Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 47: Phức tạp



"Vâng tôi biết rồi."

Ngửa đầu uống hết ly sữa tôi, tôi đứng dậy toan dọn đống đồ bẩn ở trên mặt bàn kính thì hắn ngăn lại.

"Để người hầu làm, em ăn ít quá ngồi thêm nữa đi."

Tôi từ chối, nói mình đầy bụng không ăn tiếp được. Cũng tại ly nước đường đỏ của hắn, báo hại tôi hơi đầy bụng. Trước ánh mắt thủy chung dán lên người mình, tôi khập khiễng di chuyển đến cái giường, đắp chăn lên rồi xoay mặt vào tường.

Có gì hay mà lúc nào hắn cũng nhìn tôi thế?

Mười phút trôi qua, Châu Mặc Lâm dùng xong bữa sáng, hắn cho gọi người làm vào dọn dẹp và dọn qua căn phòng.

Nghe tiếng ù ù của máy hút bụi, tôi rầu rĩ nhắm mắt lại... và thế là ngủ quên từ lúc nào cũng không biết nữa.

Đến khi ngủ đã hai con mắt, tôi ngáp ngắn ngáp dài, ngồi dậy vươn vai. Không thấy bóng dáng hắn đâu, tôi đứng dậy thay một bộ váy đơn giản màu thiên thanh để đi ra ngoài tản bộ và hít thở không khí trong lành.

Mặt trời nhô lên bằng cái sào, dưới ánh nắng hè gay gắt, tôi nhanh chân chạy lên cái đình hôm qua ngồi ngắm cảnh.

Khu vườn vào buổi sáng quá khác biệt so với buổi tối, cây cối xanh mướt cùng những khóm hoa sặc sỡ đủ sắc màu... không làm tâm trạng rối rắm của tôi tốt lên.

Đặt mông lên cái ghế xích đu hình quả trứng, tôi thở dài não nề.

Trải qua nhiều ngày ở bên hắn, tôi phát hiện thời gian trôi qua thật là chậm. Chậm đến mức sắp bức con người ta phát điên...

Có chân mà không thể bỏ chạy, ngoài cảm giác mình là người vô dụng, tôi còn cảm thấy mình đáng khinh nữa.

Đã từ bao giờ tôi bắt đầu chấp nhận việc ngủ với hắn là điều đương nhiên thế? Không những vậy, tôi còn... nằm rên rỉ một cách phóng đãng ở dưới thân hắn như gái làng chơi ở các quán rượu... Sao tôi có thể như thế được nhỉ?

Xúc cảm thăng hoa khi lên đỉnh cùng hắn... tôi chỉ muốn quên đi cho rồi!

Tôi bị người ta hạ bùa yêu rồi nên mới vậy có đúng không? Chắc vậy rồi, bị ếm bùa thì mới có những hành động không giống với bản thân mình...

Đang miên man suy nghĩ, tôi bị giật mình bởi một giọng nói vang lên ngay sát bên cạnh. Hốt hoảng bật dậy, tôi ngẩng phắt đầu nhìn kẻ đầu sỏ vừa dọa mình.

"Chào's em!"

Lông mày tôi nheo lại, Châu Kiến Thành? Sao anh ta lại có mặt ở đây?

Trên môi anh ta là một nụ cười gian xảo như một con hồ ly đang toan tính lừa con mồi vào bẫy.

"Sao thế? Tôi chào cô rồi, cô không chào lại tôi à?"

Tôi cảnh giác hỏi. "Sao anh lại ở đây?"

"Lâu đài anh trai tôi, chẳng lẽ tôi không được phép đặt chân vào đây à?"

"Ý tôi không phải vậy."

"Thế ý cô là gì? À tôi biết rồi, chắc cô đang nghĩ hai anh em chúng tôi quan hệ không tốt nên tôi không được phép vào, đúng không hử?"

"Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là, tôi hơi bất ngờ thôi." Tôi ngập ngừng đáp lời.

"Cô bất ngờ? Bất ngờ tôi đứng đây ý hả?"

Tôi cứng nhắc gật đầu.

"Xin lỗi vì làm cô bất ngờ nhé. Chúng ta có nên tiếp tục câu chuyện dang dở hôm nọ không nhỉ?"

"Thôi khỏi đi, chuyện đã qua rồi không cần thiết phải nhắc lại."

"Ồ cô không thích thì tôi cũng không cưỡng ép vậy. Nào, ngồi xuống đây, tôi có nhiều chuyện thú vị liên quan tới anh Lâm muốn kể cho cô nghe lắm." Châu Kiến Thành tự nhiên như ruồi, anh ta kéo tay tôi rồi ấn vai tôi ngồi xuống bộ bàn ghế đan bằng mây tre gần đó.

"Tôi không có nhã hứng nghe anh nói chuyện phiếm. Ai biết được trong lúc kể anh có thêm mắm dặm muối hay không?"

"Nào có, tôi đảm bảo mình nói thật một trăm phần trăm."

Châu Kiến Thành không vòng vo tam quốc, anh ta vào thẳng vấn đề.

"Cô Trân này, cô có biết lý do bố tôi và anh Lâm trở mặt thành thù không?"

"Tôi không biết." Tôi hững hờ, cụt ngủn trả lời.

Chuyện nhà của mấy người, tôi quan tâm làm gì?

"Mối tình đầu của anh Lâm là tình nhân bí mật của bố tôi đấy."

Tay mân mê mép váy bỗng dừng lại, nhưng chỉ là cái chớp mắt thoáng qua, tôi tiếp tục mân mê mép váy.

"Sao mặt cô vô cảm vậy? Ít ra cũng phải tỏ vẻ ngạc nhiên chứ?"

Tôi mất kiên nhẫn đứng dậy, ai rỗi hơi đâu mà ngồi nghe anh ta nói nhảm. "Rồi thế nào? Một là kể tiếp, hai là anh cút khỏi tầm mắt của tôi."

"Gì? Tôi chỉ ngỡ ngàng vì cô dửng dưng thôi mà. Tôi đã làm gì cô chưa?"

"Được, anh ngồi kể với không khí đi, tôi về phòng đây."

"Này này, tôi hứa kể nghiêm túc... cô đừng bỏ đi như thế." Anh ta nhanh tay kéo người tôi.

Tôi bấm bụng ngồi xuống nghe Châu Kiến Thành kể tiếp.

"Bố tôi phát hiện họ ái mộ nhau nên đã bắt anh trai tôi chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ đó bị đám tay chân của bố tôi hiếp *** tập thể cho tới lúc chết."

Tôi kêu lên. "Tàn nhẫn quá vậy?"

Chứng kiến người mình yêu bị một đám đàn ông làm nhục, sẽ có tư vị thế nào đây?

Có lẽ hắn đã đau đớn biết nhường nào...

Tôi vừa thương cảm cho người phụ nữ xấu số kia, vừa thấy xót xa cho hắn...

Phải chăng... vì lẽ đó quan hệ giữa hai bố con họ nguội lạnh đến mức nhẫn tâm ra tay tàn sát lẫn nhau?