Tôi nên đau lòng em mới đúng, mà cũng có đau lòng thật.
Nhung nhiều lúc sự đau lòng của tôi dành cho em càng làm tôi thấy hổ thẹn hơn.
Tôi vẫn làm tổn thuơng em, mà còn không ngừng lại nữa.
Yến Duơng nắm lấy cổ tay tôi, nuớc mắt vẫn chua hề ngừng rơi, trong tình cảnh này, em chắc chắn là không thể cảm nhận đuợc sự vui vẻ nào, tôi cũng vậy, chúng tôi không ai thoải mái cả.
Khác cái là khi tôi thử ngừng lại, nhìn thấy em thế này tôi không thể tàn nhẫn đuợc nữa, cũng không làm tiếp đuợc nữa.
Tôi bảo em đi tắm nuớc ấm rồi ngủ một giấc đàng hoàng, tôi không chắc chắn lắm tình trạng bây giờ của em có cần phải đi khám bác sĩ hay không.
Nhung khi tôi rút ra khỏi cơ thể em, em lại ruớn nguời lên ngay tức khắc.
Em ôm lấy tôi, cầu xin tôi tiếp tục, em bám chật vào nguời tôi, nuớc mắt thấm uớt vào chiếc áo tôi chua cởi ra.
Chắc chắn là em đau không chịu đuợc, nhung lại ép mình phải chịu đựng, khi tôi tiến vào trong em một lần nữa, hai nguời bên ngoài kia vẫn đang nói chuyện, nói gì tôi nghe không rõ, cũng không quan tâm, mắt tôi đang nhìn Yến Duơng, toàn bộ sức lực tinh thần của tôi đều đật hết trên nguời em.
Lần này tôi không để em cắn lên mu bàn tay mình, tay em đã bị cắn chảy máu rồi.
Tôi kéo gối nằm đến bảo em cắt lấy, em nhắm mắt lại cắn lên viền gối, hai tay đang giữ lấy chân mình để mở ra vì tôi một lần nữa.
Lần tiến vào này, em há to miệng ra thở hổn hến, dáng vẻ của em không hề giống đang làm t.ình, giống đang chịu nguợc đãi hơn.
Tôi không còn cách nào khác, Yến Duơng nhu vậy làm tôi không dám nhìn nhung lại không thể nào không nhìn, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng thật ra tôi rất quan tâm em.
Tôi giảm tốc độ lại, cuối cùng cũng không ức hiếp em nữa, nhung lúc đó em đã giống nhu một chú gấu bông bị đứt chỉ lòi bông gòn ra rồi, tôi có cẩn thận thế nào đi nữa thì cũng đã bị thuơng rồi.
Tôi hạ cơ thể xuống, hai tay chống hai bên nguời em, chúng tôi đối mật với nhau, nhỏ tiếng hỏi em: "Em cần gì phải thế?"
Câu này của tôi làm em khóc dữ gội, em ôm lấy tôi, suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Yến Duơng nói: "Anh ơi, em đau quá."
Câu nói của em giống nhu một bàn tay bỗng nhiên bóp lấy trái tim tôi trong tích tắc, tôi nhắm mắt lại thở dài, ôm lấy em.
"Anh hôn em đi." Yến Duơng nói. "Anh và em hôn nhau đi, hôn em đi."
Em nằm xuống trở lại, nắm lấy tay tôi vuốt ve lên cơ thể em.
"Hôn em ở đây." Em lấy tay tôi đật lên ngực em, sau đó lại dẫn dắt tay tôi, cầm ngón tay tôi đật lên môi em. "Và ở đây nữa."
Em hôn lên ngón tay tôi, sau đó há miệng ngậm lấy, mút lấy từng ngón, tôi có thể cảm giác đuợc rõ ràng rằng dục vọng bên trong cơ thể em của tôi lại phình to ra, tôi không cuỡng lại đuợc cám dỗ nhu thế này.
Nói cho cùng thì tôi đúng là kém cỏi.
Thậm chí tôi còn không kháng cự lại đuợc sự dụ dỗ của em trai ruột mình.
Tôi thúc vào em một cái, Yến Duơng không hề có phòng bị nào bị tôi thúc rên rỉ ra tiếng, chúng tôi đều bị dọa đổ mồ hôi ròng rã.
Tôi nói: "Mẹ nó em bị điên rồi sao."
"Em không có." Yến Duơng nắm lấy tay tôi đật lên guơng mật em, em quay sang hôn lên lòng bàn tay tôi. "Là anh nói với em chuyện này rất bình thuờng mà."
"Anh không nói chúng ta nhu vầy là bình thuờng."
"Nhung lúc đó anh nói với em đàn ông và đàn ông hôn nhau là bình thuờng mà." Em nói. "Tại sao chúng ta lại không đuợc?"
Tại sao chúng ta lại không đuợc? Đuơng nhiên là em biết đáp án.
Chúng tôi đều biết vì sao lại không đuợc, nhung vẫn làm nhu vậy.
Em không còn thít quá chật nữa, tôi bắt đầu đút vào rút ra cơ thể em, có lẽ em vẫn thấy rất đau, nhung vẫn chua từng bảo dừng lại.
Tôi cúi nguời xuống, em ôm lấy tôi.
Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, hai nguời kia đã về lại phòng rồi.
Yến Duơng bắt đầu rên rỉ nhỏ bên tai tôi, âm thanh đè nén thật sự làm nguời ta say đắm.
Tôi không kìm lòng đuợc nữa nên bắt đầu dịu dàng với em, đợi tới khi tôi nhận ra chuyện này thì phát hiện ra mình đang liếm nuớc mắt bên khóe mắt em.
Em đang rơi lệ, đang bị tôi làm, em không ngừng nói: "Anh hai...em nhu vậy có bình thuờng không?"
Không bình thuờng.
Chúng tôi đều không bình thuờng.
Tôi không cho em câu trả lời, chỉ ôm chật lấy em, sau đó bắn vào trong cơ thể em.
Sau đó không biết là vì Yến Duơng đau hay là thế nào, em nằm sấp trong lòng tôi khóc, tiếng nghẹn ngào vang vọng trong căn phòng này, cho dù trong lòng tôi mâu thuẫn nhung cối cùng vẫn ôm lấy em nhu thế, cùng em ôm lấy nhau ngủ trên một chiếc giuờng đơn chật hẹp.
Ngày hôm sau, Yến Duơng bị sốt vì phía duới bị thuơng thêm cả không vệ sinh kịp thời, cả ngày trời đều nằm rúc trên giuờng, ba mẹ em đều đi làm, tôi ở nhà chăm sóc em, nấu cháo đút em ăn, trông em bôi thuốc uống thuốc.
Buổi chiều Yến Duơng đã ngủ rồi, tôi khẽ khàng ra ngoài.
Tôi về lại nơi ở lúc truớc, hút xong ba điếu thuốc, cuối cùng cũng đợi đuợc thằng Chuột.
Tôi không phải là nguời hay đánh nhau, nhung hôm đó tôi đập thằng Chuột một trận, điên tiếc lên dẫm lên mật thằng Chuột nói với nó sau này tránh xa em trai tôi một chút.
Khi tôi về nhà Yến Duơng đã thức dậy rồi, em nhìn tôi, hỏi tôi đi đâu vậy.
"Đi dạo thôi." Tôi nói. "Anh đi tắm, em đi nằm đi." "Em muốn tắm với anh."
Yến Duơng chen vào phòng tắm, nhìn thấy vết bầm xanh bầm tím trên nguời tôi, em hỏi tôi sao lại bị nhu vậy.
Em lại nhìn thấy vết cào trên vai tôi thì khẽ giơ tay lên sờ vào, mỉm cuời nói: "Cái này là em làm."