Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 83: Giấc mộng



Anh ta nói anh ta yêu tôi sao? Chính chủ tự nhận tôi còn chẳng tin, nói gì qua miệng người khác...

Thế cho nên, tôi nhắm mắt và làm lơ như mình không có nghe thấy.

Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ thật kỳ lạ...

Trong mơ tôi thấy Huyền Anh đứng nhìn tôi đăm đăm. Dưới làn sương mù dày đặc, con bé lớn tiếng trách móc tôi. Trách móc tôi đã nảy sinh tình cảm với kẻ đã gián tiếp đẩy con bé xuống vực sâu vạn dặm.

"Chị Trân ơi! Chị quên mất rằng em đã chết như thế nào hả?"

"Không chị không có quên..."

Sao tôi có thể quên đi quá khứ bi thảm ấy? Trái lại tôi nhớ rất rõ là đằng khác...

Con bé gào khóc tức tưởi tiếp tục lớn giọng trách mắng. "Tại sao chị lại yêu hắn? Chị còn muốn ở bên hắn, sống cùng hắn à? Chị là kẻ ích kỷ, chỉ mong bản thân mình được sống trong nhung lụa có đúng không?"

"Không đâu!" Tôi liên tục lắc đầu phủ nhận, cầm lấy tay Huyền Anh nức nở nói với con bé. "Không đời nào có chuyện đó đâu Anh! Em nói sai hết rồi. Chị không yêu anh ta, chị rất hận anh ta. Hận anh ta đến mức muốn tự kết liễu bản thân mình."

Lần này giọng Huyền Anh mềm mỏng đi rất nhiều, nhưng vẫn không kém phần gay gắt.

"Chị nói dối! Anh ta yêu chị như vậy! Sao nỡ để chị tự sát!"

Rốt cuộc là vì sao? Vì sao ngay cả một người đã khuất cũng nói vậy ở trong giấc mơ ngắn ngủi của tôi?

Tôi không thể nói được, cũng chẳng thể phản bác lại... giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya...

Một thoáng ngạc nhiên, đó là phản ứng của tôi khi phát hiện tôi và hắn đang nằm trong một tư thế vô cùng thân mật.

Đưa tay gạt đi hai hàng nước mắt ướt đẫm ảnh hưởng từ giấc mơ vừa rồi. Tôi thử khẽ cựa người nhưng không được, Châu Mặc Lâm ôm tôi ngủ rất chặt.

Đầu tôi gối lên một cánh tay rắn chắc, còn bàn tay to lớn còn lại để lên bụng tôi như thể sợ trong lúc ngủ tôi chạy đi mất. Dưới tấm chăn mỏng, cơ thể chúng tôi trần truồng dựa vào nhau, tôi nằm quay lưng hắn và hắn ôm lấy tấm lưng trần của tôi.

Từng luồng hơi thở nóng ấm phả lên hõm vai gây cảm giác ngứa ngáy. Không lẽ mọi ngày chúng tôi ôm nhau ngủ tự nhiên như thế sao?

Không phải là quan hệ yêu đương, nhưng lại thân mật hơn cả những cặp đôi thắm thiết khác... Tôi thấy mọi thứ xung quanh mình nực cười đến cùng cực, bèn gỡ cánh tay đang ôm bụng mình xuống...

Hành động hấp tấp từ tôi đã khiến hắn tỉnh dậy.

"Em muốn đi đâu?"

"Tôi buồn đi vệ sinh."

Châu Mặc Lâm không ngăn cản, hắn nhấc tay lên để tôi đi xuống giường. Quơ vội váy ngủ ren mỏng tang lên người, cũng không mặc đồ lót, tôi bước xiêu vẹo đi vào nhà tắm. Tôi cực kỳ khó chịu cái cảm giác nhớp nháp ở trong hạ thân, cầm vòi xịt tẩy rửa từ trong ra ngoài.

Tôi nhớ rất rõ, hôm nay hắn làm không dùng biện pháp phòng hộ, chơi trần từ lúc trên xe đến lúc tôi ngất đi ở trên giường. Đang trong thời kỳ không an toàn, tôi lo sợ mình dính bầu... Hắn để lại bên trong cơ thể tôi rất nhiều, rất nhiều mầm mống của hắn.

"Em đừng cố rửa nữa, tôi không ngại cùng em làm vài hiệp đến lúc trời hửng sáng."

Vòi xịt trên tay rơi lạch cạch trên sàn nhà tắm bóng loáng...

Tôi hốt hoảng nhặt vòi lên và làm như hành động vừa rồi là do hắn nhìn nhầm.

"Không phải như anh nhìn thấy đâu. Tôi vừa đi vệ sinh xong nên xịt rửa như bình thường thôi mà."

Đùa nhau à? Hắn còn có thể mặt dày vô sỉ hơn được không? Hắn không sợ tôi có bầu hay gì?

Cánh cửa nhà tắm bị đập mạnh vào tường kêu 'phanh' một tiếng lớn... Tôi tỏ rõ thái độ không hài lòng, đi ngang qua hắn vén chăn lên giường nằm.

Trước những biểu cảm trẻ con từ tôi, Châu Mặc Lâm không để vào mắt. Hắn xoay người theo chân tôi quay về giường. Phần đệm nhanh chóng lún xuống... không phải hắn định làm thật đấy nhá?

Hắn vươn tay ôm lấy tôi vào lòng, tiếng nói giữa đêm tối đặc biệt trầm khàn và gợi cảm hơn lúc bình thường. "Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều. Em cũng mệt rồi, vài tiếng nữa là trời sáng em còn phải dậy đi làm nữa đúng không?"

Tôi gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Đúng là qua một ngày vật lộn với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, tôi mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp, vững chãi của hắn.

Châu Mặc Lâm, lúc anh ôn nhu dịu dàng như dòng nước ấm, lúc thì cuồng dã dữ tợn như loài thú dữ. Với hai nhân cách của anh, tôi thật không biết mình nên bày ra vẻ mặt thế nào với anh nữa...

Anh khiến tôi... vừa là yêu thương... xen lẫn căm hận...

Chìm vào giấc ngủ say với bóng đêm vô tận, tôi lại tiếp tục nhìn thấy Huyền Anh. Khác với giấc mơ vừa rồi, bóng dáng em tôi thoắt ẩn thoắt hiện giữa làn sương mù mờ ảo... Con bé không buông lời trách cứ tôi, mà cứ nhìn tôi chằm chằm... như thể có điều gì đó muốn nói nhưng không nói được.

Sau cùng, Huyền Anh chỉ mấp máy bốn từ: "Mẹ của chúng ta!" rồi biến mất không một dấu vết.

Tôi cố gắng đuổi theo hướng con bé biến mất và kêu tên thật to.

"Huyền Anh! Huyền Anh! Em có nghe thấy không? Mau trả lời đi!"

Đáp lại tôi là những tiếng vang dội lại chính giọng nói của mình...