Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 3: Huyền Trân - Huyền Anh



Chẳng biết do biểu cảm trên mặt tôi quá đặc sắc hay thế nào, người đàn ông quay sang cúi đầu hối lỗi với tôi.

"Xin lỗi cô, thằng bé quá ngông cuồng. Sau chuyến này tôi sẽ dạy dỗ nó thật cẩn thận."

"A không sao đâu ạ!" Tôi xua tay tỏ ý không hề gì. Nhưng người đàn ông này không cho là vậy, ra hiệu với hai người áo đen đứng đằng sau. Ngay lập tức, người em trai bị hai người kia nhét khăn vào miệng, lôi ra ngoài.

Một hành động hết sức nhanh - gọn - lẹ!

Chứng kiến một màn này, tôi nhăn mặt nhăn mày.

"Bây giờ cô có thể ra về." Anh ta dịu giọng, cử chỉ nho nhã hệt như một quý ông lịch lãm.

Anh đừng quên lúc gọi điện tới giọng anh cũng lành lạnh lắm đó nha!

"Vâng tôi xin phép đi trước." Cúi chào anh ta một câu, tôi chuồn gấp khỏi đây. Nhà bao việc, ai hơi đâu mà rảnh lo chuyện bao đồng.

Tử tế quá cũng là một cái tội!

Hôm nay gặp đủ thứ chuyện, ngày mai trước khi ra đường nhớ phải xem kĩ giờ giấc mới được. Tôi thầm nhủ.

Về đến nhà trọ nhìn thấy con xe máy của mình và một cái xe vision khác đã cất gọn gàng ở trong lán xe, tôi giật mình đẩy cửa chạy vào.

Quả nhiên Huyền Anh đã về, thậm chí trên bàn nhỏ cơm canh đã dọn sẵn cả rồi, chỉ chờ tôi về là hai chị em dùng bữa nữa thôi.

Nhưng Huyền Anh đâu rồi? Nếu con bé có việc đi ra ngoài thì phải khóa cửa nẻo cẩn thận chứ. Đằng này cửa không khóa, người cũng không thấy đâu là thế nào?

Trong lúc tôi đang hốt hoảng gọi tên vì không biết em gái mình đi đâu thì một bóng dáng quen thuộc đi vào, nhỏ giọng gọi tôi:

"Em đây chị!"

Tôi xoay người nhìn chủ nhân của giọng nói đó, cũng không để ý cả người em gái mình đang ướt sũng nước, ôm chầm lấy con bé.

"Cả chiều nay em làm gì thế? Chị gọi cho em mãi không được." Tôi buông nó ra, giờ mới phát hiện người con bé ướt như chuột lột tôi vội đẩy nó đi vào bên trong thay quần áo.

"Mau, ngồi xuống đây lau người đi. Để chị đi lấy quần áo cho em thay." Tôi vội vơ lấy khăn tắm to đùng treo trên giá rồi quàng lên người Huyền Trân. Sau đó mở tủ quần áo lấy một bộ đồ Pijama cho em gái thay.

Từ đầu đến giờ ngoài lúc gọi tôi ra con bé không hé răng câu nào. Hình như nó đã gặp phải chuyện gì khủng khiếp lắm nên thái độ khác lạ hơn bình thường.

Nhưng chuyện gì mới được? Là chuyện liên quan đến tên Tùng ư? Hắn lại làm cho em gái tôi buồn?

Tôi không định mở miệng gặng hỏi, vì biết có hỏi con bé không có tâm trạng trả lời. Thôi đợi tinh thần Huyền Anh ổn định tôi hỏi sau cũng chưa muộn.

Thay đồ xong, không nói nửa lời Huyền Trân gục đầu lên vai tôi, khóc tức tưởi. Tôi chẳng biết nói gì hơn, im lặng vỗ về con bé.

Gặp được một người và yêu một người, cứ nghĩ là mình đã tìm được một bến đỗ hạnh phúc. Ai dè... haizzz! Khổ thân con bé quá! Trình báo với công an thì cũng đã trình báo rồi, giờ không biết làm thế nào để thoát khỏi thằng khốn đấy.

Quá ám ảnh về cuộc tình của Huyền Anh, năm nay đã qua 23 nồi bánh chưng rồi tôi vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Ấy, mọi người đừng nghĩ tôi không xinh đẹp nên không có anh nào để ý, thực ra là có nhưng tôi sợ thôi. Cứ nhìn vào em tôi đây này, sợ hãi các thứ.

Nhìn nó phát rồ bởi sự đeo bám của một thằng nghiện, làm sao tôi có đủ dũng cảm để yêu đây?

Thế nên ngoài vỗ về nó, tôi chẳng biết phải làm sao nữa.

Mãi một lúc sau Huyền Anh ngẩng đầu, buông người tôi ra. Con bé khóc nhiều quá mắt sưng húp, nhìn trông rõ là tội. Vốn là người mạnh mẽ, nó lau nước mắt rồi mỉm cười gượng gạo nhìn tôi.

"Em xin lỗi vì đã tắt điện thoại."

"Không sao, còn tâm trạng để nấu ăn chắc mọi chuyện không nghiêm trọng lắm có đúng không em?"

"Vâng không có gì đâu ạ." Con bé miễn cưỡng cười như chưa có chuyện gì xảy ra. "Em ổn mà. Mình ra ăn cơm đi chị, cơm canh nguội ngắt hết cả rồi."

Tôi biết nó chỉ giả vờ mạnh mẽ thế thôi, chứ thật ra chẳng bao giờ kể lể với tôi một câu nào. Phải đến khi chuyện tình của nó vỡ lở thì tôi mới bắt đầu biết đấy... lúc đầu tôi có biết gì đâu, bao gồm cả chuyện người yêu nó chơi tài xỉu, nghiện ngập.

Tôi lo nếu tình hình này cứ tiếp tục như vậy, ngày Huyền Anh gặp chuyện có lẽ không còn xa nữa.

Hai chị em ăn cơm xong, đang dọn dẹp nhà cửa tôi chợt buột miệng nói ra câu này:

"Hay là chúng ta dọn đến một thành phố khác sống đi?"
Huyền Anh buồn bã lắc đầu.

"Trốn được bây giờ liệu có trốn được cả đời không chị? Và lại chị em mình có công việc thuận lợi ở đây, sang thành phố khác lại mất nhiều thời gian tìm việc, làm quen môi trường mới. Không tiện đâu ạ!"

"Nhưng em cứ để yên như vậy mãi được à? Tên Tùng bây giờ rất manh động, ai biết liệu hắn còn giở những trò gì lên người em?" Tôi không kìm được tức giận to tiếng với em nó.