"Vậy... cháu có tính lên kế hoạch để đá cô ta ra ngoài không?"
Hứa Vũ Nhan suy nghĩ một lát rồi trả lời. "Cháu có, nhưng cháu không có ý định cưỡng ép mà là phải cư xử thật khôn khéo khiến cô ta suy nghĩ mình không xứng với anh Lâm. Đến lúc đó, không cần đợi chúng ta ra tay... cô ta sẽ khắc tự động rời đi."
"Chỉ đơn giản thế thôi ư?"
"Vâng. Bác đã bao giờ nghe về kích thích ấn tượng chưa?"
Ông Hoàng Dũng lắc đầu. "Chưa, đây là lần đầu bác nghe tới."
"Để cháu giải thích cho bác hiểu. Theo giả thuyết lãng mạn của Arthur Aron, tình cảm giữa nam và nữ sẽ được tăng cao khi cả hai cùng vướng vào một tình huống nguy hiểm."
Ông Hoàng Dũng lập tức hiểu ra ngay vấn đề.
"Ồ, vì thế ý của cháu là chúng ta không nên gây rối, cũng không nên tạo ra một tình huống nguy hiểm khiến tình cảm giữa hai đứa nó càng thêm thắt chặt?"
"Vâng, đúng là như vậy. Cháu đã tìm hiểu sâu thêm về cô gái Mai Huyền Trân này. Một cô gái mạnh mẽ, trưởng thành sớm đáng để người ta ngưỡng mộ... Nhưng sau cú sock về cái chết từ người em gái sinh đôi, cô ấy hay có những lối suy nghĩ vô cùng tiêu cực. Nói chung, hoàn cảnh cũng khá đáng thương."
Nhưng những lời này không làm Châu Hoàng Dũng động lòng, ông ta uống hớp cafe rồi thốt lên một cách lạnh nhạt. "Cô ta đáng thương là việc của cô ta, cháu quan tâm để ý làm gì. Việc quan trọng bây giờ là làm cô ta biến mất, cháu cứ nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình đấy, biết không?"
"Xem ra bác có thành kiến rất sâu đậm về cô ấy. Cháu có điều không hiểu, hai người không có thù oán gì với nhau, sao bác lại ghét ra mặt cô Huyền Trân thế ạ?"
"Vì mẹ của cô ta từng làm hầu gái ở nhà ta cách đây 15-16 năm về trước. Đến bây giờ ta vẫn luôn căm ghét mỗi khi nghĩ đến người phụ nữ đó."
Đáp án ông Châu đưa ra khiến Hứa Vũ Nhan kinh ngạc, cô không nghĩ gì bèn hỏi dồn: "Bác có thể kể rõ hơn cho cháu nghe được không ạ?"
Thoáng một cái rùng mình, động tác cầm tách sứ của Châu lão gia khựng lại. Ông ta đặt tách xuống đĩa kê tạo ra tiếng 'lạch cạch' vô cùng chói tai. Đây là vết nhơ ông ta dùng cả đời cũng không thể nào xóa đi được, đâu dễ dàng mà kể cho người thứ ba biết.
Hơn nữa, nếu chuyện ông ta từng cưỡng ép một người phụ nữ truyền ra ngoài, Châu gia và Hoàng Kim có bao nhiêu là tai tiếng đây?
Nhìn cô gái tâm cơ ở trước mặt, Châu lão gia thầm thở dài. Ông ta biết hai đứa con trai của mình rất chán ghét luật lệ nhà họ Châu, đặc biệt là đứa con đầu. Nhưng... nếu là luật lệ thì phải tuân theo thôi... Để đứa con út lên nắm quyền tổng giám đốc Hoàng Kim đã làm uy tín của ông ta giảm sút đi rất nhiều trong mắt các cổ đông và đối tác. Hơn nữa, một khi ông để Châu Mặc Lâm thành hôn với cô gái mồ côi kia, chuyện tồi tệ gì sẽ xảy đến với chính bản thân ông?
Mà ông có thể thấy Hứa Vũ Nhan là con người có dã tâm, cùng một kiểu người gần giống như ông. Sự dã tâm này ngược lại có thể là điều may mắn.
Trên thực tế, không có một cô nàng ngốc nghếch nào lại muốn gả vào gia đình giàu có để sống một cuộc sống sung túc, rồi chấp nhận bị bỏ rơi khi về già. Chỉ cần cô ta không quá ác độc, hành động biết điểm dừng, thì mưu mô có thể là chuyện đáng mừng.
"Đây là chuyện riêng tư, ta có thể không nói được chứ?" Ánh mắt Châu Hoàng Dũng đầy ý tứ sâu xa hỏi Hứa Vũ Nhan.
Ngồi đối diện nhìn thấy hết biểu cảm trên mặt ông ta, cô còn có thể hỏi thêm được nữa sao?
Ông ấy không muốn nói thì tự thân Hứa Vũ Nhan cô đi điều tra vậy. Cô không tin là mình không điều tra được gì...
"Thế... cháu định giúp cô ta rời đi à? Lâu đài của Mặc Lâm canh phòng rất nghiêm ngặt, bản thân nó là người đưa đón con bé kia đi làm mỗi ngày, cơ hội để cô ta đi gần như là không có. Và ta cũng biết con ta không phải là người dễ qua mặt. Nếu nó biết cháu nhúng tay vào nhất định không để cháu được yên."
"Bác yên tâm. Trước tiên, chúng ta phải có một tác nhân khiến ý chí từ bỏ của Mai Huyền Trân trỗi dậy. Rồi đến khi ấy, cháu sẽ giúp cô ta bỏ trốn." Trên môi Hứa Vũ Nhan nở một nụ cười tự tin. "Nhân tiện đây, cháu muốn bác chọn thêm hai người nữa. Một người có tình cảm sâu đậm với anh Lâm và một người không mặn mà chuyện kết hôn."
Thế là...
Mọi chuyện trong một tuần qua cô sắp đặt đâu vào đấy, tiến hành rất thuận lợi. Ngay cả việc đưa Huyền Trân đi cũng trót lọt đến bất ngờ. Vì giữa chừng có một người đàn ông thần bí tên là Hàn Thiên Lãnh đưa cô gái đó đi, không là chính bản thân cô tự tay tống khứ lại rắc rối.
Ngặt nỗi, sau khi bị quật ngã bởi một cơn nhồi máu cơ tim, Châu Hoàng Dũng tỉnh dậy và cho gọi người con trai ông luôn bằng mặt không bằng lòng.
Tuy Hứa Vũ Nhan không biết họ nói gì với nhau trong phòng bệnh. Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh hơn tiền của Châu Mặc Lâm dãn ra, cô cảm thấy bất an vô cùng.