Thay bộ đồ thường phục, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về...
"Trân ơi! Có ai ở dưới sảnh tìm em kìa!" Một chị y tá cầm sổ đi vào bảo với tôi.
Trong đầu dù có nghi vấn nhưng đằng nào cũng đến giờ tan làm, tôi đeo túi xách lên theo chị y tá đi xuống tầng xem ai muốn tìm mình.
Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và cao ráo nhìn thấy tôi đi xuống cầu thang bèn lịch sự cúi chào.
"Chào cô Huyền Trân. Tôi là quản gia của nhà họ Châu."
Tôi cũng cúi chào cô ấy.
Quản gia nhà họ Châu? Lại còn trẻ đẹp như gái đôi mươi thế kia... Là Châu lão gia tìm mình à?
Tôi nghi hoặc nghĩ, ánh mắt âm thầm đánh giá cô quản gia.
"Vâng, cho hỏi... hôm nay cô có việc gì tìm đến tôi vậy ạ?"
"Không phải tôi tìm đến cô, mà chính xác hơn là... bà chủ nhà tôi muốn tìm gặp cô." Cô quản gia nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, cất giọng nói trong trẻo như làn nước. Tôi đứng yên một chỗ lắng nghe cô ấy nói.
Là mẹ của Châu Mặc Lâm, Châu phu nhân tìm gặp tôi ư? Nhưng sao bà ấy lại tìm một cô gái bình thường như mình nhỉ? Không lẽ bà ấy biết tôi đang chung sống cùng con trai cưng của bà ấy nên gọi đến giáo huấn một phen?
Ừ cũng có khả năng là như vậy lắm chứ! Có khi bà ấy gọi tôi đến rồi ném một đống tiền vào mặt tôi, bắt tôi rời xa Châu Mặc Lâm giống như mấy tình huống trong phim tình cảm sướt mướt của Hàn Quốc mình vẫn thường xuyên xem cũng nên.
Mà tôi từng nghe Châu Mặc Lâm kể về mẹ hắn vài lần, tuy không nhiều nhưng qua giọng điệu có vẻ hắn rất kính trọng người mẹ ruột của mình.
Không biết sẽ thế nào, tôi bèn ngỏ lời với nữ quản gia. "Tôi có thể hỏi lý do phu nhân lại tìm tôi không?"
"Cô theo tôi về nhà họ Châu rồi cô sẽ biết ngay thôi." Cô quản gia mỉm cười, cúi đầu làm động tác mời hướng ra cửa chính bệnh viện.
Hết cách, tôi đành đi theo cô ấy lên một ô tô màu đen bóng loáng đậu bên ngoài cổng bệnh viện.
Ô tô lặng lẽ lăn bánh trên lòng đường, trong xe vô cùng yên tĩnh, có mấy lần tôi định mở miệng hỏi nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy là không hỏi vẫn hơn.
Cô quản gia cũng im lặng, không hề mở miệng nói một câu dư thừa nào.
Ô tô nhanh chóng đi vào một tòa lâu đài khác. Nhà họ Châu đúng là lắm tiền nhiều của thật... Người con trai cả ra ở riêng đã tự xây cho mình một lâu đài cỡ vừa rồi, giờ tôi được phen đích mục sở thị ngắm nhìn tòa lâu đài nguy nga và tráng lệ ở trước mặt.
Không biết họ kiếm tiền bằng cách nào mà xây được một lâu đài tầm cỡ như thế nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ, tôi bị giật mình bởi âm thanh phát ra từ đài phun nước bên cạnh. À thì ra là nước bắn lên không trung, cứ tưởng có cái gì đó xiên vào người mình. Quê con sông quê quá!
"Cô mau đi theo tôi, bà chủ rất mong chờ gặp cô lắm đó." Cô quản gia nhẹ nhàng nhắc nhở, chắc cô ấy đã trông thấy bộ dạng lơ đãng của tôi nên có lòng tốt nhắc nhở.
"Ồ vâng." Nhịp chân tôi rảo bước nhanh hơn, bắt kịp tốc độ nữ quản gia.
Cô ấy dẫn tôi băng qua một khu vườn ngập tràn màu sắc sặc sỡ từ nhiều loại hoa khác nhau. Hai bên có mấy hòn giả sơn tạo thành những khe suối nhỏ, tiếng nước chảy róc rách êm tai tạo thành một bản hòa tấu giữa tòa lâu đài khổng lồ.
Đi qua khu vườn là đến cửa chính dẫn vào sảnh đón khách. Một người phụ nữ đang ngồi chờ sẵn ở đó, bà ấy khoác trên người một tấm khăn lụa Hà Đông, tao nhã cầm tách sứ tinh xảo lên thưởng thức hương vị thanh mát từ lá trà.
Cô quản gia xinh đẹp nhẹ nhàng tiến lại gần báo cáo.
"Thưa phu nhân, tôi đã dẫn người đến theo lời phu nhân dặn dò."
Bà ấy gật nhẹ đầu, tiếp tục thưởng thức tách trà trên tay.
"Ừ, ta biết rồi. Cô đi làm việc của mình đi."
Tôi đứng tần ngần ở một góc, không biết nên mở miệng xưng hô như thế nào cho phải phép. Cuối cùng sau một hồi đắn đo, tôi mạnh dạn chào trước.
"Cháu chào Châu phu nhân ạ!"
"Châu phu nhân?" Người phụ nữ bật cười, cô ấy ngẩng đầu hiền từ nhìn tôi. "Một danh xưng xa cách quá, con gái, con mau lại đây ngồi cạnh ta."
Dè dặt ngồi cạnh một quý phu nhân, người tôi thấp thỏm không yên vì quá hồi hộp, chân tay cứ lóng ngóng như là thừa thãi.
"Con gái, con có thể cho ta biết tên của con để tiện xưng hô được không?" Bà ấy đặt tách trà xuống mặt bàn, thân thiết nắm tay tôi.
"Dạ, cháu tên là Huyền Trân. Mai Huyền Trân ạ." Tôi thành thật trả lời.
"Cứ gọi ta là bác gái, con đừng kêu Châu phu nhân nữa nhé!"
Tôi bất đắc dĩ nghe theo.
"Vâng."
"Ta được biết con đang sống cùng với Mặc Lâm, thế nào, thằng bé có hay làm khó con không?"
Đây là một vấn đề tế nhị, tôi lưỡng lự chẳng biết phải nói thế nào để không làm mất lòng Châu phu nhân. Dù sao thì tôi đang ngồi cạnh mẹ hắn, có những lời không nên tùy tiện nói ra vẫn hơn.