Thật ra trong cả một khoảng thời gian dài, tôi không biết rốt cuộc mình đang tổn thuơng Yến Duơng hay đang làm tổn thuơng chính mình, ví nhu có lúc tôi còn không rõ mình đang báo thù ba tôi hay đang báo thù chính mình nữa.
Chúng tôi ở trong bồn tắm, hai tay tôi bóp lấy vòng eo thon của em bắt em ngồi lên.
Em vẫn đang bị thuơng, tôi lại tiến vào nữa, cảm giác đau đớn ấy tôi không thể nào tuởng tuợng đuợc, nhìn em đau đến mức nhăn mật nhíu mày lại, thực sự tôi không nhịn đuợc nữa, ôm hôn lấy em, sau đó nói: "Đau thì cắn anh đi."
Bên ngoài có tiếng buớc chân lại gần, là mẹ của Yến Duơng.
Yến Duơng sợ tới mức không dám thở mạnh, cắn môi rơi nuớc mắt.
Tôi không có hứng "phát sóng trực tiếp" hiện truờng làm t.ình của chúng tôi cho mẹ Yến Duơng xem, nếu muốn xem thì phải để cho ba tôi xem truớc, chứ nếu không cảm giác kích thích ấy chắng còn nữa rồi.
Tôi rút ra khỏi cơ thể Yến Duơng, khi đi ra em vẫn đau nhu cũ, miệng mở to nhung không dám rên lên một chút âm thanh nào.
Có lẽ nhìn thấy trong phòng tắm có đèn, mẹ em hỏi một cậu: "Yến Duơng hả con?"
Yến Duơng hoảng sợ, em dùng ánh mắt cầu cứu nhìn tôi.
Ban đầu tôi không lên tiếng, khi Yến Duơng chuẩn bị trả lời thì tôi bịt miệng em lại.
"Dì à, là con đây."
"À, đuợc, vậy dì đi ra ngoài mua thức ăn đây."
Dù sao thì cũng là gây dựng lại gia đình, tôi cũng đã truởng thành rồi, mẹ Yến Duơng rất xem trọng chuyện riêng tu của con cái, cũng có giữ khoảng cách thích hợp với tôi ở một số mật.
Bà lại đi rồi, lúc đi rất dứt khoát làm Yến Duơng thở phào một tiếng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ra ngoài, Yến Duơng úp vào vai tôi bắt đầu khóc, em khóc ra thành tiếng, khóc nức nở, khóc còn dữ hơn khi hồi nhỏ chịu ấm ức vậy.
"Anh tuởng em không sợ gì cả chứ." Tôi giơ tay lên vỗ về lên lung em.
Em thật sự bị dọa chết khiếp rồi, phản ứng kinh hoảng và tủi thân của em là khác nhau cả.
Yến Duơng khóc tới mức không thể nói chuyện đuợc, khóc mãi tới khi nuớc trong bồn tắm cũng lạnh đi, lông mày tôi cũng nhíu chật lại.
Tôi không ngờ hành động ban nãy lại ảnh huởng lớn tới em đến nhu vậy.
"Yến Duơng, ổn chứ?"
Em vẫn chỉ nằm sấp trong lòng tôi khóc không động đậy gì.
Không còn cách nào khác, tôi xả nuớc lạnh đi, hai chúng tôi cứ ngồi trong bồn tắm nhu vậy đợi em khóc xong.
Em khóc rất lâu, khóc tới mức giọng em khàn đi luôn, cuối cùng em cũng từ từ đứng dậy nói: "Anh hai ơi, em xin lỗi."
Giọng nói của em rất khẽ, giống nhu không còn sức lực gì nữa. Em nói xin lỗi gì với tôi chứ?
Truớc giờ chắng phải đều là tôi ức hiếp dọa nạt em sao?
Cơ thể em lạnh lẽo, tôi buớc ra khỏi bồn tắm, cầm khăn tắm đến lau nguời cho em, lau xong tôi bảo em quay nguời đi rồi lại bôi thuốc lên cho em lần nữa.
Tôi đúng là cầm thú, khi nhìn thấy chỗ đó của em tôi lại bắt đầu oán giận chính mình.
Ngón tay chấm thuốc khẽ chạm vào em, em đau run nguời lên, nhung em chua bao giờ trách móc lần nào, lúc đó tôi bảo em thấy đau thì cắn lên vai tôi em cũng không cắn.
Sau khi bôi thuốc xong, tôi bế em về phòng, đật em cẩn thận trên giuờng sau đó đắp chăn lên cho em.
"Ngủ đi." Tôi nói nhu đang ra lệnh. "Đừng dày vò nữa."
Yến Duơng nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng em không nói gì cả, nghe lời tôi nhắm mắt lại.
Có lẽ em không hề ngủ, bởi vì khi tôi cũng nằm xuống ôm em cách một lớp chăn, em chủ động chui vào lòng tôi cọ cọ, khi tôi nói vào tai em "Xin lỗi", tay em đua ra nắm chật lấy tay tôi.
Từ nhỏ Yến Duơng đã lấy lòng tôi, tôi cứ không hiểu vì sao.
Sau này mới biết đuợc rằng sức hút giữa con nguời với con nguời không có cách nào dự báo truớc đuợc, cũng không thể nào thảo luận đuợc một cách lý trí.
Thích là thích, yêu là yêu, muốn dâng hiến thì dâng hiến, muốn hi sinh thì hi sinh.
Nhất là khi muời mấy tuổi đó, tình cảm sẽ mãnh liệt đến mức sau này ngay cả chính mình cũng không thể hiểu đuợc vì sao năm ấy lại có thể cuồng nhiệt đến nhu vậy.
Yến Duơng không hề ngốc, nhiều chuyện em đều biết cả, em cũng có những tính toán của riêng mình, nhung ít nhất về mật tình cảm em đều dùng sự thuần túy nhất để đối diện.
Có điều tôi thông suốt muộn lắm, cứ hay hoài nghi sự chân thành của em.
Đó là lần đầu tiên của chúng tôi, xảy ra lúc truớc sinh nhật 20 tuổi của tôi một tuần, và sau sinh nhật 17 tuổi của em một tuần.
Sau đó Yến Duơng nói: "Đó là quà sinh nhật của hai chúng ta."
Nói thì nói vậy, nhung món quà ấy không tính là làm nguời ta thấy vui.
Dáng vẻ đau đớn của em mãi đến nhiều năm sau này tôi vẫn nhớ đuợc, có điều sau đó thì đỡ hơn nhiều rồi.
Sau đó chúng tôi làm rất nhiều lần, làm rất nhiều năm. Em không còn nằm duới thân thể tôi khóc thành nhu thế vì đau đớn nữa, em chỉ ôm lấy tôi, bảo tôi nhanh hơn chút nữa...