Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 11: Lớp Học Sinh Lý Tình Dục



Sáng hôm sau, khi Uyển Sa tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể mình giống như bị nghiền ra vậy, tất cả tế bào kêu gào vì đau nhức.

Ngắm nhìn xung quanh, giường của Phó Nhất Hành sắp xếp gọn gàng, dĩ nhiên chỉ có mình cô trong phòng ngủ.

Uyển Sa chống tay đỡ thắt lưng lảo đảo đập vào phòng tắm, nhìn mình trong gương mặt sững sờ.

Trên chiếc cổ mảnh khảnh được điểm xuyết những vết hôn màu đỏ giống như những quả dâu tây nhỏ.

Cô cởi quần áo của mình ra trên hai vú trắng nõn ửng hồng. Đầu vú màu hồng đào này trở nên đỏ sẫm và sưng lên, xoa nhẹ lên cảm thấy hơi đau.

Cỗ thân thể này không thể nghi ngờ đã bị giày vò.

Cô mơ hồ nhớ ra điều gì đó xảy ra đêm qua, càng nhớ lại thì hình ảnh về quá khứ càng khắc sâu.

Chính cô là người đã đè lên Phó Nhất Hành, cọ tới cọ lui, sau đó cưỡng hôn anh.

Những chuyện sau đó cô không nhớ rõ, nói tóm lại là cực kỳ xấu hổ.

Cô chỉnh lại quần áo, không dám nhìn vào gương nữa, chỉ muốn tìm một nơi để bình tĩnh lại.

Lại đến ngày đi học, Uyển Sa đeo khăn quàng cổ để che đi những dấu đỏ khả nghi. Cô đến lớp sớm, chọn vị trí ngồi ở giữa cùng bàn với một nam sinh.

Những học sinh khách lần lượt đến, lớp học trở nên ồn ào và náo nhiệt.

Nam sinh bên cạnh trò chuyện với Uyển Sa, nói toàn chuyện không đâu.

Uyển Sa hơi buồn ngủ, ngáp dài một cái, tùy tiện trả lời cậu ta vài câu rồi đưa mắt liếc nhìn lớp học.

Sắp đến giờ học rồi, sao anh còn chưa đến?

Nam sinh ngại ngùng hỏi: "Nếu hôm nay vẫn còn thực hành, tôi có thể cùng nhóm với cậu không?"

Phản ứng đầu tiên của Uyển Sa là từ chối, nhưng chưa kịp nói thì một giọng nói lạnh lùng, sắc bén vang lên trên đầu cậu ta. "Cô ấy có nhóm rồi."

Uyển Sa ngước mắt lên và nhìn vào đôi mắt đen, trong lòng không khỏi rùng mình.

Nam sinh kia không vui, nhưng nhìn khí thế của người nói chuyện mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, đành phải hỏi Uyển Sa "Cậu ta cùng nhóm với cậu à?"

Uyển Sa chỉ "ưm", nhưng không phủ nhận.

Phó Nhất Hành lập tức lướt qua cô và ngồi xuống hàng ghế sau.

Uyển Sa tràn đầy tâm tư, móng tay cào vào đáy bàn,tay tạo ra những vết xước nhỏ.

Cô rất muốn hỏi anh, đêm qua bọn họ có làm đến cùng không...

Nam sinh nhỏ giọng nói: "Nếu cậu muốn đổi nhóm, có thể nói tớ biết."

Chuông reo lên, thầy Quách từ từ bước vào lớp học, vặn mở bình nước uống một ngụm để làm ẩm cổ họng và bắt đầu giảng bài cho học sinh.

"Hai ngày trước tôi đã dạy sinh lý nữ giới, các em đều thể hiện rất tốt. Hôm nay tôi sẽ dạy về sinh lý nam giới, hy vọng các em tiếp tục duy trì thái độ học tập này."

Các học sinh la ó đặc biệt là các nam sinh không sẵn lòng.

Thầy Quách gọi: "Lớp trưởng lên bục trước."

Tôn Mậu đau khổ lên bục giảng.

Thầy Quách cầm thước khẽ gõ vào phần hông của cậu ta: "Đừng có thất thần, cởi quần ra."

Tôn Mậu che hạ bộ thở dài nói: "Thầy ơi, em không thoải mái lắm."

"Chỗ nào không thoải mái?" thầy Quách lớn tiếng khiển trách,"Nói em cởi quần, cũng đâu phải kêu em tiểu tiện, đừng có như đứa con nít vậy."

Tôn Mậu đành chịu, chỉ có thể cởi quần ngoài xuống, lộ ra quần lót phồng lên.

Đái Mạn Lệ ngồi ở hàng ghế đầu, nhíu mày nhìn anh: "Nhanh lên."

Tôn Mậu không đếm xỉa, kéo quần lót xuống, mặt đỏ tai hồng.

Lớp học vang lên tiếng cười to: "Ha ha ha ha..."

Uyển Sa cười to, trời ạ, bài học này càng ngày càng thú vị,

Thầy Quách nhìn dương vật của cậu ta: "Rất to, đúng chuẩn đàn ông Châu Á, có gì mà xấu hổ."

Sắc mặt của Tôn Mậu cuối cùng cũng khá hơn.

Thầy Quách lấy thước mềm trong túi ra đo kích cỡ rồi giảng bài cho học sinh: "Dương vật chưa cương của cậu này là 7,5 centimet. Kích thước trung bình của đàn ông Châu Á ở trạng thái chưa cương vào khoảng 6,6 centimet. Hai quả trứng bên dưới là tinh hoàn, để quan hệ tình dục sung sướng thì không thể thiếu một trong hai thứ dương vật và tinh hoàn."

Một số học sinh chăm chỉ vẫn mang giấy bút ghi chép lời của thầy Quách.

Thầy Quách vẫy tay: "Các nữ sinh có thể lên xem trước,tin sở thử dương vật của cậu ta."

Nháy mắt, Tôn Mậu bị một đám nữ sinh vây lại, mặt đỏ như mông khỉ.

Đái Mạn Lệ xung phong, ngón tay búng nhẹ vào dương vật cậu ta: "Chơi rất vui."

Đôi chân của Tôn Mậu hơi run rẩy, vật mềm nhũn giữa hai chân bỗng chốc cương lên to dài, duỗi thẳng lên.

Thầy Quách dùng thước đo để đo lại rồi giải thích cho học sinh: "Đây là trạng thái cương cứng, dương vật của em ấy là 17cm vượt mức trung bình khá nhiều."

Đái Mạn Lệ nắm dương vật của cậu ta, dùng bàn tay kích thích,cười hì hì: "Của cậu to thật...."

Tôn Mậu bị cô tùy ý đùa bỡn, chỉ sau vài phút đã bắn ra trong lòng bàn tay cô.

Đái Mạn Lệ mở tay ra, nhìn dòng tinh dịch, nhíu mày: "Bắn nhanh như vậy?"

Thầy Quách mỉm cười: "Lần đầu tiên của những người chưa có kinh nghiệm sẽ ra rất nhanh."

Uyển Sa nhìn về phía khuôn mặt ảm đạm của Tôn Mậu, cảm thấy được cậu ta đã sinh không thể luyến (ý nói lúc sống đã không có ai lưu luyến thì khi chết đi sinh mạng cũng không có ý nghĩa) rồi.

Thầy Quách vỗ tay: "Thời gian không còn sớm, mọi người khẩn trương đến phòng thực hành, bắt đầu thực hành thôi."

Trong lần thực hành này, các nữ sinh còn phấn khích hơn các nam sinh, còn hối thúc nam sinh nhóm mình nhanh chóng vào phòng thực hành.

Nam sinh ngồi cùng bàn với Uyển Sa vẫn kiên trì hỏi: "Cậu chắc chắn không muốn cùng nhóm với tôi sao?"

Uyển Sa hơi khó chịu khi bị hỏi: "Tôi đã có nhóm rồi."

Cổ tay cô siết chặt và hoàn toàn bị kéo sang một bên,Uyển Sa quay đầu lại và thấy rằng người nắm tay cô là Phó Nhất Hành.

Sức của anh rất mạnh đến nỗi cổ tay bị nắm hơi đau, cô không thể không nói: "Đau quá."

Phó Nhất Hành buông tay ra, gương mặt không chút thay đổi. Sau chuyện đêm qua, dường như thái độ đối với cô cũng không có chuyển biến tốt đẹp.

Uyển Sa theo bản năng chạm vào chiếc khăn quàng cổ, có ý muốn hỏi anh, nhưng không thể nói ra.

Hai người đối diện nhìn nhau, bầu không khí trở nên cứng nhắc.

Đái Mạn Lệ nhìn thấy Phó Nhất Hành, nhất thời cô ta cảm thấy thấy thú vị, vui vẻ tiếp cận: "Phó Nhất Hành, tôi có thể cùng nhóm với cậu không, thêm một người cũng được."

Tầm mắt của Phó Nhất Hành lướt qua Đái Mạn Lệ, dường như quá lười biếng để nhìn một cái: "Hỏi cô ấy."

Đái Mạn Lệ quay đầu nhìn Uyển Sa với ánh mắt đầy hy vọng.

Uyển Sa nhất thời hiểu ra, Phó Nhất Hành xem mình như lá chắn.

Cô quyết định thay anh thực hiện trách nhiệm: "Bên nhóm tôi không thêm người, đủ rồi."

Đái Mạn Lệ co rút khóe miệng, muốn nói câu người muốn cùng nhóm với tôi thiếu gì, lắc mông bỏ đi.

Uyển Sá bước vào phòng thực hành trước mặt, chọn một chỗ khuất, nhìn chăm chú vào chiếc giường trắng tinh, đột nhiên toát rất khoái cảm muốn trả thù, quay đầu che miệng cười trộm.

Lần trước bị anh giày vò, lần này cô phải trả lại hết cho anh.

Phó Nhất Hành ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai chân duỗi thẳng, gót chân chạm mặt đất, đôi mắt đen láy lạnh lùng chăm chú nhìn cô quay mặt.

"Đừng nghĩ tôi không biết cậu đang cười cái gì."

Uyển Sa giật mình, quay lại nhìn anh.

Phó Nhất Hành ngoắc ngón tay: "Qua đây."

Uyển Sa không có lựa chọn nào khác đành phải đi qua, học theo cách anh hỏi lần đó, cứng rắn nói: "Cậu cởi hay tôi cởi?"

Phó Nhất Hành buông mắt, vô cùng bình tĩnh: "Cậu cởi."

Uyển Sa ngồi xổm người xuống, do dự một chút, duỗi tay về phần bụng của anh, kéo khóa rá và nhẹ nhàng kéo quần xuống.

Giữa hai chân của anh, một mảnh quần lót lớn phồng lên, là bộ phận hùng vĩ của nam giới.

Uyển Sa ngửi được mùi hormone nam tính, mũi hơi nóng lên, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Phó Nhất Hành thu lại ánh mắt, liếc nhìn cô, giọng nói từ tính của ảnh như mê hoặc: "Dùng tay chạm vào nó."