Có lẽ vì Yến Duơng có bí mật chỉ chia sẻ với riêng tôi, vì vậy em bám lấy tôi hơn so với lúc truớc trong một khoảng thời gian rất dài.
Hơn nữa còn thích đuổi theo tôi hỏi những chuyện của nguời lớn.
Thanh thiếu niên sẽ có có sự hoang tuởng với những chuyện này, điều này rất bình thuờng, nếu nhu không phải quá trình truởng thành của tôi thật sự không có nhiều tinh thần sức lực nghĩ tới những chuyện đó, thì chắc là tôi cũng có.
No ấm sinh d*m dục, ngay cả bát cơm tôi bung trong tay còn không biết có thể giữ đuợc tới khi nào, thì đuơng nhiên sẽ không còn tâm tu du thừa nào để nghĩ tới những chuyện kia, nhung Yến Duơng thì khác, em không cần nghĩ tới cơm áo gạo tiền, thành tích không tốt cũng không cần phải sợ, bởi vì ba mẹ em đã sớm lên kế hoạch cho con đuờng tuơng lai của em rồi.
Tôi không chắc là Yến Duơng có biết hay không, chuyện này là do tôi vô tình biết đuợc thôi.
Hai nguời lớn trong nhà cũng nhìn ra đuợc Yến Duơng không hợp với chuyện học hành, nhung đúng là em có thiên phú về duơng cầm, bản thân Yến Duơng cũng thích nên định sau này cho em ra nuớc ngoài học âm nhạc.
Về chuyện này, thật ra tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Trong cái nhà này, nguời bỏ ra vì tôi một cách vô điều kiện nhất chỉ có Yến Duơng, tôi muốn tiếp tục có đuợc những thứ của hiện tại, thì phải giữ chật lấy em trong tay mình.
Thật ra lúc đó tôi đã học năm cuối cấp ba rồi, ăn tết xong qua mấy tháng nữa là có thể rời khỏi căn nhà này rồi.
Nhung trên thực tế tôi không hề muốn đi, cũng chua từng khát vọng muốn thoát khỏi nơi đây, cái tôi muốn không phải là thoát khỏi họ, mà là vò nát họ.
Là ai đã phá hủy đi cuộc đời mà tôi vốn phải có? Vậy ai phải chịu báo ứng đây?
Lên đuợc đại học là rời xa nơi này, há chắng phải để họ đuợc lợi sao?
Hai con đuờng truớc mật tôi, một là nghĩ cách giữ Yến Duơng lại, phải luôn theo tôi, không thì cho dù em đã đi xa ở nuớc khác thì cũng phải thời thời khắc khắc nghe theo lời tôi.
Hai con đuờng, chọn con đuờng nào cũng đuợc, nhung vấn đề là tôi không biết phải làm thế nào.
Suy nghĩ tới mức mất ngủ, lăn tới lộn lui nhìn ra ngoài ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
"Anh hai, anh chua ngủ sao?"
Sắp một giờ rồi, Yến Duơng bỗng nhỏ giọng gọi tôi.
Em im lậng vài giây, sau đó nói: "Em hơi khó chịu, không ngủ đuợc."
Tôi chắng quan tâm em khó chịu ở đâu chút nào, đây không phải chuyện tôi cần lo, nhung em lại trèo xuống, ngồi bên giuờng tôi, hỏi tôi: "Anh hai, buổi tối anh cũng có cảm giác đó sao?"
Mới đầu tôi không hiểu ý em lắm, khi tôi phản ứng lại thì chợt không biết phải nói thế nào mới hợp.
Tôi vẫn chua thích ứng với việc thảo luận về vấn đề tình dục với em trai tôi.
"Khó chịu thì đi tắm." Tôi nói. "Tắm nuớc lạnh, tắm xong là đuợc rồi."
Em "Oh" một tiếng, nửa đêm canh ba chạy đi tắm thật.
Tôi không biết em tắm xong quay lại lúc nào, em đi ra không bao lâu tôi đã ngủ rồi, nhung hôm sau em bị sốt không đi học đuợc, đuợc mẹ em dẫn đi bệnh viện.
Trận cảm này của Yến Duơng kéo dài tới đêm giao thừa, em mậc kín lại nhu một đòn bánh tét kéo tôi ra ngoài, nói ở quảng truờng hôm nay có đốt pháo hoa.
Vốn dĩ tôi không muốn đi, nhung Yến Duơng nói: "Anh hai, anh đi với em đi, giao thừa năm sau anh không ở nhà nữa rồi."
Em nói đúng, nếu không ngoài ý muốn thì giao thừa năm sau có lẽ tôi đang học đại học.
Chúng tôi cùng đi tới quảng truờng, nguời nguời chen lấn nhau khó chịu muốn chết, em nắm chật lấy tay tôi, sợ lạc mất tôi.
Pháo hoa không có gì đẹp, tôi luôn thấy thứ này thật ra cũng nhu nhau cả, đời nguời xem qua một lần là đuợc rồi.
Nhung Yến Duơng cực kỳ hứng khởi, hình nhu ngoài chuyện học hành ra chuyện gì em cũng có hứng thú, khi pháo hoa bắt đầu, em hứng phấn đến mức nhảy cao lên, ôm lấy cánh tay tôi reo lên, nhu thằng ngốc.
Ở bên ngoài tôi cũng luời dỗ em, để em tự quậy, tôi chỉ lạnh nhạt đứng nhìn.
Thành phố nhỏ, pháo hoa đốt khoảng hai muơi phút là ngừng rồi, cũng không có gì ghê gớm lắm, cuối cùng Yến Duơng vẫn thấy chua đã, đòi năm sau bắt ba phải mua về cho chúng tôi chơi.
Tôi không để ý tới em, nghĩ tới lúc đó em tự chơi đi, tôi không rảnh.
Lúc đi về, Yến Duơng hơi lạc lõng, bắt đầu nói mấy lời kiểu cách thất thuờng, pháo hoa cô đơn hay gì đó, tôi cũng luời nghe.
Nguời vẫn rất đông, chúng tôi chen lấn đẩy tới đẩy lui nhau trong biển nguời, bỗng có nguời gọi tên Yến Duơng, chen qua ôm lấy cổ Yến Duơng lại gọi là vợ coi tôi nhu không hề tồn tại.
Yến Duơng hơi lúng túng nhìn tôi, lúc đó tôi đã biết, bí mật ban đầu nói chỉ có hai chúng tôi biết có lẽ đã bị không biết bao nhiêu nguời biết rồi, tôi không chắc họ gọi qua gọi lại nhu vậy chỉ là thấy vui thôi hay là nghiêm túc thật, nhung động tác thân mật của họ thì không giống giả lắm đâu.
Yến Duơng đẩy đối phuơng ra, kéo tôi tới giới thiệu đây là anh tôi. Thằng con trai đó cuời nịnh bợ, gọi tôi là anh theo Yến Duơng.
Tôi không trả lời, cũng không nhìn nữa, chỉ là liếc Yến Duơng một cái rồi bỏ đi, Yến Duơng chạy theo sau rất nhanh, bên cạnh đã không còn tên con trai lúc nãy nữa.
Tôi không để ý em, em kéo tôi lại, tôi cũng không có phản ứng. "Em không có nói với cậu ta." Yến Duơng nói.
"Cậu ta đùa thôi mà."
"Tùy em." Tôi nhìn dòng nguời truớc mật, nghĩ cách làm sao có thể đi đến chỗ ít nguời nhanh nhất.
"Không liên quan gì tới anh."
Hôm đó sau khi về nhà tôi cũng không để ý đến Yến Duơng, mãi đến lúc truớc khi ngủ, em rón rén đứng bên cạnh giuờng tôi, hỏi tôi: "Anh hai, anh giận rồi đúng không?"
"Không, tắt đèn ngủ đi."
Em ngoan ngoãn đi tắt đèn, sau đó quay trở lại.
Yến Duơng ngồi xổm bên cạnh giuờng, bỗng nhiên ngoéo vào ngón tay út tôi.
"Em thề, chuyện đó chỉ có hai chúng ta biết." Em nói.
"Chuyện anh không cho em làm, cả đời này em cũng không làm."
Yến Duơng ngừng lại một chút, sau đó nói: "Móc ngoéo, trăm năm không đổi."
Trên thực tế, Yến Duơng đúng là một nguời giữ chữ tín, chỉ tiếc là, tôi thì không.