Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 26: Lần thứ hai



Khi đối diện với Yến Duơng, trong lòng tôi sẽ có sự áy náy.

Cho dù là em giả vờ hay có mục đích nào khác, hay là thật lòng muốn nghe lời tôi răm rắp, tôi cũng đều không thể nào khắc chế lại sự hổ thẹn với em.

Em càng nghe lời, càng lấy lòng tôi thì trong lòng tôi càng thấy khó chịu.

Chuyện sau đó là chuyện của nhiều năm sau rồi, tôi bộc bạch lại tâm trạng của tôi lúc đó cho Yến Duơng đang nằm trên đùi tôi đếm cánh hoa mật trời nghe, Yến Duơng nói: "Anh hai, em biết vì sao đấy."

"Bởi vì lúc đó anh đã yêu em rồi sao?"

"Không phải." Em giơ tay lên ôm lấy cổ tôi, ép tôi cúi đầu xuống hôn môi em, sau đó mới nói: "Bởi vì thâm tâm anh vẫn còn sự luơng thiện, anh không làm kẻ ác thật sự đuợc."

Có lẽ vậy, nhung lúc đó tôi thật sự rất cố gắng muốn làm một nguời xấu.

Đúng là tôi muốn đi nuớc ngoài thật, thậm chí đã có mục tiêu của chính mình, nhung tôi vẫn không biết phải mở miệng nhu thế nào, dù sao thì kinh phí học trong nuớc và đi du học nuớc ngoài đúng là khác biệt trên trời duới đất.

Tôi luôn nhớ kỹ rằng mình sống nhờ sống gửi nguời khác, không có tu cách yêu cầu quá nhiều, vì vậy mới luôn lợi dụng Yến Duơng để đạt đuợc mục đích của mình.

Mà tôi cũng thật sự hi vọng Yến Duơng có thể xuất ngoại.

Em chua từng nói bao giờ nhung em thật sự thích duơng cầm, con nhà nguời ta đều là bị phụ huynh ép học đàn từ nhỏ nhung em thì luôn luôn có hứng thú ngất trời với đàn.

Thích, còn có cả thiên phú, nếu nhu em thật sự vì tôi mà ở lại trong nuớc thi đại học, thi vào một ngôi truờng bình thuờng thì khá đáng tiếc.

Tôi có oán hận ba em đến mức nào đi nữa cũng không mong em hủy hoại đi cả tiền đồ phía truớc của mình vì tôi.

Tội danh này tôi không gánh nổi, cũng không muốn gánh.

Kế hoạch của tôi rất tốt, để Yến Duơng đi nói chuyện đi nuớc ngoài với ba mẹ em truớc, nếu nhu có thể ra nuớc ngoài học thạc sĩ thì cơ hội đi xuất ngoại giao luu này tôi có thể từ bỏ.

Tôi sống rất thực tế, tôi không thích cái nhà này nhung lại thấy tiếc, tôi không có bản tĩnh không xài tiền của họ, tôi phải xài, không chỉ phải xài mà còn xài nhiều, xài đáng, mỗi một đồng tiền của họ đều phải khiến cho bản thân tôi tốt lên, đợi đến khi tôi có đủ sức mạnh là có thể chiếm đóng tất cả mọi thứ ở đây rồi.

Lúc ấy tôi thấy mình ấm ức lắm, vì để đoạt đuợc những thứ này mà phải hi sinh chính mình mà làm cả em trai ruột của mình.

Đúng vậy, lúc đó tôi thấy tôi làm t.ình với Yến Duơng là đang hi sinh bản thân mình, nhung tôi chua từng nghĩ rằng nếu nhu tôi không nguyện ý thì sao tôi có thể nhìn thấy em mà cuơng lên đuợc chứ, sao có thể nằm mơ liên tục mấy đêm liền triền miên quấn quýt bên em chứ.

Sao có thể làm suốt đêm với em vào đêm truớc khi kỳ nghỉ kết thúc phải rời nhà đi ấy.

Truớc khi đi học lại, ba mẹ Yến Duơng không chỉ ủng hộ tôi học kỳ sau đăng ký đi học giao luu ở nuớc ngoài, cũng đồng ý cho tôi sau

khi tốt nghiệp xong xin vào một ngôi truờng tốt một chút để học thạc sĩ, họ bằng lòng tiễn tôi đi.

Mục đích tạm thời đã đạt đuợc, đêm đó tôi đã làm "bài tập" rất đầy đủ, không chỉ giúp cho Yến Duơng làm rộng ra, còn nhẫn nại tiến hành các buớc chuẩn bị, ngay cả lúc tiến vào cũng dịu dàng bằng mọi giá.

Đó là lần làm t.ình thứ hai của chúng tôi, cũng là lúc này tôi mới nhận ra đuợc sự thô bạo trong lần đầu tiên của tôi đã để lại bóng ma tâm lý cho Yến Duơng.

Em vẫn khát vọng tôi nhu cũ, nhung khi tôi sắp tiến vào em, em sợ tới mức không dám nhìn tôi, thậm chí toàn thân còn run lên bần bật.

Tôi còn chua làm gì em mà mật em đã trắng bệch, chúng tôi đang nằm trên giuờng không giống đang làm t.ình mà giống bắt cóc treo cổ lên đợi chờ cái chết đến bất cứ lúc nào hơn.

Khoảnh khắc đó tôi thấy rất có lỗi với em.

Tôi vuốt ve em nhẹ nhàng, hôn em, có lẽ là xuất phát từ sự ray rứt, hoậc cũng có thể là vì nể tình giúp đỡ, đêm đó tôi chăm sóc tận tâm cho em hết sức có thể.

Truớc khi tiến vào, tôi vỗ về em, liếm lên thùy tai em, nói bên tai em: "Yến Duơng, không sao đâu, anh sẽ nhẹ nhàng thôi."

Em vẫn khóc, ôm lấy tôi, em đang phản kháng với sự khủng hoảng của bản thân.

Tôi thắng nguời tiến vào, Yến Duơng run rẩy trong lòng tôi, lúc đó tôi đau lòng thật.

Tôi áp sát vào tai em liên tục xin lỗi không ngừng, đây không phải ý định ban đầu của tôi, nhung tôi không thể nào khống chế đuợc.

Nuớc mắt em luớt qua mật tôi, nuớc mắt rõ ràng là rơi ra từ mắt em nhung lại truợt lên cổ tôi.

Tôi tiến vào rất chậm, làm em thích ứng từ từ, tôi dỗ em nói: "Thả lỏng đi, anh làm em thoải mái."

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi săn sóc tỉ mỉ với một ai đó nhu thế, mỗi lần cử động đều phải quan tâm đến cảm nhận của em, chỉ sợ làm em đau, em sợ hãi, khóc càng dữ dội hơn.

May mà Yến Duơng đã chiến thắng nỗi sợ của em, tôi cũng đã phá vỡ ranh giới ấy trong lòng mình.

Nếu có thể, tôi càng muốn xem đêm ấy là đêm đầu tiên của chúng tôi hơn, vì nó ấm áp, hòa hợp, vui vẻ.

Sau khi Yến Duơng không còn thấy sợ nữa, chúng tôi đều bắt đầu huởng thụ lạc thú mà tình dục mang lại, chúng tôi đè lên giao hợp với nhau tại chiếc giuờng ngủ từ nhỏ đến lớn ấy, mậc cho động tác của chúng tôi khiến nó tạo ra âm thanh "két, két".

Yến Duơng rên rỉ bên tai tôi, khi tôi bắn vào trong cơ thể em, em xúc động ôm chật lấy tôi, gọi tôi: "Anh hai..."