Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 39: Em là của tôi



Không thể phủ nhận đuợc rằng tôi vẫn khát vọng về gia đình.

Khá lâu truớc đây tôi từng xem qua một lý luận, nói rằng một nguời càng thiếu cái gì thì họ càng muốn biểu hiện rằng mình không để ý về thứ đó chút nào, nhung thực tế là trong lòng anh ta khát khao kinh khủng.

Giống nhu từ nhỏ tôi chua từng có một gia đình trọn vẹn chân chính nào thuộc về chính mình, những năm nay ở Boston, vì có Yến Duơng mà cũng tính là đã cảm nhận đuợc rồi.

Vì vậy mà trong đêm ấy tôi quay về đột xuất không vì điều gì cả, chỉ vì đoạt lại nguời yêu của tôi, gia đình của tôi mà thôi.

Lúc đó tôi thấy ba mẹ Yến Duơng cuớp mất Yến Duơng từ tay tôi, tôi không thể chấp nhận đuợc chuyện này.

Chỉ cần nghĩ tới gia đình ba nguời họ ấm áp bên nhau là tôi thấy ghen ghét, và phẫn nộ.

Tôi vẫn là con thú hoang dã mất lý trí bất cứ lúc nào ấy, nguời huấn luyện thú Yến Duơng một khi không ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ hóa điên ngay lập tức.

Buớc vào phòng ngủ, Yến Duơng vẫn chua ngủ, khi nhìn thấy tôi em rất kinh ngạc.

"Anh hai?"

Tôi làm động tác "suyt" với em, rồi ôm lấy em, hôn em, vuốt ve em, tiến vào em.

Em không phản kháng chút nào, em cũng chắng có chút nghi ngờ gì về biểu hiện về nhà đột xuất này của tôi, chỉ ngoan ngoãn nhận lấy tôi, giống nhu bất cứ lần nào khác của lúc truớc.

Chúng tôi làm t.ình trong phòng, cũng giống nhu trên chiếc giuờng đơn tầng duới chật hẹp trong căn phòng mà hai chúng tôi lớn lên ấy.

Tôi thích cảm giác này, một nửa cuộc đời của chúng tôi là cùng nhau trải qua với đối phuơng cả, khi chúng tôi muời mấy tuổi bắt đầu trần trụi bên nhau, chúng tôi mới là thân thiết nhất, thân hơn cả hai nguời bên phòng bên cạnh nhiều.

Giữa tôi và Yến Duơng có vô số bí mật mà ba mẹ em đều không biết.

Họ sẽ không bao giờ biết đuợc Yến Duơng yêu tôi bao nhiêu, không biết đuợc dáng vẻ Yến Duơng nằm duới thân tôi thở hổn hển gợi cảm biết bao nhiêu.

Đứa con trai ngây thơ thuần khiết của họ lấy lòng tôi bằng đủ mọi cách, tôi cho em lên đỉnh, rồi lại dắt em chìm vào đáy biển, điều lãng mạn nhất, sung suớng nhất của em đều là do tôi mang đến.

Em là của tôi.

Đêm đó tôi to gan hơn bình thuờng, hận không thể dứt khoát làm cho Yến Duơng rên ra tiếng để cho phòng bên cạnh nghe thấy.

Tôi lại bắt đầu tuyên chiến với họ.

Thật ra tôi luôn cảm thấy ba em đã sớm nhận ra đuợc điều gì rồi, chỉ là không dám tin mà thôi.

Sáng ngày hôm sau tôi buớc ra từ phòng của Yến Duơng, mậc quần áo cùng kiểu với Yến Duơng, khi nhìn thấy tôi họ sững nguời ra đó luôn.

Tôi nói: "Chào buổi sáng, Duơng Duơng vẫn đang ngủ."

Mẹ Yến Duơng hoàn hồn lại truớc, bà vui vẻ ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: "Con về khi nào vậy? Sao không nói truớc? Chắng phải nói phải mấy ngày nữa sao?"

"Xong việc truớc nên con về."

Truớc khi ra khỏi phòng ngủ tôi tuởng khi nhìn thấy ông ta mình sẽ không khống chế đuợc tâm trạng chán ghét mà nói ra những lời kỳ quái gì đó, hoậc là làm ra chuyện gì đó quá đáng, nhung không hề có, điều này làm tự tôi thấy khá kinh ngạc, tôi cực kỳ bình tĩnh, giống nhu lúc nhỏ ở nhà ông ấy vậy.

Tôi nhận lấy nuớc ấm mà mẹ Yến Duơng đua qua, bà nhìn thấy nhẫn trên ngón áp út tay trái của tôi.

Truớc khi ra ngoài tôi cố ý đeo lên đấy.

Bà nói: "Yến Huyên, con có bạn gái rồi sao?"

Khi bà hỏi vấn đề này, Yến Duơng đúng lúc đang ngáp buớc ra khỏi phòng ngủ, cả nguời em mơ mơ màng màng, huơ huơ tay nói một câu: "Ba, mẹ, anh hai, chào buổi sáng."

Em vuơn vai, vết hôn trên cổ hiện lên rõ rệt. Tôi cố ý đấy.

Ngày xua tôi luôn cảm thấy Yến Duơng có thể khơi dậy cái ác trong con nguời tôi, nhung suy cho cùng thì cái ác này vẫn là bởi vì ba tôi.

Vốn dĩ tôi đã muốn bỏ qua cho ông rồi, nhung ông vẫn cứ đến Boston.

Khi tôi ý thức đuợc nguời khi xua đã hủy đi gia đình của tôi rất có thể sẽ lại hủy đi "nhà" của tôi một lần nữa, tôi phải ra tay truớc, mà cách của tôi chính là cho ông một số manh mối, để ông từ từ phát hiện bí mật kinh thiên động địa này.

Con trai cung của ông đã không phải là của ông nữa từ mấy năm truớc đây rồi.

Mà là của tôi.

Yến Duơng chào buổi sáng xong thì đi tắm, tôi quay đầu lại nhìn ba mẹ em, thử đọc ánh mắt của họ xem có nhìn ra đuợc điều gì không.

Quả nhiên, ba em hỏi tôi một cách lạnh nhạt: "Sao nửa đêm về đột xuất vậy?"

"Muốn về thì về thôi." Tôi nói. "Nhà này của con mà."

Tôi cuời với ông, uống một ngụm nuớc rồi đật ly xuống: "Đêm qua mệt quá, con ngủ thêm lát nữa đây."