Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 23: Người bạn nhỏ tuổi



Đích thị tôi là chủ của con mèo, vì thế người ta mới chuẩn bị sẵn túi hạt pate và bát ăn cho nó.

Giờ thì tôi tin thật rồi, cô phục vụ phòng rời đi cũng là lúc con mèo nó ăn xong. Nó liếm mồm liếm mép rồi nhảy lên lòng tôi cuộn tròn thành một đống. Tôi vui vẻ vuốt ve lông nó, cũng nhờ nó mà tôi thấy bớt tẻ nhạt hơn.

Đang chơi vui vẻ, tiếng chuông điện thoại bàn bất ngờ vang lên. Đặt con mèo xuống, tôi đứng dậy nhấc máy.

"Trân, em thích con mèo tôi tặng cho em chứ?" Ở đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Vâng rất thích, sao anh biết tôi yêu thích động vật vậy?" Tôi nhìn con mèo, rất đỗi tò mò hỏi Châu Mặc Lâm.

"Bí mật. Đợi tôi quay về sẽ nói cho em biết, ngày hôm nay em hãy chịu khó ở một mình trong phòng nhé?"

"Sao lại như thế ạ? Anh tính nhốt tôi vào trong bốn bức tường này hả?" Tôi hoảng loạn hỏi vào điện thoại.

Trong một khoảnh khắc, sự im lặng đến đáng sợ phủ xuống ống nghe...

"Ngoan ngoãn nghe lời tôi. Đây là tình huống khẩn cấp, tôi không thể làm gì khác ngoài để em một mình ở khách sạn."

Nói xong câu này, không để tôi nói thêm Châu Mặc Lâm ngắt điện thoại.

Tôi đứng như trời trồng, hết nhìn ống nghe trên tay rồi lại nhìn điện thoại bàn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Con mèo chạy đến dụi vào chân... Tôi bỗng như sực tỉnh dập điện thoại, vội tông cửa chạy ra ngoài.

Quả nhiên ngoài hành lang có hai người vệ sĩ mặc đồ đen ngăn không cho tôi đi xuống phía dưới.

Rõ ràng lúc nãy cô phục vụ buồng có nói tôi muốn ăn sáng thì có thể xuống khu vực nhà hàng của khách sạn để dùng bữa, tôi bèn nói thế với hai người vệ sĩ. Nhưng họ không đồng ý, nhất quyết giữ tôi lại.

Thế là thế nào? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Tôi quay về phòng gọi lại cho số điện thoại vừa gọi tới nhưng không ai bắt máy. Cứ như thể vừa rồi tôi ngủ mơ giữa ban ngày vậy.

Tôi nên làm gì để ra ngoài đây? Ở trong này cả một ngày trời thì quá bí bách...

Mở cửa sổ sát đất cho thoáng, tôi ngạc nhiên trước cảnh tượng ở bên dưới. Nơi tôi đang đứng là một khách sạn cao tầng nổi tiếng bên vịnh Manila...

Được biết, vịnh Manila vốn nổi tiếng với phong cảnh thiên nhiên thơ mộng, cùng với nước biển trong xanh thu hút khách du lịch. Đây chính là nơi được mệnh danh là "nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới".

Hiện tại bình minh đã qua từ lâu, cũng phải chờ hơn 9 tiếng nữa thì hoàng hôn mới xuất hiện. Nhưng giờ tôi không có tâm trạng ngồi ngắm cảnh đẹp, cái quan trọng bây giờ là tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra tại đây.

Khi tôi hoang mang không biết phải làm sao, chuông cửa lại lần nữa reo lên. Tôi cau mày, lần này sẽ là ai đây?

Tôi nhòm qua lỗ nhỏ xem ai đang đứng bên ngoài thì khá là bất ngờ... bên ngoài không có một bóng người!

Này... đừng nói là có một thế lực tâm linh nào đó ghẹo tôi đấy nhá!

Tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, tôi đánh bạo mở cửa phòng. Hai hàng lông mày đang nhíu lại vì sợ hãi bỗng chốc dãn ra.

Ngoài cửa một bé trai tầm 5 - 6 tuổi, tóc xoăn, da hơi ngăm đen, bé loắt choắt xách theo cái balo nhỏ đang đứng đợi ai đó.

Một cậu bé mang vẻ ngoài đặc trưng của người Đông Nam Á!

Nhìn thấy tôi cậu bé mở miệng chào hỏi một câu rồi rất tự nhiên xông vào trong phòng như chốn không người...

Ủa? Gì vậy trời?

Mất một lúc lâu cái đầu của tôi nó mới load xong dữ liệu.

Tôi lừ mắt nhìn hai vệ sĩ, họ vẫn đứng im như cũ và không có dấu hiệu ngăn cản hành động của cậu bé...

Ồ không phải nhiệm vụ của họ là ngăn không cho tôi ra ngoài và những người lạ lại gần căn phòng này hay sao?

Thế sao họ không có phản ứng gì khi thấy cậu bé xuất hiện ở đây?

Trong đầu tôi liền nhảy ra hai khả năng, một là cậu bé này đi lạc, hai là người của Châu Mặc Lâm dẫn đến.

Mà khoan, có đứa trẻ lạc nào tự nhiên vào phòng người lạ như thế này không?

Vậy thì là khả năng thứ hai rồi...

Rốt cuộc quái nhân Châu Mặc Lâm đang tính toán cái gì thế không biết. Hết mèo rồi đến trẻ con... Anh ta tính biến tôi thành bảo mẫu đó hả?

Tôi hơi khó chịu vì không làm gì được, trước mặt một đứa trẻ tôi đành nuốt cơn giận vào trong, mặt tươi cười giả vờ mình là người hòa nhã.

Thằng bé không sợ người lạ, rất bạo dạn cầm lấy tay tôi. Tôi bèn tuôn một tràng tiếng Anh xem cậu nhóc có hiểu tôi đang nói gì không, vậy mà cậu bé không những hiểu mà còn nói rất sõi nữa.

Hai cô cháu nói chuyện rất vui vẻ, cùng nhau vẽ và kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ tích nổi tiếng của đất nước mình. Thậm chí cậu bé còn lôi đống bài tập ở trên lớp nhờ tôi giảng giải.

Cậu bé hoạt bát và lanh lợi, đến khi tôi giới thiệu mình là người Việt Nam cậu bé ngạc nhiên và nói: "Sau này con lớn lên con sẽ đến Việt Nam thăm cô!"