Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 117



Trước khi rời Hạ Long, bốn người chúng tôi dừng tại một cửa hàng để mua quà lưu niệm tặng các bé trong cô nhi viện...

Nhìn cô gái khoảng 18-19 tuổi thân mật khoác tay Hàn Thiên Lãnh, tôi nhớ lại lúc gặp Sury. Theo ấn tượng ban đầu, đó là một cô gái phóng khoáng, dạn dĩ và theo đuổi lối ăn mặc gợi cảm...

Khoan nhắc đến thân phận của Sury, bây giờ nên tập trung vào chuyện chính...

Gặp lại những người thân quen sau bao ngày tháng xa cách, tôi vừa mừng vừa tủi ôm chầm lấy bác hiệu trưởng đáng mến. Kể sơ qua những người tôi gặp ở chỗ làm và công việc ra sao.

Đến lúc nhắc đến Huyền Anh, tôi hơi lặng người, nghẹn ngào định kể hết những gì xảy ra với con bé thì bác hiệu trưởng vỗ vai tôi. Bác ấy bảo rằng: "Thôi con nếu buồn quá thì đừng có kể, mọi chuyện liên quan đến Huyền Anh bác biết cả rồi. Tội nghiệp con bé, ra đi từ khi còn quá trẻ."

Rồi hai bác cháu trò chuyện với nhau thêm một hồi, tôi bèn lôi chuyện chính hỏi bác hiệu trưởng.

"Bác ơi, đến bây giờ cháu vẫn rất tò mò về mẹ của mình. Bác có biết gì về người mẹ đã sinh ra cháu và Huyền Anh không ạ?"

Vừa nhắc đến chuyện này, khuôn mặt bác hiệu trưởng đang vui vẻ bỗng chốc đanh lại như nghe kể đến kẻ thù của mình.Vẻ mặt cực kỳ lạ lùng của bác hiệu trưởng khiến tôi vô cùng hoang mang không biết thực hư là gì.

"Bác, có phải bác đang cố che giấu chuyện gì đó đúng không ạ?"

"Không, bác không có gì để giấu con. Con và Huyền Anh lúc mới vào đây khá đáng thương, bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ khi còn là hai đứa trẻ đỏ hỏn nằm trong nôi. Hồi đó, lúc ta và vài người khác đi ra cổng thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Ngoài ra, ta chưa từng nhìn thấy người bỏ hai con ở lại đây trông như thế nào."

"Thì ra là vậy." Tôi thất vọng nhìn bác ấy. Cứ nghĩ rằng mình sắp chạm đến sự thật thì... Lại một lần nữa mọi chuyện đâm vào ngõ cụt...

"Thực sự là không có ai biết thân thế của bọn con ư?"

"Phải, ta rất tiếc vì không giúp được gì cho con." Bác ấy lắc đầu, thái độ hoàn toàn khác xa những gì tôi vừa thấy lúc nhắc tới mẹ tôi.

Tôi thất thểu đi ra khỏi phòng bác hiệu trưởng, tâm trạng tôi chưa có lúc nào tệ hại như bây giờ.

"Sao rồi, cô đã hỏi được điều gì chưa?" Đứng bên ngoài chờ tôi, Hàn Thiên Lãnh quan tâm hỏi.

"Tôi không hỏi được điều gì hết, mọi thứ đang đi vào ngõ cụt." Tôi buồn bã trả lời.

Hàn Thiên Lãnh nhíu mày, hắn vỗ vai an ủi tôi. "Cô cứ ngồi một chỗ và chờ tin, tôi cho người đi tìm giúp cô."

"Không cần đâu, có vẻ đã có ai đó nhúng tay vào chuyện này. Anh có cho người điều tra cũng không tra ra được cái gì đâu."

Nhưng hắn không coi mấy lời tôi nói là đúng. "Tôi không tin là không tra ra được cái gì. Sự thật nào càng chôn giấu kỹ thì càng để lại nhiều dấu vết."

"Ừ, cứ làm theo những gì anh muốn đi. Tôi mệt mỏi tôi muốn đi ra xe ngồi chợp mắt một lúc."

Chúng tôi đang đứng ngoài hành lang bèn tách nhau ra. Lúc đi ngang qua khoảng sân nhỏ trước cổng trại trẻ mồ côi, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn Eric và Sury mải chơi đùa vui vẻ với lũ trẻ.

Tuy hôm nay không thu hoạch được gì nhưng coi như là một bước tiến mới rồi.

Tìm đúng xe mình ngồi, tôi mở cửa ngồi vào tính chợp mắt một lúc rồi kêu ba người kia về Hạ Long. Đằng nào ở đây lâu thêm một giây phút nào thì nguy cơ bị người của Châu Mặc Lâm phát hiện càng cao.

Vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cánh cửa bị ai đó mở ra, chiếc xe khẽ khàng lún xuống. Tôi cứ nghĩ đó là tài xế, anh ta đi vệ sinh hoặc ra ngoài hít thở không khí chẳng hạn nên không có chút phòng bị nào.

Nhưng... một cảm giác không đúng lắm khiến tôi mở bừng hai con mắt.

"Á, anh là ai?" Tôi hốt hoảng hét toáng lên. Một tên đàn ông lạ mặt đang ngồi cạnh tôi, người này trông thư sinh nho nhã... mỗi tội ánh mắt anh ta không hề có ý tốt.

"Xin chào cô Huyền Trân! Tôi là Phong, trợ lý của tổng giám đốc Hứa Vũ Nhan. Chị ấy có việc muốn gặp riêng với cô."

Tôi hoảng loạn đẩy cửa xe nhưng ở bên ngoài đã có người chặn lại không cho tôi ra.

"Không, tôi không cần biết anh là ai, các người mau để tôi đi!"

"Tôi đã nói rồi, chị Vũ Nhan muốn gặp cô. Cho nên cô phải đi theo chúng tôi."

Anh ta vừa dứt lời, có mấy người đàn ông từ trong chỗ khuất xông ra và lao vào xe khống chế tôi.

Phong nói Hứa Vũ Nhan tìm tôi? Theo ấn tượng về cô gái đó, Hứa Vũ Nhan không phải là kiểu người thích đi gây chuyện. Một cô gái điềm đạm và hiểu chuyện không thể làm ra những hành động bốc đồng như vậy được.

Thế... đám người đang thô bạo lôi tôi đi là sao vậy? Họ là người của ai? Có thật là người của Hứa Vũ Nhan như tên Phong nói? Chẳng lẽ... bọn chúng là người của Châu lão gia?

Bây giờ nếu đã không biết ai là người đứng sau đám đàn ông này, tốt nhất là giả bộ nghe theo vậy. Nhưng mà... cảm giác bị lôi xềnh xệch không hề dễ chịu một chút nào...

"Các người đừng có đẩy tôi! Tự tôi đi được."

"Tôi không muốn trước khi gặp chị Vũ Nhan, người cô bị bầm dập không ra cái hình dạng gì."