Chúng tôi đi ra ngoài bằng cửa sau của khách sạn, Châu Mặc Lâm nắm tay tôi đi lên một chiếc xe dài màu đen đậu bên kia đường. Thoạt nhìn, phía khung cửa sổ được che tối đen nên tôi không thấy gì bên trong.
Hắn nói Trung Thông đang bị thương nặng, rốt cuộc cả ngày hôm nay họ đã đi đâu làm gì mà để bản thân bị thương nặng chứ?
Nhìn những vết chém ngang dọc rợn người trên cơ thể bất động của Trung Thông, tôi nhíu mày chất vấn Châu Mặc Lâm!
"Sao không đưa anh ta tới bệnh viện hay gọi bác sĩ tới? Anh không biết rằng là nếu không chữa trị kịp thì bệnh nhân sẽ tử vong vì mất máu quá nhiều à?"
"Tình hình rối ren không cho phép tôi làm vậy." Hắn trả lời một cách lạnh lùng.
Tôi tức giận, đây là thuộc hạ trung thành của hắn, vậy mà hắn có thể dửng dưng như vậy sao?
Người này quá lạnh lùng vô tình quá rồi đấy!
"Nếu chẳng may tôi là một cô gái bình thường, không phải một điều dưỡng viên có kiến thức y khoa thì anh sẽ tính làm gì?"
"Điều em nói không có khả năng xảy ra. Chẳng phải giờ tôi đã có em bên cạnh, cần gì phải lo mấy chuyện thừa thãi đó?" Châu Mặc Lâm đưa hộp đựng dụng cụ y tế cho tôi, ngồi lên ghế quan sát nhất cử nhất động của tôi.
Không đâu bị ép vào tình thế sự đã rồi, tôi thở dài sơ cứu vết thương cho Trung Thông.
Lúc Châu Mặc Lâm nói thuộc hạ của anh ta bị thương nặng, tôi cứ nghĩ là Trung Thông bị trúng đạn. Thật may rằng chỉ là những vết dao chém vào phần mềm, không có nguy hiểm nào ảnh hưởng tới tính mạng.
Mặc dù bị chém rất nhiều... anh ta chẳng có vẻ mặt hay biểu cảm gọi là đau đớn cả. Như thể, người đang bị thương không phải là anh ta vậy...
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà để bị thương nặng như vậy?"
Trung Thông vẫn tỉnh táo như thường, anh ta nghe tôi hỏi nhưng không chịu mở miệng trả lời.
Thái độ kiểu gì vậy?
"Anh từng chửi tôi là người không biết yêu thương chính bản thân mình. Vậy giờ bộ dạng này của anh là thế nào đây? Có tự vả quá rồi không?"
Đến lượt Trung Thông nổi nóng với tôi. "Im miệng, cô bớt một lời thì không ai nói cô bị câm đâu."
Hôm nay anh ta bị làm sao vậy? Cái thái độ lồi lõm đáng ghét như này xứng đáng bị cho ăn hành.
Tôi tức giận chọt mạnh một phát vào vết thương vừa băng bó của anh ta.
Trung Thông kêu "Á!" một tiếng, nhẫn nhịn trợn ngược mắt lên gườm gườm nhìn tôi. Còn tưởng mạnh mẽ thế nào, hóa ra anh ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tôi thu dọn băng gạc đã qua sử dụng và dụng cụ y tế vào hộp, không thèm liếc nhìn anh ta...
Bình thường anh ta đã đáng ghét vậy rồi, giờ bị như thế thì đúng là đáng kiếp lắm. Tôi vẫn còn ghi thù chuyện anh ta tự ý xin nghỉ việc thay tôi... Nghĩ lại chỉ thấy bực mình.
Đến lúc ngẩng đầu lên, tôi phát hiện chiếc xe Limousine thân dài đang đưa mình tới một nơi xa lạ.
Châu Mặc Lâm im lặng từ đó tới giờ, hắn kéo người tôi ngồi lên đùi hắn, cất tiếng nói trầm thấp giải đáp điều tôi đang thắc mắc.
"Đáng lẽ ra phải ở đây thêm vài ngày nữa, nhưng người bố đáng kính của tôi đã đuổi tới tận đây rồi. Chúng ta buộc phải về nước càng nhanh càng tốt."
Tôi nghe xong không hiểu đầu cua tai nheo liền hỏi hắn: "Chẳng phải hai người là bố con hay sao? Đã có việc gì khiến anh phải gấp gáp chạy trốn thế này?"
"Chạy trốn? Người nhà họ Châu không có khái niệm chạy trốn." Hắn tức giận nhéo hai má tôi.
"Thếế... bai giờ hàn đọn hiện tại của anhhh ông phải nà đang chại trốn thì nà gì?" (Thế... bây giờ hành động hiện tại của anh không phải là đang chạy trốn thì là gì?)
"Em nghĩ thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là chạy trốn như em nghĩ. Nghe rõ chưa?" Hắn tiếp tục bẹo má tôi, lạnh lẽo cảnh cáo tôi không được phép có những suy nghĩ lệch lạc.
"Vânggg... " Tôi nín nhịn tuân theo ý hắn.
Sau khi xác nhận tôi đã nghe lời, Châu Mặc Lâm buông tha cặp má bị hắn giày vò tới mức đỏ lựng cả lên. Tôi ôm má, cụp mắt xuống, thầm nguyền rủ mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Đột nhiên hắn mở miệng nói một câu không rõ đầu đuôi.
"Ông ta là một người bố tồi tệ."
"?"
"Nếu thấy bóng dáng ông ấy cách mình mười mét, bất kể em đang làm gì, nhớ tìm cách trốn ngay lập tức." Châu Mặc Lâm vuốt tóc tôi, dặn dò.
Tôi không hiểu vì sao mình phải làm vậy nên cứ giương mắt lên nhìn hắn.
"Bởi vì ông ta có sở thích phá hủy những thứ tôi quan tâm, bao gồm cả em." Sao lại như vậy? Đó là bố của anh ta kia mà? Hai người không phải là người thân ruột thịt hay sao?
Hắn vuốt ve khuôn mặt tôi, xoa xoa cái chỗ lúc nãy bị véo đỏ ửng, tròng mắt màu đen xen lẫn màu xanh lam nhìn tôi phức tạp nói. "Đơn giản thôi. Vì trong mắt ông ta tôi không phải là con, mà là kẻ thù truyền kiếp cần phải tiêu diệt."
Oành! Tôi há hốc mồm trước thông tin giật gân mình vừa nghe được từ chính miệng hắn.