Trên đường trở về nhà, Mạnh Kiều lại hỏi: “Sáng nay anh cũng ăn đồ ăn đưa tới đúng không?”
Nghiêm Mục nói: “Đúng vậy, giống hệt của em.”
“Sau đó anh còn ăn gì nữa không?” Mạnh Kiều hỏi.
“Không có.”
Nhìn bộ dáng của Nghiêm Mục, Mạnh Kiều nghi ngờ có người đã hạ thuật giáng đầu, nhưng trên người Nghiêm Mục không hề có mùi tanh hay mùi máu, điều này có vẻ khác với kiến thức nền tảng của cô. Bùa kinh nguyệt là một loại thuật giáng đầu phổ biến ở Đông Nam Á, cần có giọt máu kinh đầu tiên của phụ nữ trong kỳ kinh tháng để luyện thành bùa, cho đàn ông uống vào thì có thể làm người đàn ông này yêu người phụ nữ này vô điều kiện. Khi đó, rất nhiều người giúp việc Philippines đến HongKong và Singapore đã dùng cách này để thay vị trí của bà chủ, hoặc trả thù ông chủ hà khắc.
Nhưng Nghiêm Mục lại giống như bị thứ gì đó mê hoặc hơn.
“Vậy tức là còn.” Mạnh Kiều nhìn ra sơ hở trong câu này, cô kéo cánh tay Nghiêm Mục bước nhanh vào nhà: “Để tránh cho anh có hành vi vượt rào, em quyết định trước tiên phải để anh nhớ thật lâu. Làm gì có thể có người giống em y đúc chứ? Tiểu Kiều còn có điểm khác em cơ mà. Lần sau anh mà còn bị mê hoặc như vậy nữa, em sẽ mưu sát chồng trước tiên.”
“Được.”
Nghiêm Mục bất đắc dĩ mỉm cười nhìn vành tai đỏ bừng của Mạnh Kiều.
Trong biển có vị hơi mặn và hương thơm của dừa, nắng vẫn rất chói chang, quầng sáng vàng óng ánh chiếu lên ô cửa sổ kính sát sàn, hồ bơi trong sân nhà cũng lung linh huyền ảo như biển rộng.
“Sau này anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.” Giọng điệu của Nghiêm Mục rất nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại có chút nhẹ nhõm.
Tiếng cọt kẹt của cái giường che giấu đi xung động vốn có.
Trong căn phòng trống rỗng xuất hiện một vài âm thanh nhỏ xa lạ.
Trong đầu Mạnh Kiều mơ hồ không nghe rõ, cố gắng phân biệt tiếng trẻ con khóc và tiếng gõ nhẹ vào kính.
Nghiêm Mục nhận ra tình huống của cô có gì đó không ổn, ngừng động tác trấn an cô lại: “Sao vậy?”
"Tiếp tục."
Mạnh Kiều không quan tâm.
Nghiêm Mục không nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu lúc này anh mở rèm ra, nhất định sẽ nhìn thấy đầy rẫy những khuôn mặt trẻ con màu xanh đậm lấp kín cửa sổ sát sàn.
Chờ đến khi Mạnh Kiều nói được hoàn chỉnh những lời dang dở thì đã là bốn mươi phút sau. Cô chui vào chăn, hối hận vì xao động vừa rồi của mình, chỉ có động vật mới có thể vì dục vọng nguyên thủy mà xao động. Làn da trắng nõn ửng hồng, cô chui vội vào chăn, Nghiêm Mục không vén chăn lên được, chỉ có thể cười ấm áp nói: “Ra ngoài đi, anh đi tắm, em đừng nhịn.”
“Anh có thể hút thêm một điếu thuốc nữa.” Mạnh Kiều ở trong chăn ủ rũ nói.
“Được.” Nghiêm Mục đứng lên.
Lúc này anh kéo rèm ra, bóng quỷ bên ngoài đã biến mất hết, chỉ còn lại một biển cả vắng lặng.
Chờ Nghiêm Mục đi ra ngoài, Mạnh Kiều mới thò đầu ra khỏi chăn, toàn thân đổ đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp và trơn trượt.
Cô vừa mới nghe cái gì vậy nhỉ?
Cô bắt đầu nhớ lại những sự việc vừa rồi, nhưng ký ức của mỗi cảnh tượng cứ như bị lực đẩy mạnh mẽ của Nghiêm Mục nuốt chửng. Mạnh Kiều nhéo mi tâm, cố gắng loại bỏ hình ảnh người đàn ông trong đầu.
Vừa rồi hình như có người gõ cửa sổ, gõ cửa ra vào, mang đến cảm giác vội vàng muốn phá cửa xông vào. Nhưng vì âm thanh quá yếu ớt, nên không khiến cô cảm thấy áp bách.
Vẫn là đứa bé hôm qua sao?
Á…
Đột nhiên, mắt cá chân của Mạnh Kiều bị thứ gì đó kéo lại, sau đó cô nhìn thấy trong chăn có một cục nhỏ dần dần phình ra, giống như một con côn trùng đang chậm rãi lúc nhúc.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Kiều là ngay lập tức.
Thu chân lại!
Nhưng khi chân cô co lại, chỗ phình ra kia cũng đột ngột tăng tốc, cắn vào đùi cô, dốc sức trèo lên rồi ngã xuống bụng cô! Mạnh Kiều bỗng vén chăn ra, chỉ thấy một đứa bé ngô nghê cả người đầy máu đen ôm chặt lấy bụng cô không nhúc nhích, thậm chí đầu còn không ngừng dúi vào trong bụng cô.
Mạnh Kiều không hề sợ hãi, nhưng cảnh tượng này vừa chấn động vừa ghê tởm, cô xách đứa bé lên ném sang một bên. Đứa bé há miệng muốn cắn vào cánh tay Mạnh Kiều, khoảnh khắc cái miệng đen ngòm chạm vào da, một cây bút bi từ cửa bay tới, xuyên qua cơ thể màu đen, cắm thẳng vào bức tường đối diện.
Phập ——
Đứa bé cũng biến mất.
Mạnh Kiều nhìn xuống dấu tay đẫm máu trên người mình, lấy tay chà chà rồi đưa lên mũi ngửi: “Thứ này chắc không phải là nước ối của người khác đấy chứ?”
"Đi tắm, xuống trước đã." Ở đây hai ngày, Nghiêm Mục không hề nhìn thấy bất kỳ bóng quỷ nào, có vẻ như những anh linh này chỉ tấn công phụ nữ, nhưng không gây ra thương tổn thật. Mạnh Kiều vừa rồi bị cắn vào đùi cũng chỉ để lại dấu vết mờ mờ, còn chẳng bị rách da.
"Hôm qua gọi em là mẹ, hôm nay lại muốn chui vào bụng em, thật đáng sợ." Mạnh Kiều nói.
Nghiêm Mục bế Mạnh Kiều vào phòng tắm: “Bây giờ em mới thấy sợ à?”
"Không nha, anh nói xem, lỡ đâu em mang thai thì đứa bé này có phải của em hay không?" Mạnh Kiều liếc nhìn Nghiêm Mục.
Cô đã nghĩ tới nhưng không nói ra, đứa bé này có phải là của anh hay không.
Nghiêm Mục khựng lại mấy giây, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ cùng có chút xấu hổ, chỉ có thể nói: "Em tắm mau đi."
Anh không đi xa mà chỉ dựa vào bồn tắm, để lần sau Mạnh Kiều phát hiện anh linh, anh có thể nhìn rõ hơn một chút, nhưng đứa bé đó không xuất hiện lúc có đàn ông.
Mạnh Kiều lau người rồi nói: “Không phải đứa bé ngày hôm qua, nhưng em chắc chắn là oan hồn trong nhà thờ. Năng lực không lớn mà em cũng cảm nhận được nó chết vì khó sinh.”
Lúc anh linh cắn Mạnh Kiều, cái cảm giác đó không phải là đau đớn vì bị cắn mà là cảm giác hít thở không thông. Trong miệng và mũi cũng từ từ có nước chua và mùi là lạ, cô dám chắc đây là anh linh truyền cho cô. Nhớ tới cái thai lưu của Emma, Mạnh Kiều nghĩ số lượng thai lưu ở đây hơi nhiều, tuy mang thai và sinh con vốn là việc rất nguy hiểm, nhưng xác suất cao như vậy hẳn không phải là ngẫu nhiên.
"Có người đã dùng phương pháp gì đó để làm hại bào thai trong bụng phụ nữ đang mang thai. Những oan hồn thai nhi này có thể đã bị nhà thờ trấn áp, nên không thể đi đầu thai, có lẽ bọn chúng tự nghĩ cách đầu thai đó?” Mạnh Kiều nhìn cái bụng bằng phẳng của mình.
"Ý của em là chui vào trong bụng?" Nghiêm Mục hỏi.
"Có thể, mặc dù nghe có vẻ như chưa từng học môn Sinh Học, nhưng mà ai biết được. Em quả thực đã đọc một câu chuyện ma, kể là có đôi vợ chồng kia đang lái xe ở một vùng hoang vu. Đột nhiên mặt đất rung chuyển, bọn họ nghe thấy tiếng khóa cửa xoay, hơn nữa màn hình Tesla còn cho thấy có rất nhiều người tụ tập xung quanh bọn họ, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy gì cả. Sau khi về đến nhà, bà vợ bị quỷ quấn thân, sau đó bọn họ đến một đạo quán để tìm cách giải quyết, đạo sĩ nói lúc bọn họ làm chuyện đó bị quỷ nhìn thấy, nên quỷ cho rằng đó là cơ hội đầu thai.”
Nghiêm Mục:...
Nghiêm Mục: “Chuyện xưa của em nhiều thật đấy.”
Mạnh Kiều: “Đương nhiên rồi, em là tác giả tiểu thuyết mạng, nếu không thì linh cảm của em ở đâu ra chứ?”
Lúc này, bên kia.
Cốc Thu và Hạ Linh tay trong tay đi dạo, bọn họ đi ăn món Pháp do Mạnh Kiều giới thiệu, hàu tươi tái chanh, vừa mát vừa ngon, chẳng mấy chốc hai người đã ăn hết một đĩa nhỏ, thậm chí Hạ Linh còn chưa đụng vào món chính.
"Từ lúc đến đây em thả lỏng hơn nhiều.” Cốc Thu mỉm cười cảm thán.
Hạ Linh mím môi vui vẻ nói: "Đương nhiên rồi, ở đây có biển, có trời xanh, có chồng ở bên em, giống như đi nghỉ mát vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chồng, anh đã tìm được gì chưa?"
Cốc Thu nói: “Bởi vì ngày hôm qua người đàn bà điên gây chuyện ở bờ biển, để xoa dịu cảm xúc của cô ấy, điều dưỡng đã nói với anh xế chiều hôm nay sẽ tìm người đuổi quỷ cho cô ấy. Đây đã là lần thứ ba trong tháng, người đàn bà kia ắt phải có liên quan đến manh mối chính của nhiệm vụ, chúng ta có thể tiếp xúc thử.”
“Chồng sắp xếp là được.” Hạ Linh ngọt ngào nói, áp má vào cánh tay người đàn ông.
Hai người đi dạo trên bãi biển.
Cơn gió chiều lặng lẽ thổi tung góc áo.
Cốc Thu nhìn thấy một nhóm người mặc đồ trắng đang ngược gió đi về phía nhà thờ, một điều dưỡng đẩy một chiếc xe đẩy phủ đầy hoa, nhìn phương hướng thì có lẽ họ đang đi về phía nhà thờ.
Hai người đuổi theo.
Đến gần hơn bọn họ mới nghe thấy đám người kia hát một khúc dài, nghe như đang cầu khẩn và siêu độ, trên xe đẩy có một thi thể trẻ sơ sinh được bọc kỹ lưỡng và một con búp bê vải nhỏ, con búp bê gần giống như những con búp bê được trưng bày trong nhà thờ. Đằng sau xe đẩy có một người đàn ông kéo một người phụ nữ mặt mũi tái nhợt, người phụ nữ này như vừa mới sinh con xong, thể trạng không được tốt, tóc tai ướt nhẹp, đôi mắt sưng húp đỏ ửng vì khóc.
Đây là Emma vừa sinh ra thai lưu.
Dẫn đầu đoàn người là một ông già mặc áo choàng dài trắng tinh, trên đầu đội một vòng hoa sáng cùng kiểu, cầm đuốc trong tay. Ngọn đuốc tỏa ra mùi thơm của cây dừa, ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, khói như đang dẫn đường cho anh hồn về nhà.
“Ở đây có nhiều thai chết lưu như vậy, sao vẫn có người coi tiền như rác ở đây để dưỡng thai nhỉ?” Hạ Linh khó hiểu.
Cốc Thu nói: “Thật ra so với bệnh viện công bên ngoài thì tỷ lệ thai lưu ở đây không cao, chỉ vì nhà thờ này nhỏ nên mới có vẻ cao thôi. Thứ hai, sáng nay khi em đang ăn buffet, anh đã hỏi thăm mấy phụ nữ có thai, bọn họ đều nói ở đây rất dễ mang thai, cho dù trước đây đã sảy thai nhiều lần, các bệnh viện khác cũng nói là khó có thai thì sau khi đến đây vẫn có thể mang thai tự nhiên mà không cần thụ tinh trong ống nghiệm.”
"Thần kỳ vậy à? Tại sao em nghe có vẻ đáng sợ nhỉ?" Hạ Linh xoa xoa trái tim nhỏ bé của mình: "Mặc dù em không thể nhìn thấy nhưng vừa dùng xác thai lưu để làm búp bê, vừa chế tạo búp bê để chúc phúc cho trẻ sinh non, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong nhà thờ toàn là oan hồn, thai nhi này có được sinh ra không?”
“Chỗ này gọi là nhà thờ Phách La, Palo giáo là một trong những tôn giáo địa phương. Lấy màu trắng làm màu chủ đạo, thờ phụng nữ thần sinh sản Astarte, bọn họ tin rằng những thai nhi đã trải qua nghi lễ sẽ biến thành những ngôi sao trên bầu trời để bảo vệ bọn họ, cho nên điều đó cũng không có gì khó hiểu.” Trong suốt hai mươi bốn giờ kể từ khi đến phó bản, Cốc Thu đã hoàn toàn hiểu rõ bối cảnh ở đây.
Đây là một hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á, phục vụ cho người Trung Quốc nên hầu hết cơ sở vật chất đều bằng tiếng Trung Quốc.