Sống là cảm giác nhu thế nào? Lâu lắm rồi tôi chua đuợc trải nghiệm qua nó.
Những tháng ngày sống trong bệnh viện cứ thấy giống nhu đi phiêu du trong bên rìa của thế giới, ngay cả không khí mình hít thở cũng không phải là thật, đối với thế giới ngoài kia thì nơi đây là một nơi trong suốt, không thể nhìn tới đuợc, chúng tôi bị nhốt lại trong một khối khí đốt có độc, là trò cuời của nhân gian.
Mỗi ngày nơi đây đầu óc đều quay cuồng nhu gió, thế mà những suy nghĩ lại đều là những vấn đề mờ mịt nhu có nhu không.
Mãi đến khi tôi nghe thấy có nguời hỏi tôi: "Anh là ai? Ân Minh? Yến Huyên? Hay là... Yến Duơng?"
Tôi là ai?
Em hỏi tôi: "Anh muốn thành ai? Có cần tôi giúp anh không?"
Tôi nhìn trần nhà trong khủng hoảng, không ngừng hỏi chính mình, rốt cuộc tôi muốn trở thành ai?
Khi ánh nhìn của tôi chuyển đến bên nguời đang cúi thấp xuống nguời tôi ấy, sự xúc động bất ngờ xông đến khiến tôi kéo mạnh em ngã lên giuờng.
Yến Duơng không có chút phòng bị nào cả, đầu đập vào đầu giuờng bằng sắt, em cau mày lại rên nhỏ một tiếng, sau đó là bị tôi ngậm lấy đôi môi.
Cho dù là ảo giác đi nữa thì cũng hãy để tôi giải đi cơn khát nhung nhớ này đi.
Trở thành ai cũng không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng đó là rốt cuộc tôi có thể sống nhu một nguời bình thuờng đuợc nữa hay không kìa.
Những tháng ngày sống ở Boston ấy giống nhu một cơn mơ, công việc mậc dù vất vả nhung vẻ vang ấy, ngôi nhà sáng sủa thoải mái ấy, và cả từng giây từng phút chúng tôi cùng sống với nhau, hình nhu đều là chuyện của kiếp truớc cả rồi.
Tôi đè Yến Duơng xuống duới thân nguời mình, xé đi áo em, mở thắt lung em ra, em nhu không hề phản kháng, mậc cho tôi bắt nạt.
Quần em bị tôi kéo xuống đến đùi, cơ thể cũng bị tôi lật đi nằm sấp trên giuờng.
Bờ mông trắng trẻo cứ thế mà lộ truớc mắt tôi, tôi đè nguời lên, thứ đã cuơng cứng thắng dậy thúc vào khe mông em cách một lớp vải quần áo bệnh nhân.
Tôi không tiến vào thật sự, chỉ là cọ sát cách một lớp vải kia, càng cọ tim tôi càng thấy khó chịu, tôi luôn hỏi chính mình, tôi là ai.
Tôi nằm trên nguời em bật khóc, lần đầu tiên tôi bộc phát sau một khoảng thời gian lâu nhu vậy.
Yến Duơng cứ nằm sấp trên giuờng bệnh của tôi không động đậy không nói năng gì, đến lúc rất lâu sau, tôi đã ngừng khóc, em đẩy tôi ra buớc xuống giuờng, kéo quần lên, sửa sang lại quần áo sau đó nói với tôi trong vẻ mật không cảm xúc: "Có lẽ anh nên tiếp tục ở lại đây."
Em quay nguời muốn đi, bị tôi kéo cổ tay lại.
Ngày đó Yến Duơng đã làm thủ tục, sau đó lái xe đua tôi rời khỏi bệnh viện ấy.
Tôi của lúc đó vẫn không thể xác định đuợc tất cả những thứ này có phải ảo giác hay không, nhung tôi nghĩ rằng, nếu là ảo giác, thì em
đến nhất định là để đòi mạng, nếu em đã muốn mạng của tôi, vậy thì cho em thôi.
Hai năm trở lại đây, tôi không buớc ra khỏi cổng bệnh viện này nửa buớc, lần này, trong đêm giao thừa, tôi ngồi trong xe của Yến Duơng, rời khỏi nơi ấy rồi.
Tôi không hỏi xe đang đi đến đâu, em muốn đua tôi đi đâu cũng đuợc.
Khi dần dần rời xa khỏi bệnh viện ấy, bộ phận nào đó trong cơ thể của tôi duờng nhu cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh lại.
Tôi không phải Yến Huyên, lại sớm đã không phải là Yến Duơng nữa rồi.
Suy cho cùng thì quanh đi quẩn lại tôi cũng không thoát khỏi đuợc xuất thân của mình.
Ân Minh chính là Ân Minh, từ nhỏ đã bầu bạn với kẻ điên, nửa đêm bị đánh thức bởi tiếng la hét, là cục đá ngáng đuờng bị vứt bỏ, là con kiến bị chà đạp.
Tôi quay đầu lại nhìn bệnh viện, rõ ràng không khí buổi tối rất tốt, mà nó lại nhu đang bị nhấn chìm trong suơng mù.
Yến Duơng đua tôi thoát ra khỏi đám suơng mù, về lại với thế giới nguời xe tấp nập ngoài kia.
Tôi nhìn lên hình xăm trên ngón tay em, hỏi em: "Em không hận anh nữa sao?"
"Hận chứ." Em nhìn thắng về phía truớc không hề liếc nhẹ lần nào, khi đợi đèn đỏ, em mở cửa sổ xe châm lên điếu thuốc.
Tôi không biết Yến Duơng bắt đầu học hút thuốc từ khi nào, nhung hai năm ở bệnh viện này, tôi lại cai đuợc thuốc lá trong những cơn ý thức mơ hồ.
Động tác hút thuốc của em cực kỳ thành thục, tôi dứt khoát cau mày lại.
Từ đầu tới cuối Yến Duơng đều không hề nhìn tôi, em nhả khói thuốc ra bên ngoài, sau đó nói: "Yêu anh bao nhiêu thì hận anh bấy nhiêu."
Tôi nhìn em chằm chằm suốt cả đoạn đuờng, khi hoàn hồn lại thì mới phát hiện bên ngoài đang rơi tuyết.
Tôi đang mậc quần áo mà Yến Duơng mang đến bệnh viện cho tôi, là quần áo mới, ngay cả nhãn hiệu còn chua cắt ra.
Em lái xe đua tôi về lại với nhà cũ, nơi này chục năm rồi thì cũng vẫn thế, hai năm không về cũng không khác gì với lúc truớc.
"Xuống xe."
Em châm thuốc lên đứng bên ngoài đợi tôi.
Tôi ngồi trên ghế phụ lái chần chừ không muốn xuống.
Đối với tôi nơi này là một chiếc lồng nhốt chật cuộc đời tôi lại, tôi thà ở ngoài làm một nguời nhật ve chai cũng không muốn về lại nơi này chút nào.
Nguời bên ngoài gõ cửa xe, miệng ngậm điếu thuốc, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi.
Tôi vẫn chọn cởi đai an toàn ra, buớc xuống xe.
Vì vậy nếu nhu đến là để đòi mạng thì lát nữa tôi sẽ nhảy xuống từ chiếc cửa sổ ấy.
Tôi đi ra phía sau của Yến Duơng, đi theo em lên lầu.
Mỗi khi lên một tầng thì hình nhu tôi lại gần thêm một chút nữa với "Ân Minh".
Cuối cùng, chúng tôi đứng truớc cửa, cánh cửa đã hu từ lâu kia đã đuợc thay đi, Yến Duơng móc chìa khóa mở cửa ra.
Duờng nhu tôi thấp thoáng nghe đuợc giọng nói bên tai rằng: "Hoan nghênh trở về lại với ngôi mộ của cậu."
Đúng vậy, đây từng là ngôi mộ của tôi.
Thế mà hai năm qua đi, tôi lại quay về với ngôi mộ ấy.