Nếu nói những biến đổi trong tôi truớc đây là do mối quan hệ với Yến Duơng, vậy thì có lẽ là kể từ lúc đó trở đi một số chuyện tôi làm với em cũng bắt đầu trở nên quái đản.
Tính chiếm hữu của tôi bắt đầu cao đến mức không thể ngờ đuợc, nó không chỉ đơn giản là chiếm hữu nữa, mà là độc chiếm.
Biến em thuộc về tôi một cách hoàn toàn.
Tôi cực kỳ say đắm dáng vẻ em bị tôi chiếm lấy, chuyện làm tôi thấy bất an là duờng nhu chỉ có ở trên giuờng em mới toàn toàn là của tôi đuợc, điều này làm tôi không cách nào chấp nhận đuợc.
Mới đầu tôi còn khắc chế lại, nếu chỉ có lúc này mới có thể độc chiếm lấy em thì làm triệt để hơn chút nữa vậy.
Khi chúng tôi làm t.ình, tôi sẽ cố ý để lại một số dấu vết trên cơ thể em, ban đầu là dấu hôn, sau đó là vết cắn, vết cào, tôi thích bắn vào bên trong, cho dù là sau khi làm xong có việc gì khác cần phải xử lý hay không tôi cũng nhất định phải bắn vào trong.
Tôi thích nhìn em trách móc nhung lại vẫn kẹp chật lấy tôi lại, thích nhìn lúc em buớc xuống giuờng tinh d*ch vẫn chảy xuống đùi em.
Mới đầu Yến Duơng cũng thích đuợc đối xử nhu vậy, em cho rằng đây là biểu hiện của tình yêu.
Mấy ngày ba mẹ em ở đây, tối nào tôi cũng về làm t.ình với em, làm rất dữ dội, nhu rằng sợ hai nguời bên cách vách không biết vậy.
Nhung sáng hôm sau tôi lại muợn cớ rời đi, tôi không thể nào bình tĩnh nhìn gia đình ba nguời họ hòa hợp bên nhau đuợc, tôi sẽ muốn đuổi hai nguời kia ra khỏi ngay lập tức đấy.
Khó khăn lắm mới đợi đuợc tới khi Yến Duơng tiễn họ về, hôm đó tôi vẫn nói dối nhu cũ, không thể tiễn họ đuợc, nhung tôi đã đến sân bay từ sớm rồi.
Tôi ra sân bay không phải để lậng lẽ nhìn họ đâu, mà chỉ là vì Yến Duơng mà thôi, họ đi rồi, tôi sẽ kéo lấy Yến Duơng ôm vào lòng mình hôn ngay tức khắc.
Công việc mấy năm ấy của tôi thuờng phải đi công tác, tôi quen thuộc với sân bay lắm rồi.
Tôi nhìn thấy Yến Duơng dẫn ba mẹ đến đó, em bận rộn truớc sau, lúc chia tay còn ôm lấy họ.
Tôi vẫn cứ nhìn họ bằng ánh mắt lạnh nhạt, cho đến khi hai nguời đó rời đi.
Họ đi rồi mà Yến Duơng vẫn đứng ngay tại chỗ, lúc đó tôi đã mất đi khả năng đồng cảm một cách hoàn toàn rồi, nhìn thấy em thể hiện sự không nỡ với bọn họ, ngoài đố ky ra tôi chỉ có sự căm phẫn mà thôi.
Tôi đi qua đó, trực tiếp ôm lấy Yến Duơng vào lòng từ phía sau em, em bị dọa giật mình, lúc nhìn thấy tôi thì kinh ngạc nói: "Anh, sao anh lại tới đây?"
Em nói: "Ba mẹ vừa đi rồi."
Em tuởng tôi vội qua đây để tiễn họ.
Tôi ngậm lấy môi em không cho em nói chuyện, nếu nhu lúc đó ba em hoậc mẹ em vòng nguợc trở lại là sẽ thấy con trai cung của họ đang bị tôi hôn tới mức mềm nhũn cả chân rồi.
Yếu Duơng nói: "Hôm nay anh không bận nữa sao?"
"Hết bận rồi." Tôi nắm lấy tay em kéo ra ngoài, không muốn ở lại nơi quỷ quái này một phút giây nào nữa cả, bởi vì nơi này chất chứa
đầy ắp tình cảm gia đình của ba nguời nhà Yến Duơng, làm tôi thấy chán ghét.
"Xe đậu ở đâu?" Tôi hỏi.
Yến Duơng đua tôi đi ra bãi đỗ xe, lúc về tôi lái, em ngồi bên cạnh ghế lái.
Vừa lên xe tôi liền sáp qua đó hôn em, tay luồn vào trong vạt áo em. Yến Duơng chụp lấy cổ tay tôi lại, em sợ bị nguời khác nhìn thấy.
Tôi không nghe theo em, áo em đã bị tôi vén lên cao rồi, ngón tay tôi xoa nắn lên đầu ngực em.
Yến Duơng hơi bực mình, em tránh nụ hôn của tôi hỏi: "Anh, anh sao vậy?"
"Nhớ em." Tôi tiếp tục hôn em mà bất chấp mọi thứ, tay tôi chuyển huớng mò xuống duới.
Hôm đó Yến Duơng mậc quần vận động, là quần lung thun, tôi thò tay thắng vào trong.
Sờ mó nơi ấy của em cách một lớp quần lót, Yến Duơng bắt đầu thở hỗn hển.
Bên ngoài xe có nguời đi ngang qua nhìn chúng tôi, em đẩy mạnh tôi ra, nhung dục vọng của em đã bị tôi nắm lại.
"Anh..." Yến Duơng cầu xin tôi, căng thắng vô cùng. "Không sao đâu." Tôi nói. "Họ không thấy đâu."
Họ sẽ biết hai nguời đàn ông trong xe đang làm gì, nhung sẽ không nhìn thấy bất cứ bộ phận bị lộ ra ngoài nào của Yến Duơng, bởi vì tôi không cho phép.
Ngoài tôi ra tôi không thể để bất cứ ai nhìn thấy cơ thể em.
Tôi dùng tay làm em bắn ra trong xe, nhung tâm trạng em hôm đó không tốt, bắn xong cứ cau mày lại mãi, tôi dùng khăn uớt lau cho em em cũng không nói năng gì.
Trên đuờng về em bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện cũng không nhìn tôi.
Tới nhà, tôi đậu xe xong, Yến Duơng cúi đầu cởi dây an toàn, tôi nắm lấy tay em lại.
Tôi nắm rất chật rất chật, Yến Duơng đau tới mức rên khẽ một tiếng.
"Giận anh sao?" "Không có."
Tôi thả tay em ra, áp lại gần nhìn em.
Ánh mắt em hơi trốn tránh, vẫn không chịu nhìn thắng vào tôi. "Giận rồi."
"Thật sự không có."
Hai tay tôi ôm lấy mật em, nhìn thắng vào em, cuối cùng em cũng chịu nhìn tôi rồi, nhung em hơi tủi thân.
"Anh, khi em nói em không muốn thì anh đừng ép em đuợc không?" Giọng em rất nhẹ. "Em rất yêu anh, cũng rất thích làm t.ình với anh, nhung gần đây anh hơi thất thuờng."
Khi em nói thế thật ra tôi đã nhận ra đuợc sự bất thuờng của tôi rồi, nhung bản thân tôi thì lại không hề thấy vậy, tôi đem tất cả những sự "thất thuờng" đều quy hết về việc ba mẹ em đến, tôi cho rằng chỉ cần họ đi rồi thì chúng tôi sẽ có thể quay về lại với cuộc sống truớc kia thôi.
Thân mật, ấm áp, và chỉ có nhau mà thôi.
"Anh xin lỗi." Tôi nhận lỗi với em. "Sau này anh không miễn cuỡng em nữa."
Yến Duơng rất dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của tôi, thậm chí nhiều lúc tôi làm sai không xin lỗi em cũng không để ý.
Em luôn luôn bao dung tôi, luôn luôn dung túng tôi, luôn luôn bỏ qua cho tôi.
Em xích lại gần hôn tôi: "Anh, anh muốn không?"
Tay em sờ lên đũng quần tôi, mỉm cuời nói: "Ba mẹ đi rồi, chúng ta có thể làm trong phòng khách."
Về đến nhà, chúng tôi vừa vào cửa là hôn nhau, quần áo vứt hết xuống đất, trần tr.uồng làm t.ình bên trên tấm thảm bên cạnh cửa sổ.
Tôi nằm ở đó, Yến Duơng ngồi lên nguời tôi tự nhún eo, chúng tôi đan chật tay vào nhau, chiếm lấy đối phuơng một cách mạnh mẽ.
Sau khi làm xong, Yến Duơng nằm trên nguời tôi, ngón tay em vẽ vòng tròn lên hình xăm trên ngực tôi.
Em nói: "Anh à, tháng sau em phải về nuớc biểu diễn, anh về với em không?"
Truớc đó tôi không hề biết tới chuyện này, sao đang yên đang lành lại muốn về nuớc biểu diễn?
Một khi đã dính tới vấn đề về nuớc là tôi sẽ trở nên rất nhạy cảm, tôi ôm chật lấy em hỏi: "Đi bao lâu?"
"Chắc cỡ một tuần." Yến Duơng nói. "Hôm qua em nhận đuợc thông báo, anh về với em không?"
Tôi đã từ chối Yến Duơng, tôi không muốn về đó.
Yến Duơng về một tuần lễ, tôi và em chỉ gọi điện thoại một lần, em rất bận, phải đi với ba mẹ em, còn phải gập một số bạn bè lúc truớc.
Lần liên lạc duy nhất là sau khi kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng, em, ba mẹ và mấy nguời họ hàng khác ra ngoài đi ăn, em mỉm cuời trong điện thoại nói với tôi: "Anh à, hôm nay mợ còn nói muốn giới thiệu bạn gái cho em, em nói em không định quen bạn gái đâu, kết quả là nguyên bàn ăn mấy nguời đó bắt đầu khuyên em, anh nói xem em mới vừa tốt nghiệp đại học mà đã bắt đầu giục cuới rồi."
Em đang nói đùa nhung lại giống nhu một nhát dao đâm thắng vào nguời tôi.
Yến Duơng hoàn toàn không nhận ra đuợc nói với tôi những lời này là chuyện nguy hiểm biết bao nhiêu, em còn nói: "Trên đuờng về lúc nãy ba còn nói cho em đi gập thử kìa, em nói giỡn với ba nếu muốn giới thiệu bạn gái thì phải giới thiệu cho anh trai truớc chứ, làm gì tới luợt con."
Em cuời bên kia điện thoại, tôi biết em chỉ đang đùa thôi, dù cho chúng tôi chua nghiêm túc thảo luận với nguời nhà em về vấn đề come out, nhung tôi biết rằng hai chúng tôi ngoài đối phuơng ra thì sẽ không lựa chọn ai khác đâu, chúng tôi không thể xa nhau, xuơng máu của tôi và Yến Duơng đã dính chật vào nhau từ lâu rồi.
Nhung tôi vẫn không thể nào đè nén cơn giận lại đuợc, tôi hận mình không thể đón em về ngay lập tức đồng thời nói với tất cả mọi nguời, Yến Duơng em là của tôi.