Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 31: Châu Kiến Thành (2)



Cách tốt nhất là bơ đi, và coi anh ta trong suốt như là không khí cho nhanh.

Nhân lúc anh ta không để ý, tôi mau lẹ chuồn ra ngoài. Đến lúc vặn nắm cửa, Châu Kiến Thành thản nhiên buông lời uy hiếp tôi một câu. "Nếu cô cố tình đi ra ngoài, cô sẽ bị người của tôi bắn thủng lỗ chỗ đấy."

Tôi dừng lại động tác đang làm, xoay người nhấc chân đi đến hỏi:

"Anh muốn gì ở tôi?"

"Tôi tò mò người phụ nữ của anh Lâm sẽ trông như thế nào. Và giờ tôi đã hiểu lý do vì sao anh tôi lại cố chiếm cô thành của riêng rồi." Anh ta cười gian tà soi mói tôi từ đầu tới chân.

Sau khi nghe đáp án từ Châu Kiến Thành, bàn tay tôi vốn lạnh băng bất giác siết lại thành nắm đấm.

"Tôi không phải là món đồ, cũng không phải vật sở hữu của riêng ai. Tôi là chính tôi."

"Đó là cô nghĩ như vậy, nhưng có vẻ anh tôi không nghĩ giống thế."

"Anh ta nghĩ thế nào thì kệ anh ta, tôi quan tâm làm gì cho nặng đầu."

"Nghe ngữ khí của cô, hình như cô rất căm hận anh ấy thì phải?"

Tôi không phủ nhận cũng không khẳng định, cứ mãi đứng chôn chân ở một chỗ.

Đúng thì như thế nào, mà sai thì như thế nào? Có làm tôi sống khá hơn tôi của hiện tại không?

"Sao cô không trả lời? Nói đi, biết đâu nghe cô trả lời xong tôi có nhã hứng đưa cô thoát khỏi sự kiểm soát của Châu Mặc Lâm thì sao?"

"Anh sẽ không làm thế vì anh không phải là người tốt."

"Thế cơ à? Nhưng trông mặt tôi có xấu như cô nói đâu."

"Anh nhìn lại mặt anh đi, trông giống người tốt ở chỗ nào? Giả vờ cười nói nhưng thật ra nhìn trông gian xảo và nham hiểm như một con hồ ly. Người như anh, không đáng để đặt niềm tin vào. Tôi cá là đã có rất nhiều người bị anh lừa gạt, có đúng không?"

Ngay lập tức Châu Kiến Thành tức giận tóm lấy cổ tôi, biểu cảm của anh ta xấu đi trông thấy. Và rồi tôi đã bị anh ta đè nghiến ở dưới thân...

Đúng là họa từ miệng mà ra mà. Tôi muốn vả cho mình mấy cái bạt tai quá! Lỡ miệng làm chi để rồi bị đè như thế này.

Cái tính hơn thua của tôi xem ra hoàn toàn chưa sửa được...

Tôi bèn xuống nước năn nỉ, cầu xin và cố bày ra vẻ thành khẩn nhất có thể. "Xin lỗi, tôi là người bộc trực, nếu có gì không phải anh bỏ qua cho tôi, nhé?"

Nhưng chẳng biết anh ta nghĩ thế nào trong đầu, cúi xuống mạnh bạo hôn môi tôi...

Tôi sợ hãi vô cùng, cực lực phản kháng nụ hôn mang tính chiếm đoạt từ Châu Kiến Thành.

"Không tệ, nó ngọt hơn tôi nghĩ đấy."

Tôi chau mày... Và thế là 'cháttt' một cái, tôi tức giận cho anh ta một cái bạt tai trời giáng.

"Ui cô ác thật đấy! Sao cô có thể nhẫn tâm xuống tay tát người vừa đắm đuối hôn cô thế hả?" Anh ta xoa xoa bên má bị tát đỏ lựng, ánh mắt nhìn tôi biểu lộ vẻ đáng thương.

Tôi bực bội chà đến phát đau hai bờ môi bị tên đàn ông đáng ghét này xâm phạm.

"Còn tỏ là mình oan ức cái gì? Anh đã xin phép tôi chưa? Tôi đã đồng ý chưa?"

Anh ta ra vẻ mình là người có tâm hồn yếu đuối mỏng manh cần được che chở cho ai xem? Cho tôi xem ấy hả? Nhìn trông có tởm không?

Tôi khinh bỉ nhìn anh ta.

"Ừm tôi xin lỗi! Được chưa?"

Tôi quay mặt đi, không nuốt nổi cái bản mặt giả tạo này của Châu Kiến Thành.

Anh ta hôn tôi, đơn giản là vì qua vài câu trò chuyện tôi đã nhìn thấu bản chất của anh ta đó thôi. Chứ không phải vì anh ta có hứng thú với tôi đâu.

Châu Kiến Thành và Châu Mặc Lâm, hai người là anh em ruột nhưng sao khác nhau một trời một vực thế? Một người chính, một người tà... Ra đời cùng một lò mà có nhiều sự khác biệt từ ngoại hình lẫn tính cách như vậy sao?

"Ở trước mặt cô, anh Lâm chưa nhắc đến tên hay kể về tôi bao giờ à?"

"Chưa hề. Tôi không thân với anh ta tới mức độ đó."

"Buồn thật đấy. Này cô, tôi là kiểu người dễ đoán lắm à?"

"Không. Vì kiểu người thảo mai như anh tôi gặp đầy rồi."

"Thảo mai? Tôi á? Cô có nhầm lẫn gì không đấy?" Anh ta bật cười khanh khách.

"Chứ sao? Phải là người thảo mai tới mức độ nào thì mới có thể khiến ông bố đáng sợ của anh đấu với Châu Mặc Lâm nhiều trận sứt đầu mẻ trán như thế."

"Hahaaaa! Tôi thật sự thích cô rồi đấy!"

"Thôi đừng! Làm ơn hãy để tôi được yên!"

"Tôi nói thật đấy, tôi rất thích cô! Trên đời này làm gì có mấy ai vừa gặp mặt, tán gẫu vài câu là đã nhìn thấu người khác như cô." Châu Kiến Thành cười tít mắt kéo người tôi ngồi lên đùi anh ta. "Nói chuyện nãy giờ tôi chưa được biết tên cô. Hãy cho tôi biết đi, để tôi tiện bề xưng hô."

Tôi cắn môi thỏa hiệp với anh ta. "Tôi sẽ cho anh biết... nhưng với hai điều kiện."

"Bất kể điều kiện nào tôi cũng đáp ứng, cô mau nói đi."

Tôi không nghĩ Châu Kiến Thành lại dễ dàng đồng ý yêu cầu này của tôi. Hai điều kiện nghe có hơi quá đáng thật, nhưng thái độ anh ta đang khá thoải mái thì thôi vậy.

"Hãy để tôi một mình rời khỏi đây."