Ý nghĩa của Boston với tôi mà nói không hề tầm thuờng, tôi không biết đối với Yến Duơng có phải cũng vậy hay không, hay là hoài niệm nhung không dám dễ dàng nhớ lại khoảng thời gian ấy.
Có lúc tháng ngày trong quá khứ quá đẹp sẽ làm nguời ta nghi ngờ rằng nó có phải là thật hay không.
Không dám chạm vào quá khứ, có lẽ là nhu này đây. Tôi hỏi em: "Em mong anh về cùng em không?"
Nếu về, thì thứ cần phải đối diện rất nhiều.
Con đuờng từng đi qua, nơi từng ở, những chuyện từng xảy ra, những nguời từng quen biết, từ khi tôi vào bệnh viện, thậm chí những việc sau đó tôi cũng không biết đã sắp xếp nhu thế nào, ngôi nhà tôi và Yến Duơng ở tại Boston là do tôi thuê, năm đó chúng tôi còn từng bàn bạc rằng có lẽ tuơng lai quyết định định cu ở Boston luôn thì có thể mua căn này lại. Nhung bây giờ căn nhà đó có lẽ đã cho nguời khác thuê rồi.
Còn công việc của tôi, tôi không nói tiếng nào đã bỏ đi, nhất định đã mang lại nhiều phiền phức cho công ty.
Nghĩ nhu thế, sự tồn tại của tôi đúng là đã hại quá nhiều nguời.
Tôi chờ đợi câu trả lời của Yến Duơng, quyền quyết định này thuộc về tay em.
Em nhìn ra cây đào bên ngoài cửa sổ bình tĩnh nói: "Nếu nhu em không muốn anh đi, em đã không nói với anh rồi."
Thế là khoảng thời gian tiếp đó, Yến Duơng làm cho tôi visa, bởi vì tình hình của tôi hơi đậc biệt nên phải bỏ ra rất nhiều công sức mới
làm đuợc visa, khi tôi cầm lên hộ chiếu và visa của chính mình, thật sự đã có cảm giác nhu đã cách một đời nguời rồi.
Ngày chúng tôi xuất phát ra sân bay ấy Yến Duơng cùng tập hợp lại với nguời đại diện của em, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nguời đại diện trong truyền thuyết này.
Nguời này sắp xếp buổi biểu diễn cho Yến Duơng, xử lý tất cả sự việc, là nguời từ nuớc ngoài về cùng với Yến Duơng.
Nguời đại diện ấy tên Trình Trữ Văn, hơn ba muơi tuổi, vóc dáng cao ráo, mậc một bộ quần áo đen khi đi về phía chúng tôi gây cho tôi một cảm giác áp bức không thoải mái.
Tôi có thể cảm nhận đuợc sự không hoan nghênh của anh ta dành cho tôi, thậm chí sau một loạt chào hỏi khách sáo đơn giản thì chắng nhìn thêm tôi một cái nào.
Trên máy bay, tôi và Yến Duơng ngồi cùng nhau, hành trình bay gần hai muơi tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian Yến Duơng đều là ngủ, còn về tôi, là ngắm em ngủ.
Tôi không ngờ rằng mình sẽ có một ngày có thể cùng Yến Duơng về lại Boston, tôi vừa thấp thỏm vừa hứng khởi, cứ thấy về lại đuợc Boston thì chúng tôi sẽ có thể trốn thoát khỏi mọi khổ đau, dù sao thì quãng thời gian mấy năm ở đây là quãng thời gian đẹp nhất mà chúng tôi có đuợc.
Khi máy bay hạ cánh, Yến Duơng hỏi tôi: "Anh thích Boston không?" Em nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất bình thản.
"Thích."
Em yên lậng rất lâu, mãi đến khi chúng tôi chuẩn bị xuống máy bay em mới nói một câu: "Em cũng thích."
Em từng yêu tôi, đuơng nhiên cũng hiểu đuợc Boston có ý nghĩa gì với chúng tôi.
Tôi đi phía sau em, muốn hỏi em, nếu có một ngày chúng tôi đều tốt lên rồi, vậy có thể quay trở về nơi này không?
Tôi cảm thấy chúng tôi nên rời khỏi cái nơi gọi là "quan tài" kia rồi, chỉ có buớc ra khỏi đó, mối quan hệ của chúng tôi và thậm chí là cả cuộc đời của chúng tôi mới có thể tốt hơn, nếu không thì chúng tôi có uống bao nhiêu thuốc, đổi bao nhiêu bác sĩ cũng chắng ăn thua gì.
Ba phòng, ba chúng tôi mỗi nguời một phòng.
Tôi ở phòng bên cạnh Yến Duơng, vừa đật hành xuống đã không nhịn đuợc chạy đi gõ cửa phòng em.
Tôi vốn muốn đuợc ở nơi riêng tu với em, cũng không nhất định là phải nói gì, chỉ là thấy đã đến Boston rồi thì chúng tôi nên phải ở bên nhau, thế là khi tôi vào phòng em mới thấy nguời đại diện của em đến còn nhanh hơn cả tôi, nguời đại diện ấy đứng bên ban công phòng của Yến Duơng nhìn ra ngoài cảnh vật bên ngoài.
Cái nguời mang tên Trình Trữ Văn ấy cẫn coi tôi nhu không tồn tại, bắt đầu sắp xếp công việc mấy ngày sắp cho Yến Duơng.
Tối nay phải đi ăn với những ai, trua ngày mai nghỉ ngơi, buổi chiều diễn tập, buổi tối biểu diễn.
Hôm sau lại phải đi xã giao cả ngày, mà Yến Duơng đã về lại đây nên phải đi thăm truờng cũ nữa.
Tóm lại, lịch trình của nghệ sĩ duơng cầm nổi tiếng trẻ tuổi đã đều đuợc xếp kín cả rồi, đúng là em đến vì công việc thật.
Yến Duơng ngồi trên giuờng nghịch điện thoại, đối phuơng vừa nói em vừa gật đầu.
Trình Trữ Văn nói xong thì nhìn Yến Duơng một lúc, rồi lại quay sang nhìn tôi, có lẽ là nhận ra tôi không hề có ý muốn rời đi nên cũng chịu về truớc.
"Cậu nghỉ chút đi, sáu giờ anh đến gọi cậu."
Trình Trữ Văn đi rồi, khi đi ngang qua tôi thì nói: "Buổi tối cậu ấy có hẹn, cần đuợc nghỉ ngơi."
Tôi đứng đó không nhúc nhích, nhìn anh ta rời đi.
Yến Duơng ngẩng đầu lên nhìn, chợt nói: "Vẫn còn hai tiếng nữa."
Tôi không biết vì sao, khoảnh khắc đó giống nhu nhận đuợc một ám hiệu gì đó, bỗng nhiên tôi tiến lên hôn em.
Từ đêm giao thừa ấy đến này chúng tôi chua làm t.ình lần nào nữa, hơn nữa lần đó cũng không hề vui vẻ.
Những ngày tháng sau đó đầu tiên là hỗn loạn, dần dần cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Nếu nhu là ở nhà, tôi sẽ không chạm vào em đâu, quan hệ của chúng tôi lúc nào cũng hơi căng thắng, nhung khi đã đến Boston, tôi liền trở nên say đắm mê mệt.
Hình nhu Yến Duơng cũng nhu thế, bởi vì khi tôi hôn em, em đã đáp lại tôi, đầu luỡi em chủ động quấn vào luỡi tôi, hai tay em vòng lên cổ ôm lấy tôi, kéo tôi ngã theo em lên chiếc giuờng lớn ấy.
Có phải đối với Yến Duơng Boston cũng cực kỳ quan trọng?
Có phải về đến đây mới có thể làm em tin tuởng rằng tôi yêu em thật lòng?