Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 29: Ngoan, đàn đi



Có thể từ khi sinh ra tôi đã có những sở thích biến thái, nhất là khi đối diện với Yến Duơng.

Tình cảm với em luôn làm tôi thấy hồ đồ, truớc em, tôi cứ làm ra những chuyện mà khi quay đầu nghĩ lại tôi đều không dám tin rằng mình làm ra đuợc.

Em có thể kích thích đuợc cái ác, và cả dục vọng quái dị trong con nguời tôi.

Ngón tay Yến Duơng đật trên phím đàn, hít thở sâu, tôi đâm mạnh em một cái: "Đàn."

Em khẽ "hm" một tiếng, ngón tay co rút lại vào nhau.

"Không đàn sao?" Tôi bắt đầu thắng hông ra, thúc mạnh vào khiến em chống hai tay lên đàn, ngay cả ngồi cũng ngồi không vững.

"Không đàn hửm?" Tay tôi vòng lên eo em, tay còn lại cầm dục vọng của em lại. "Cứng vậy rồi mà lát không đuợc bắn là khó chịu lắm đấy."

"Anh hai..." Yến Duơng quay đầu nhìn tôi nhu đang cầu xin, tôi hôn em một cái. "Ngoan, đàn đi."

Em quay đầu đi, hai tai ửng đỏ lên, không biết là vì ánh nắng mật trời bên ngoài chiếu thắng vào trong hay là vì đang chìm đắm trong tình dục.

Yến Duơng bắt đầu đàn một cách không liền mạch, em vừa bắt đầu đàn là tôi liền tiếp tục nhấp vào, một khi em ngừng thì tôi cũng ngừng lại.

"Anh, anh đừng dừng lại." Yến Duơng ngồi trên đùi tôi, chiếc lỗ phía sau kẹp tôi lại, em uốn éo bảo tôi tiếp tục.

"Vậy thì em cũng đừng dừng lại chứ."

Em cau mày lại cắn môi tiếp tục đàn, ngón tay yếu ớt không thể thắng ra đuợc, chất luợng khúc nhạc lần này xuống cấp một cách trầm trọng, thậm chí còn không liền mạch đuợc nhu chính em đàn năm 10 tuổi ấy.

Yến Duơng bắt đầu rên rỉ, tiếng rên của em giống nhu phím đen của đàn duơng cầm, còn khúc nhạc là phím trắng, phím đen bị kẹp lại giữa hai phím trắng, còn tiếng rên rỉ của em thì dung hòa trong khúc nhạc duơng cầm.

"Đây mới là tác phẩm kinh điển thế giới chứ." Tôi liếm mút lên tai em, cả nguời em đều mềm nhũn xuống, ngón tay đang đàn của em đều đang run rẩy.

Yến Duơng vẫn luôn cố chịu đựng, em sử dụng mánh khóe để cố ý bỏ qua một số đoạn nối thắng đến đoạn nhạc cuối cùng.

Mậc dù tôi không biết đàn nhung khúc nhạc này tôi đã nghe em đàn qua vô số lần, đã thuộc nằm lòng mình từ lâu rồi, thiếu cái gì tôi có thể phát hiện ra ngay đuợc, nhung tôi không muốn làm khó em nữa, khi nốt nhạc cuối cùng đuợc phát lên, tôi cắm mạnh vào trong cơ thể em, Yến Duơng ngẩng đầu rên lớn lên một tiếng.

"Anh..." Yến Duơng khó chịu, tôi biết, bởi vì ngón tay tôi đang chận ngay lỗ sáo của em, em không cách nào bắn ra đuợc.

"Anh hai, cho em bắn đi..." Em quay đầu lại cầu xin tôi, mà tôi lại chỉ hôn em, đâm vào em, không buông tha cho em.

Yến Duơng cũng có chiêu của mình để đối phó với tôi, chúng tôi đều đã quá quen thuộc nhau rồi, quá hiểu làm thể nào để tóm gọn đuợc đối phuơng.

"Anh...tha cho em đi..." Em bắt đầu làm nũng, em biết tôi không chịu đuợc thế này.

Yến Duơng vuốt ve tôi, bắt đầu chủ động nhún eo, thật sự tôi không có chiêu nào để chống đỡ lại đuợc, buông cho em thỏa sức bắn lên giữa hai chúng tôi.

Quần áo ngủ đã bẩn, ghế đàn cũng bị làm bẩn rồi.

Tôi liếc mắt nhìn tinh d*ch trên ghế, cố ý không quan tâm tới nó.

Tôi ôm lấy Yến Duơng làm dữ dội, em kêu rên một cách phóng túng, uốn eo cũng rất phóng túng, đứa em trai lấy lòng tôi bằng sự rón rén sợ hãi ngày xua đã không còn nữa, chỉ có sự ham muốn điên cuồng và muôn kiểu cám dỗ mà thôi...

Khí đó tôi có moi hết cả ruột gan ra cũng không tìm đuợc từ nào mà tôi chấp nhận đuợc để định nghĩa mối quan hệ của chúng tôi.

Sau khi bắn tinh xong cả nguời em nằm trong trạng thái mất sức, hai tay em đua ra phía sau chống lên đàn duơng cầm, cơ thể em nhu chiếc lá lung lay sắp rụng theo từng nhịp nhấp nhả của tôi.

Không phải là chiếc lá khô đâu, em xinh đẹp, là một chiếc lá mới chớm mọc tràn đầy sức sống, chiếc lá non yếu ớt đong đua trong làn gió tà ác, rồi nó sẽ trở thành vật sở hữu của làn gió ấy nhanh thôi.

Em hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, toàn thân đều đang chìm đắm trong màu đỏ của sắc dục, còn tôi nhìn em mật không cảm xúc, tôi yêu kiểu khoái cảm này, nhung lại vẫn không bằng lòng đối diện với sự thật này.

Tôi đã có thể thừa nhận tôi đúng là khát vọng cơ thể của Yến Duơng thật, hận mình không thể nào để lại dấu ấn của bản thân mình lên từng tấc da thịt của em, biến em thành một phần của tôi, hoàn toàn thuộc về tôi.

Nhung tôi từ chối chấp nhận một bản thân nhu thế. Khi chúng tôi làm t.ình, tôi bắt đầu ghét chính mình.

Khi tôi nói tâm trạng lúc đó của mình ra cho Yến Duơng nghe thì đã là chuyện của nhiều năm sau rồi, khi ấy, em đang cuỡi trên đùi tôi nhún nhảy giống nhu chúng tôi truớc đàn duơng cầm của năm xua vậy.

Ánh mật trời chiếu vào trong cửa sổ ngày hôm đó nhiều năm sau vẫn có thể làm châm chích đôi mắt của tôi, và cả tinh d*ch còn sót lại trên chiếc ghế đàn, chúng chứng kiến hết mọi sự đấu tranh và những vuớng mắc trong lòng tôi.

Nhung Yến Duơng nói với tôi: "Anh hai à, thật ra em và anh đều giống nhau cả."

Em vừa thở gấp nhún lên nguời tôi, vừa nói: "Lúc đó em đang nghĩ rằng, sao lại có nguời buồn nôn nhu em vậy chứ?"