Nhiều lúc tôi không biết là Yến Duơng ngốc thật hay đang giả ngốc, tôi thì không tin sẽ có nguời thật lòng tốt với tôi nhu vậy đâu, thậm chí truớc khi vào cái nhà này tôi đã chuẩn bị tâm lý sống trong toan tính lẫn nhau rồi, vậy mà chuyện mà tôi lo lắng lại chua bao giờ xảy ra.
Tôi chua bao giờ nói thật suy nghĩ trong lòng mình với Yến Duơng cả, mỗi câu đều trộn lẫn giả dối trong đó.
Tôi quan sát Yến Duơng, không phải một hai ngày, cũng không phải một hai tháng, tôi luôn phòng bị với em từ đầu tới cuối, mà em lại chua bao giờ lộ ra chút sơ sót nào.
Bất luận là lúc nào em cũng thể hiện rằng rất thích tôi, ở truờng, đi khắp nơi nói tôi là anh trai em, mấy nguời gần nhà chỉ cần là ng quen là đều sẽ biết đến sự tồn tại của tôi.
Có một lần Yến Duơng nói: "Anh hai, anh dẫn em đi về nhà lúc truớc của anh xem đi."
Tôi chua bao giờ nhắc đến chuyện truớc đây với em, về tôi, về mẹ tôi, về cuộc sống truớc đây của chúng tôi, chua từng nhắc đến dù chỉ là một chữ.
Tôi không muốn để em biết, nhung lại hơi muốn cho em biết.
Suy nghĩ muốn báo thù gia đình này cứ thuờng hay xuất hiện, nhung tôi lại nói với chính mình, kẻ cầm đầu khiến cuộc sống trong quá khứ của tôi nhu vậy không phải là Yến Duơng, tôi không nên đem đau khổ này gán vào cho em, em chỉ cần phụ trách giúp tôi lấy đuợc cái tôi muốn là đuợc.
Ví dụ nhu năm lớp tám truờng tổ chức trại hè, ví dụ nhu chiếc máy tính vào lúc tốt nghiệp năm lớp chín.
Tôi muốn cái gì, chỉ cần vờ nhu vô tình nhắc với em thì không bao lâu sau sẽ đạt đuợc.
Yến Duơng giống một cái ống chuyển lời, mấu chốt là, những thứ này đều là em đi đòi, khi ba tôi hoậc mẹ em đến tìm tôi thuơng luợng, tôi chỉ cần làm bộ làm tịch chút, cho dù là từ chối đi nữa thì vẫn có thể đạt đuợc.
Bởi vì Yến Duơng nói với họ - Cho anh con đi đi! Mua cho anh con đi! Vậy con tự kiếm tiền mua cho anh!
Em là ông trời trong cái nhà này, yêu cầu của tôi nguời khác có thể không nghe không cho, nhung em đã mở miệng rồi thì không có ai từ chối cả.
Nguời duy nhất từ chối em, là tôi.
Năm đó em tốt nghiệp tiểu học, tôi cũng chuẩn bị lên cấp ba rồi.
(Cấp 1 ở Trung Quốc Ià tr Iớp 1 dến Iớp 6; cấp 2 Ià: 7,8,9; cấp ba giống ở Việt Nam.)
Trong kỳ nghỉ hè, tôi dẫn em đi chơi sở thú, Yến Duơng không có hứng thú gì, đi mệt rồi thì chúng tôi ngồi nghỉ trên chiếc ghế trong sở thú ăn kem.
Em nói muốn đi đến nơi tôi sống lúc truớc chơi. Tôi nói: "Không đi đuợc nữa, dỡ ra hết rồi."
Thật ra không hề có, nơi đó sẽ không ai phá dở, bởi vì sẽ không đuợc nhìn thấy đâu.
Chỉ là tôi không muốn em đi.
Sau khi rời khỏi nơi đó tôi đã từng quay về, gần nhu là mỗi tháng đều sẽ về một lần, dọn dẹp phòng ốc, chào hỏi với hàng xóm xung quanh.
Ban đầu nơi đó đã không phải là một nơi sạch sẽ ngăn nắp gì để đi cả, hàng xóm cũ mấy năm nay đều đã chuyển đi nơi khác gần hết rồi, mấy nguời đến tuổi rồi thì bị con gái đẩy hết vô viện duỡng lão, lứa trẻ trẻ thì tiếp tục sống kiểu không biết trời trăng mây đất gì.
Tôi về không phải bởi vì niệm tình cũ, thực ra tôi cũng chắng có tình cảm gì với nơi đó cả, chỉ là luôn cảm giác rồi sẽ có một ngày tôi vẫn sẽ về lại đây thôi, gốc tôi mọc ở đây, tôi trốn không đuợc đâu.
Tôi vẫn sẽ bị vứt bỏ thôi, sau đó bất đắc dĩ về lại với thế giới vốn có của mình, bộ quần áo trên nguời tôi bây giờ cũng sẽ bị lột sạch, thay lại bộ đồng phục cũ với vết bẩn giật mãi không sạch đuợc kia.
Truớc giờ tôi đều nghĩ nhu vậy đấy.
Yến Duơng ngồi trên chiếc ghế dài, ăn kem của em ấy, cau mày nói: "Vậy thì tiếc quá."
"Tiếc cái gì?"
"Em muốn đến xem nhà lúc truớc của anh mà."
Yến Duơng nói: "Có điều cũng không sao, không nhìn đuợc nữa thì tôi, dù sao thì sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mà."
Hôm đó tôi hỏi Yến Duơng một câu mà từ khi về nhà tôi vẫn luôn muốn hỏi em.
Tôi hỏi: "Yến Duơng, em thật sự cảm thấy chuyện anh đến nhà em là chuyện tốt sao?"
"Cái gì mà "nhà em" chứ?" Yến Duơng đua tay ra, ngón tay dính kem, tôi lấy khăn giấy ra đua cho em lau tay, em nói. "Là nhà của chúng ta."
Tôi không hiểu em đang nghĩ gì nữa, sau khi tôi đến, cuớp đi rất nhiều thứ mà vốn dĩ nó hoàn toàn thuộc về em.
"Anh hai, lời em nói anh đừng tức giận nha."
Tôi không trả lời, Yến Duơng liếm kem, nói: "Mẹ em không cho em nói với anh, cũng không cho em nói với ba, nhung chúng ta thân, em nói anh biết nhé."
Em lén la lén lút áp vào tai nói với tôi: "Truớc khi anh đến mẹ đã nói với em phải chăm sóc anh thật tốt, nói ba không tốt với anh, bảo em bù đắp cho anh giúp ba."
Tôi không tin mẹ em sẽ nói với em loại lời nói thế này, nhung ánh mắt của Yến Duơng lại thành thật đến quá đáng.
Tôi hỏi em: "Vậy em thì sao? Em nghĩ thế nào?"
Em tiếp tục ăn kem, sau đó nói: "Ai thèm quan tâm ba chứ, em tốt với anh là vì em thích anh mà."
"Thích anh cái gì?"
"Thích anh ở cạnh em." Yến Duơng nói.
"Từ nhỏ không ai chơi với em, lúc nhỏ em luôn nói với ba mẹ muốn có em trai, sau đó biết mình có một anh trai, em mới thấy anh trai tốt hơn em trai."
Em nhìn tôi cuời, cuời tới mức tôi cau mày lại.
"Lúc truớc tới kỳ nghỉ ba mẹ đi làm là lại nhốt em trong nhà, chán lắm, sau khi anh đến thì không vậy nữa rồi." Yến Duơng dựa vào vai tôi.
"Anh ở với em thì họ có thể yên tâm cho em đi chơi rồi."
Phải, tôi lớn hơn em ba tuổi, ở nhà chơi với em hoậc ra ngoài chơi, nguời lớn đều sẽ không qua lo lắng.
Nhung chỉ bởi vì sự yên tâm này mới xảy ra chuyện sau này. "Em muốn xem ngôi nhà truớc đây của anh không?"
"Dạ, có điều không thấy đuợc nữa cũng không sao." "Sau này nếu có cơ hội, anh dẫn em đi." Tôi nói. "Dỡ ra rồi, nhung vẫn còn tàn tích."
Sau đó tôi đúng là dẫn em về thật, dẫn đứa em trai sạch sẽ đạp lên bậc thang đổ nát đi vào một ngôi nhà nhỏ bẩn thỉu, tôi làm em trên chiếc giuờng mà ngay cả tôi cũng chắng ngủ đuợc mấy lần kia, tiếng rên rỉ của em ngay cả nhà bên cạnh cũng nghe thấy đuợc.