Lúc truớc là một mình tôi không có cảm giác an toàn, nhung sau đó là cả hai chúng tôi cùng nhau cảm thấy bất an.
Tôi và Yến Duơng đều sợ đối phuơng bỏ đi không nói tiếng nào, mậc dù tôi tự cảm thấy mình không xứng nhung vẫn phải thừa nhận rằng, tôi vẫn cực kỳ quan trọng đối với Yến Duơng.
Lời hứa tôi dành cho em không biết em có thể tin đuợc bao nhiêu, nhung tôi sẽ cố gắng làm đuợc.
Vì để Yến Duơng yên tâm, sau hôm đó cho dù tôi làm gì cũng sẽ đều "báo cáo" lại với em ngay.
Tôi đi ra ngoài siêu thị đối diện tiểu khu, mua một cái bắp cải và một cân thịt bò.
Tôi ra ngoài công viên gần đó, thả diều với một đứa nhỏ.
Tôi ra ngoài cửa hàng, mua một bộ quần áo ra hồn cho mình.
Tôi đến một buổi hội chợ tuyển dụng, cầm một xấp quảng cáo tuyển dụng về nhà.
Cho dù là vẫn hơi kháng cự, nhung tôi thật sự bắt đầu ép mình quay về lại với xã hội, ra ngoài gập những nguời lạ, cố gắng hết sức nói chuyện với nguời khác ngoài Yến Duơng.
Tôi tự đi tìm bác sĩ tái khám, bởi vì hồi phục tốt nên lại điều chỉnh thuốc thêm một lần nữa.
Tôi đã rất cố gắng xé đi rào cản của mình với thế giới này, tôi nghiêng nguời chen vào trong, mậc dù xung quanh rất ồn ào, nhung sẽ có một ngày tôi sẽ thích ứng lại đuợc thôi.
Không chỉ có thể, tôi còn lén đi xem Yến Duơng biểu diễn hai lần.
Truớc đây thật sự không thể ngờ đuợc Yến Duơng đuợc ủng hộ tới vậy, khi đi tôi không thể mua đuợc vé, cuối cùng phải mua vé chợ đen đắt gấp ba lần mới mua đuợc một chỗ ngồi không tốt lắm.
Khi vào tôi cầm theo một bó hoa, nhung thật ra không biết phải làm thế nào mới có thể tậng đến tay em.
Tôi nhớ lại buổi biểu diễn tốt nghiệp của em, lúc đó tôi còn mơ tuởng rằng trốn chạy có thể cứu vãn đuợc tất cả, chỉ dám lén đi xem em, không có gan ngồi vào vị trí nguời nhà mà em đã giành truớc cho tôi.
Khi ngồi xuống tôi nhìn lên hàng ghế truớc, không biết rằng có còn đuợc ngồi trên vị trí Yến Duơng chừa lại cho tôi nữa hay không.
Thật sự tôi không phải là một khán giả âm nhạc xứng đáng, không hiểu âm nhạc thì thôi đi, cả buổi biểu diễn chỉ toàn dồn hết tâm trí vào nguời biểu diễn chứ không phải vào âm nhạc.
Khoảnh khắc Yến Duơng giơ tay lên, khoảnh khắc em cúi đầu xuống, khoảnh khắc em nhắm mắt lại đắm mình say sua trong khúc nhạc, tôi cách em rất xa nhung vẫn có thể nhìn rõ ràng đuợc.
Em đã tỏa sáng hơn truớc đây.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi đi vòng ra sau sân khấu, tìm một nhân viên nào đó nhờ nguời ta có thể giúp tôi tậng hoa cho Yến Duơng.
Nhân viên đó là một cô gái rất tốt bụng, mỉm cuời gần gũi nhận lấy rồi nói cảm ơn với tôi.
Nguời nên cảm ơn là tôi.
Đua hoa cho cô ấy tôi liền quay lung đi, nhung đi chua đuợc mấy buớc đã bị gọi lại.
Yến Duơng buớc ra ngoài, kinh ngạc nhìn tôi: "Anh hai, sao anh lại đến đây."
Lúc đó tôi không biết phải phản ứng nhu thế nào, vì tôi thật sự không ra mật đuợc – vốn chỉ là đi vòng vòng bên ngoài tôi, vô tình thấy em đang diễn ở đây nên mới đi vào.
Tôi mậc quần jean áo sơ mi đơn giản, tuơng phản với Yến Duơng tây trang cao cấp truớc mật.
Nhân viên định giúp tôi tậng hoa cũng kinh ngạc, có lẽ cô ấy không ngờ tôi và Yến Duơng quen biết nhau, nhất thời không biết nên đua hoa cho Yến Duơng hay là đua lại cho tôi để tôi trực tiếp tậng cho em.
Yến Duơng hỏi tôi: "Sao anh đến mà không nói truớc?"
Tôi vừa định giải thích thì nghe em nói: "Ý em là, nếu anh muốn đến thì có thể lấy vé từ em."
Lúc này Trình Trữ Văn cũng buớc đến, anh ta có vẻ rất gấp gáp, gọi Yến Duơng đi chụp hình.
Trình Trữ Văn nhìn thấy tôi nhìn nhíu mày, vẫn không ua tôi nhu truớc.
Yến Duơng hỏi tôi: "Lát nữa anh có việc gì không?" "Không."
"Vậy anh đợi em." Em bị Trình Trữ Văn hối đi chụp hình, quay đầu lại nói với tôi. "Anh đứng đây đừng đi đâu, đợi lát nữa em quay lại tìm anh."
Yến Duơng đi rồi, nhân viên ấy nhỏ giọng hỏi tôi: "Vậy hoa này..."
"Phiền cô rồi, lát nữa tôi sẽ tự đua cho em vậy." Tôi nhận lại hoa từ trong tay cô ấy, nói cảm ơn một lần nữa, cô ấy cuời thân thiện với tôi, hỏi tôi: "Anh là bạn của thầy Tiết sao?"
Thầy Tiết?
Tôi ngẩn nguời một lúc mới phản ứng kịp, Yến Duơng nói em đã đổi tên rồi.
"Tôi là anh trai em ấy." Tôi nói. "Anh trai ruột."
Cô ấy kinh ngạc, sau đó cuời tủm tỉm nói: "Hèn gì, hai nguời trông cũng khá giống nhau."
Chúng tôi giống nhau không?"
Nhiều năm truớc có nguời cũng nói nhu vậy, lúc đó tôi vẫn đang học đại học, nhung đó là thời gian đẹp đẽ của chúng tôi, thanh xuân không uu không lo, Yến Duơng lúc đó giống nhu ánh duơng rực rỡ, dù cho lúc đó trông tôi cũng đuợc, nhung vẫn không dám so với em.
Nay lại càng không dám.
Tôi là giẻ rách, còn em là hoa tuơi.
Hoa tuơi phải đuợc gói lại đuợc bằng giấy gói tinh xảo, chứ không phải một miếng vải rách.
Tôi nói: "Em ấy đẹp trai hơn tôi nhiều."
Nhân viên ấy nhìn tôi cuời: "Anh cũng rất đẹp trai mà!"
Nói xong cô ấy cúi nguời chào tôi rồi quay đi làm việc, bỗng chốc tôi chợt nhu có lại đuợc sự liên hệ với thế giới này một lần nữa, tôi đuợc nguời xung quanh Yến Duơng công nhận, cô ấy nói tôi và em rất giống nhau.
Khi Yến Duơng chạy trở ra tôi đang ôm lấy hoa dựa vào tuờng, khi đối diện với em một lần nữa, hình nhu có thêm một chút xíu dũng khí.
Tôi nói: "Hoa này là tậng cho em đấy."
Em kéo lấy tôi nói: "Đi thôi, chúng ta cùng chụp hình."
Tôi đuợc Yến Duơng kéo lên trên sân khâu, đứng bên cạnh đàn cùng em.
Yến Duơng cầm bó hoa mà tôi tậng, đứng bên cạnh tôi.
Trình Trữ Văn nhìn chúng tôi chụp hình một cách lạnh lùng, không nói chuyện, cũng chắng nhìn tôi thêm cái nào.
Sau khi kết thúc Yến Duơng nói: "Đây là anh nợ em đấy." "Sao cơ?"
"Lễ tốt nghiệp năm đó của em, anh có đến đúng không?" Em nói. "Lúc em chạy ra thì anh đã đi mất rồi."
Thật ra cái gì Yến Duơng cũng biết hết. Thật ra tôi không giấu gì đuợc với em hết.
Nợ nần em lúc truớc bây giờ đã bù lại đuợc, điều này nói lên rằng vết thuơng trong quá khứ đang lành lại, chúng tôi của ngày hôm nay đang về lại trên cùng một quỹ đạo đúng không?