ thì rất gần, gần đến mức Tân Nguyệt có thể nhìn rõ hình bóng của mình trong mắt cậu.
Đôi mắt của cậu cuối cùng cũng không còn một mảng tối tăm dưới ánh mặt trời, khiến cậu trở nên bớt ủ rũ, nhiều thêm vài phần quái đản. Con ngươi phát sáng, đôi mắt dường như dường như phản chiếu ánh sáng mặt trời thiêu đốt người.
Bị cậu nhìn như vậy, Tân Nguyệt cảm thấy một cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể.
Khi bôi thuốc mỡ lên vết thương của cậu lần thứ hai, Tân Nguyệt quả thực không thể nhịn được, nói với cậu: “Cậu có thể nhắm mắt lại không?”
“Không thể.”
Trần Giang Dã trả lời rất nhanh, nhưng ngữ khí lại rất thong thả.
Tân Nguyệt cau mày: “Nhắm mắt lại sẽ chết?”
Trần Giang Dã lười biếng “Ừm” một tiếng.
Tân Nguyệt: ……
Tân Nguyệt không biết phải làm sao để hình dung cậu, sau khi ngây người hai giây cô buột miệng nói ra, “Cậu có bệnh à.”
Trần Giang Dã nhếch miệng, cười: “Tôi không nhắm mắt thì cô sẽ chết?”
“Ừm!”
Tân Nguyệt cũng học theo câu trả lời của cậu.
“Ồ.”
Trần Giang Dã bật cười một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc này Tân Nguyệt mới phát hiện, cho dù không đối mắt với cậu, chỉ cần nhìn khuôn mặt này ở khoảng cách gần cô cũng rất khó kiểm soát nhịp tim của mình.
Khuôn mặt này không biết đã gây hại bao nhiêu người
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy không vui, sự lo lắng mau chóng dịu đi, tiếp tục bôi thuốc cho cậu.
“Xong rồi.”
Trần Giang Dã mở mắt, nhấc tay cởi áo.
Tân Nguyệt nhất thời sửng sốt: “Cậu làm gì vậy?!”
Trần Giang Dã vuốt mái tóc rối bù của mình: “Không cởi áo thì cô xịt Yunnan Baiyao qua lớp áo của tôi?”
Tân Nguyệt chớp chớp mắt, cô quên mất còn phải xịt thuốc Yunnan Baiyao.
“Vậy cậu xoay người lại.”
Ngồi trên ghế không dễ xoay, Trần Giang Dã liền đứng dậy.
Tân Nguyệt bỗng từ cúi người nhìn xuống chuyển thành ngước đầu nhìn lên cậu.
Trần Giang Dã rất cao, Tân Nguyệt Xuyên Du không được coi là lùn, 1m69, nhưng chỉ cao hơn vai của Trần Giang Dã một chút.
*Xuyên Du: Một nơi nằm giữa Tứ Xuyên và Trùng Khánh.
Cậu rũ mắt nhìn cô rồi xoay người, đôi mắt của cậu dường như chỉ rời khỏi người cô khi cậu hoàn toàn quay người ra sau.
Tân Nguyệt không để ý đến ánh mắt của cậu, bởi vì những vết thương trên người cậu khiến cô giật mình, một mảng xanh một mảnh tím ở trên lưng, không có một chỗ nào là có màu sắc bình thường, trên vai trái có một mảng lớn màu xanh đen rất khiếp sợ, giống như những chiếc gai nhọn tích tụ đầy vết máu.
Những vết này có lẽ rất đau đớn.
“Sao không xịt?”
Trần Giang Dã quay đầu nhìn cô.
Tân Nguyệt lúc này mới nhận ra cô đang xuất thần: “Bây giờ xịt.”
Cô mở hộp, lấy bình xịt ra, xịt thuốc vào chỗ bị bầm, cô xịt thuốc gần hơn để tránh dính vào những vết thương chưa đóng vảy.
“Trên lưng của cậu có vết thương bị nứt da, tôi bôi ít thuốc cao cho cậu.”
“Ừm.”
Tân Nguyệt lại lấy thuốc cao trong túi ra, nhưng quên lấy tăm bông, hoặc là cô quên luôn việc phải dùng tăm bông, trực tiếp dùng tay bôi thuốc.
Ngón tay chạm vào vết thương, cơ lưng của Trần Giang Dã run lên theo phản xạ, Tân Nguyệt cũng run theo.
“Rất đau hả?” Cô vô thức hỏi.
“Tạm được.”
Quả thực không sao, nhưng đau hơn vừa rồi một chút, cậu cảm giác dường như……nhìn cần Tân Nguyệt thì sẽ không đau lắm.
Có lẽ là sự tồn tại của cô khiến cậu mất đi nhiều lực chú ý.
Tân Nguyệt tiếp tục bôi thuốc cao cho cậu, không để ý thím Vương đang quan sát bọn họ ở tầng dưới.
Mà từ góc độ của thím Vương, bàn tay giơ lên của Tân Nguyệt đúng lúc che khuất vết thương của Trần Giang Dã, thoạt nhìn giống như Tân Nguyệt đang vuốt ve lưng của Trần Giang Dã, hơn nữa cô hỏi câu “Rất đau hả” lọt vào lỗ tai của thím Vương càng thêm mờ ám.
Lúc trước thím Vương đã nghi ngờ hai người đang có gì với nhau, bây giờ càng thêm chắc chắn.
“Bác Vương.”
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên vác đòn gánh đi cách đó không xa chào hỏi thím Vương.
Nghe thấy giọng nói này, Tân Nguyệt đột ngột rút tay về, kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của thím Vương đang nhìn bọn họ.
Trái tim của Tân Nguyệt chấn động, bỗng nhiên có một loại cảm giác……