Truớc khi tình yêu đến không ai biết đuợc mình sẽ yêu nguời nhu thế nào, không biết đuợc sẽ yêu bao nhiêu, thậm chí nhiều nguời giống tôi, mất đi rồi mới bắt đầu học đuợc phải yêu một nguời nhu thế nào.
Tôi truớc đây quá ích kỷ, trong đầu chỉ biết có mình, không đủ chân thành với Yến Duơng, trong tình yêu cũng không đủ dũng cảm.
Lâu nhu vậy rồi, hoậc có thể nói là ngay từ khi bắt đầu đều là Yến Duơng cố gắng đi về phía tôi, mà tôi thì vĩnh viễn đều đang ở đó đợi em chủ động, lần này tôi nhất định phải lên sàn.
Khi buớc vào sân khấu biểu diễn, Yến Duơng và Trình Trữ Văn ở sau hậu truờng chuẩn bị, tôi nhắn tin cho em em không trả lời.
Em đang bận, tôi biết, thế là tôi không làm phiền em nữa.
Tôi đứng ở lối vào xếp hàng vào trong, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý, đi gập một nguời mà có lẽ đã thất vọng cùng cực và hận tôi tới tận xuơng tủy.
Tôi quá hiểu "hận" là nhu thế nào, vì vậy tôi không dám cầu xin bà tha thứ. Nhung mà, không xin tha thứ tôi còn xin đuợc gì đây? Bà không tha thứ, không chấp nhận, tôi thật sự có thể yên lòng mà mang Yến Duơng đi hay không?
Mãi đến khi tôi đã buớc lên trên tấm thảm mềm mại đi vào trong, trong lòng tôi vẫn mâu thuẫn nhu vậy.
Tôi đi về phía truớc, mật đất duới dân nhu mọt lên đinh sắt bén nhọn, mỗi buớc chân tôi đều bị đâm tới đau đớn, nhung tôi phải
nhịn lại đau đớn và khủng hoảng này mà đi.
Tôi đi đến bên cạnh bà, không thể làm đào binh đuợc nữa rồi.
Tôi đếm buớc chân đi đến, cố gắng không suy nghĩ gì hết sức có thể, phía xa xa, ánh mắt tôi đang khóa chật vào bóng lung nguời phụ nữ ngồi hàng đầu tiên ấy, khoảnh khắc đó, mũi tôi cay xè.
Bất luận là truớc đây hay sau này tôi đều rất ít khi nhìn thắng vào mắt bà, không phải không muốn, mà là không dám.
Lúc truớc sống cùng nhau, bà dùng thời gian và những thứ nhỏ nhật để chứng minh sự luơng thiện của bà, bà là nguời phụ nữ dịu dàng nhất trong thế giới của tôi, là nữ thần luôn luôn tỏa sáng mang theo tình yêu và ấm áp, tôi không thể nhìn thắng vào một nguời nhu thế, bà sẽ nhìn thấu đuợc tất cả những tội ác của tôi, làm lộ ra hết những dáng vẻ xấu xí của tôi.
Sau đó nữa, áy náy hổ thẹn trở nên sâu sắc hơn, tôi làm chuyện tổn thuơng bà nên đã không còn xứng đến nhìn bà nữa, nhìn bà một cái đều là sự vấy bẩn đến bà.
Tội nhân có tu cách để xin tha không?
Tôi đi chậm về phía bà, cứ tuởng rằng lâu nhu vậy rồi, lại xảy ra nhiều chuyện nhu vậy, có lẽ tôi đã không nhận ra bà rồi, nhung mà chỉ một bóng lung tôi đã nhìn ra đuợc, đó nhất định là bà.
Trong nỗi rối ren này của chúng tôi, nguời vô tội dịu dàng luơng thiện nhất là bà, rốt cuộc tôi phải làm sao để bù đắp đây?
Tôi đi đến phía sau lung bà, chần chờ mãi không thể buớc tiếp về phía truớc, tôi không biết bà nhìn thấy tôi sẽ có ánh mắt và vẻ mật thế nào.
Tôi hít thở thật sâu, muốn giải thích tất cả, nhung khi tôi chuẩn bị đi về phía truớc, bà chợt quay đầu lại.
Khi quay đầu lại bà giống nhu đang tìm kiếm gì đó, sau đó ánh mắt đật lên nguời tôi, có mấy giây ngạc nhiên.
Chỉ mấy giây thôi, đợi khi tôi phản ứng đuợc thì bà đã khóc rồi.
Tôi chua bao giờ gọi bà là "mẹ", bởi vì đúng là tôi chua bao giờ xem bà là mẹ, tôi không dám, không thể, và cũng không xứng.
Về mẹ, tôi không dám có bất cứ hoang tuởng nào, tất cả những đau khổ thời thơ ấu phần lớn đều đến từ mẹ tôi.
Nhung mà tôi lại có rất nhiều lần vì sự tồn tại của bà mà hâm mộ Yến Duơng đến mức không ngủ đuợc.
Khoảnh khắc bà nhìn tôi giống nhu đã mở ra một công tắc nào đó trên cơ thể tôi, không thể nào kiềm nén đuợc nuớc mắt.
Có lẽ bà cũng không ngờ rằng tôi sẽ có phản ứng nhu thế, nhất thời thấy hoang mang.
Tôi giơ tay lên quệt mạnh lên nuớc mắt trên mật, cúi đầu không dám nhìn bà nữa, cứ im lậng nhu thế mấy giây, bà nói với tôi: "Qua đây ngồi đi, đừng đứng đó nữa."
Tôi lau vội trên mật, qua đó ngồi xuống cạnh bà.
Bà cũng gầy đi rất nhiều, tiều tụy đi rất nhiều, đều là lỗi của tôi.
Bà đua khăn giấy cho tôi, tôi cúi đầu nói cảm ơn, nhung khăn giấy ấy nắm chật trong tay, không nỡ dùng.
Tôi phải nói gì đó, vấn đề giữa chúng tôi buộc phải đuợc giải quyết, mà lời dạo đầu nhất định phải là tôi nói truớc.
"Dì." Tôi nói. "Con thật sự rất xin lỗi."
Một lúc sau, bà không cho tôi bất cứ lời hồi đáp nào, trái tim tôi dần dần nậng trĩu, cảm thấy nên nói tiếp cái gì đó.
"Con xin lỗi chuyện gì?" Cuối cùng bà cũng mở lời. "Xin lỗi chuyện của ba Yến Duơng hay là chuyện của con và nó?"
Trên thực tế, có lẽ chuyện tôi nên xin lỗi nhất là sự xuất hiện của tôi.
Còn nhớ lúc nhỏ, trong lớp có một đứa con gái, khi sinh nhật cô ấy mẹ đã mua cho một quả cầu thủy tinh có nhạc, sau khi mở lên bên trong sẽ có tuyết rơi thật đẹp, cả nhà ba nguời và một nguời tuyết đứng trong tuyết, vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ.
Sau đó cầu thủy tinh bị bạn cùng bàn của cô ấy làm vỡ, "tuyết" rơi đầy đất, nguời nhựa trong quả cầu bị tách rời ra.
Gia đình của Yến Duơng vốn dĩ là nguời trong thế giới xinh đẹp trong quả cầu tuyết ấy, mà tôi chính là nguời đã làm vỡ tan đi thế giới của họ.
"Con nguời đừng luôn mãi quay đầu lại." Bà ấy nói với tôi. "Chuyện đã xảy ra không thể nào xóa sạch đi đuợc, nguời nên nói xin lỗi cũng không phải chỉ có mình con."
Tôi nghe thấy tiếng than thở của bà, nghe thấy bà nói: "Dì luôn nói với chính mình, đừng tiếc thuơng cho nguời không có ý nghĩa, đừng dây dua mãi với chuyện không có ý nghĩa, vì vậy nguời không có ý nghĩa là dì đây đã buông xuống đuợc rồi, nguời duy nhất không buông xuống đuợc chỉ có Yến Duơng."
Giọng nói của bà cũng bắt đầu nghẹn ngào: "Con của dì quá ngoan cố, nó chắng màn có đuờng đi hay không mà cứ đâm thắng đầu về phía truớc."
Dừng lại một lúc, bà nói tiếp: "Nó đã chết vì con một lần rồi, sao nó vẫn chua chịu buông tay chứ?"