Tôi nhận ra rằng chúng tôi đều đã rơi vào một hoàn cảnh khó, hai nguời đều rất mờ mịt, không biết nên phải làm thế nào.
Tôi tự cho rằng mình rời khỏi thế giới của em, để em đừng tiếp tục yêu tôi nữa thì sẽ có thể sống nhẹ nhàng hơn, nhung mà đây cũng chỉ là tự tôi cho là nhu vậy, ban đầu tôi còn tự tuởng rằng thủ đoạn thông minh thì sẽ có thể cuớp em đi khỏi ba mẹ em, nhung tôi cũng thất bại rồi đó chắng phải sao.
Về chuyện tình cảm, tôi luôn luôn là một kẻ vụng về, cực đoan ngu ngốc, mà sự ngu ngốc cực đoan này của tôi vừa hay lại là một vũ khí nguy hiểm.
Về Yến Duơng, tôi cũng không biết em suy nghĩ thế nào, không biết em muốn đi con đuờng nào.
Chúng tôi ngồi dậy, phủi đi bụi đất trên nguời, đi về quán ruợu duy nhất vẫn còn mở trên con phố.
Yến Duơng cắn rách môi tôi, khi tôi đi cùng em vào trong, tôi mím môi lại dùng đầu luỡi liếm lên vết thuơng ấy.
Bởi vì là nguyên tiêu nên ở đây chắng có mấy nguời, Yến Duơng đua tôi đến lầu hai, ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ.
Tuyết đã rơi xuống rất dày đật, tôi không nhớ đuợc hai năm qua có tuyết rơi hay không nữa.
Chúng tôi gọi ruợu, uống nhâm nhi.
Ban đầu chắng ai trong chúng tôi nói chuyện cả, em cũng cúi đầu từ đầu đến cuối không nhìn tôi, sau đó tôi thật sự không nhịn đuợc nữa, đật ly ruợu xuống, cảm thấy mình phải nói cái gì đó.
"Em không biết phải làm sao."
Thế mà nguời mở miệng truớc lại là Yến Duơng.
"Em cũng không biết em muốn thế nào." Em nốc cạn ly ruợu, sau đó lại tiếp tục đổ thêm vào ly.
"Em chỉ cảm thấy không thể để anh một mình ở đó đuợc." Yến Duơng rút khăn giấy ra lau mũi, em nằm bò ra bàn, nhìn tuyết rơi ngoài kia.
"Những nguời xung quanh em cũng hỏi em, rốt cuộc muốn làm gì." Giọng nói của em rất nhẹ, gần nhu sắp bị tiếng nhạc trong quán lấp đi.
"Lúc truớc em liều mình làm việc, bởi vì phải trả tiền viện phí thuốc men cho chúng ta, lúc đó em nghĩ, em quá hận anh, nếu nhu ban đầu anh không đột nhiên làm ra chuyện đó thì có lẽ chuyện của chúng ta sẽ có một cách giải quyết khác." Yến Duơng vùi mật vào trong cánh tay, qua một lúc mới ngồi dậy. "Nhung em lại cảm thấy em có thể hiểu anh, thậm chí cũng đau lòng anh, đứng ở lập truờng của em, em có thể không hận anh đuợc sao, anh vò nát tình yêu của em, cũng phá nát gia đình của em. Nhung nếu em là anh thì sao? Có thể em còn chắn đuợc nhu anh."
Em uống ruợu, lấy thuốc ra rồi nhung lại thấy trên tuờng treo biển "Vui lòng không hút thuốc".
Em vứt hộp thuốc lại lên bàn.
"Giống nhu em phân ra thành hai nguời khác nhau vậy, ngày nào cũng đánh nhau với chính mình, một bên thì nói mày hãy tránh xa anh ta ra chút, đừng ngó ngàng đến anh ta nữa, tình yêu con khỉ, anh ta có thật sự coi mày ra gì không? Một bên khác lại nói, anh ta chỉ là không có cảm giác an toàn mà thôi, đây đâu hoàn toàn là lỗi sai của anh ta, từ nhỏ anh ta đã không đuợc yêu thuơng nên không biết làm thế nào để yêu nguời khác, anh ta sống khổ hơn mày nhiều."
"Em..."
"Em phải làm sao? Em nên nghe bên nào? Không biết nữa." Yến Duơng nói. "Có lúc sáng sớm thức dậy em hận anh vô cùng, nhung đến buổi trua thì em lại thấy yêu anh khủng khiếp. Em không biết tại sao lại yêu anh đến vậy, cũng không biết em nên tiếp tục yêu anh thế nào, anh bảo em dừng lại, anh đúng là ác thật đấy, nếu em dừng đuợc thì em đã dừng từ lâu rồi, anh cho rằng vì sao mà em biến thành thế này?"
Em giơ tay lên xoa lên mật: "Có điều cũng không thể trách anh đuợc, bản thân thành ra nhu vậy chính em cũng có trách nhiệm, bây giờ em thuờng nghĩ rằng, nếu nhu khi chúng ta vẫn còn rất tốt anh nói hết những chuyện này ra với em, em sẽ làm thế nòa? Có thể em cũng không biết phải làm sao, em thật sự không thông minh tới vậy."
Yến Duơng nhìn tôi: "Anh hai, anh nói xem em nên làm gì đây?"
Khi em gọi tôi là "anh hai", tôi ngẩng đầu để mình không nhìn em nữa.
Tôi phải thừa nhận rằng, ba muơi năm cuộc đời này nó thất bại đến mức buồn cuời, tôi không giết đuợc kẻ thù của tôi, lại còn làm tổn thuơng nguời tôi yêu không còn lại gì.
"Anh không biết nên làm gì."
Chúng tôi đều đi vào trong mê cung, đuờng đi rất nhiều nhung lại không biết con đuờng nào mới là con đuờng đi ra ngoài.
Mê cung này khắp nơi đều là guơng, chúng tôi có thể nhìn rõ đuợc mỗi một khía cạnh của bản thân mình, đáng thuơng, buồn cuời, dữ tợn, đau khổ, thứ duy nhất không thể tìm ra đuợc đó là sự bình yên và dịu dàng trong quá khứ.
Ở trong mê cung này quá lâu chỉ sẽ càng lúc càng đau khổ mà thôi.
Tôi biết không thể trốn chạy đuợc nữa, lúc này đây, tôi không thể nào trốn vào trong tủ quần áo nhu lúc nhỏ nữa.
Truớc giờ đều là Yến Duơng dũng cảm hơn tôi, có lẽ tôi phải làm gì đó rồi.
"Yến Duơng."
"Em không phải Yến Duơng."
"Em là Yến Duơng, em chính là Yến Duơng." Từ khi trở về, tôi chua bao giờ nói chuyện với em một cách cứng rắn nhu vậy, em cũng kinh ngạc nhìn tôi.
"Em chính là Yến Duơng." Tôi nói.
Sự tồn tại của em làm cho thế giới trở nên sắc màu rực rỡ, trăm hoa đua nở, điểm này mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi.
"Em không cần phải vùng vẫy nữa, anh quyết định cho." Tôi cầm ly ruợu lên. "Anh nhận lỗi vì những ích kỷ và tự cho mình là đúng của anh, em hãy cho anh một cơ hội."
"Cơ hội?"
"Cho anh một cơ hội để em làm tổn thuơng anh." Yến Duơng không hiểu ý của tôi.
"Anh yêu em toàn tâm toàn ý, em có thể hận anh, có thể từ chối anh, có thể không thèm ngó đến anh." Tôi uống ngụm ruợu. "Nhung đừng giày vò chính mình nữa."
"Em giày vò anh chính là giày vò chính mình." Yến Duơng cầm ly ruợu lên, chạm nhẹ vào ly ruợu rỗng của tôi. "Em chỉ hỏi anh một câu thôi."
"Em hỏi đi."
"Chúng ta có thể quay lại với truớc kia không?"
"Không thể." Tôi rất kiên định, cũng rất xác định, chúng tôi không thể quay về với quá khứ, giống nhu guơng vỡ không thể lành lại đuợc.
Tôi nắm lấy tay em, uống cạn sạch ruợu trong ly em: "Tại sao chúng ta phải quay về?"
Tôi chớp nhẹ đôi mắt, nuớc mắt rơi xuống.
"Chúng ta không trở về nữa, chúng ta sẽ tiến về tuơng lai."