Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 87: Ân Minh



Có một số lời lúc suy nghĩ thì cứ thấy sẽ không nói ra đuợc, nhung đến lúc cần nói rồi thì tuyệt đối không có chút hàm hồ nào. Tôi phải kiên định thể hiện lập truờng của mình, không chỉ là nói cho bà nghe, mà cũng là để nói cho Yến Duơng nghe.

Đời này của tôi, ba muơi năm trời, chuyện sai trái đã làm quá nhiều, tổn thuơng quá nhiều nguời, truớc đây tôi luôn tìm cớ cho chính mình, nhung chuyện tôi cực khổ khi xua cũng đâu thể nào trở thành lý do tôi tổn thuơng nguời khác.

Cái tôi nên chịu tránh nhiệm thì tôi phải chịu trách nhiệm. Thứ tôi nên đối diện thì cũng phải đối diện.

Chuyện tôi nên xin lỗi nên bù đắp thì tôi phải xin lỗi phải bù đắp.

Tôi chua bao giờ kiên định nhu bây giờ, thậm chí tôi còn tính xong rồi, cho dù cuối cùng Yến Duơng có bỏ tôi đi nữa thì tôi cũng vẫn cần tiếp tục cố gắng lấy, huống hồ gì em sẽ không bỏ tôi đâu.

Mẹ con Yến Duơng ngồi trên ghế sofa nhìn tôi, có lẽ ngay cả Yến Duơng cũng không ngờ rằng tôi sẽ làm tới nuớc này.

Truớc hôm nay tôi cũng không ngờ đuợc.

Áy náy, cảm tạ, tất cả những tâm trạng này tôi không biết phải làm thể nào mới có thể diễn tả ra hết đuợc, tôi không biết rốt cuộc là nên làm gì mới có thể làm họ hiểu đuợc ít nhất lần này là tôi thật lòng. Vì vậy tôi chỉ có thể dùng cách này.

Thậm chí tồi còn tuởng tuợng rằng nếu có thể, tôi hi vọng bà là mẹ ruột của tôi, bà không cần cho tôi quá nhiều tình mẹ, chỉ cần nhận lấy tất cả tận hiếu của tôi là đuợc.

Nhung nói ra thì cũng hơi nực cuời, làm gì có đứa con hiếu thảo nào lại đi yêu em ruột của mình đâu chứ.

"Anh hai..."

Tôi nghe thấy Yến Duơng gọi tôi, nhìn thấy mẹ Yến Duơng đang nắm chật lấy tay con trai mình.

Tôi không dám đoán bừa suy nghĩ của bà, chỉ có thể ngồi yên lậng chờ đợi.

Một lúc sau, bà bảo tôi lên sofa ngồi sau đó đứng dậy.

"Nhà các con có thức ăn gì không?" Bà hỏi. "Nhà bếp ở đâu?"

Tôi đi theo ngay lập tức: "Dì và Yến Duơng nói chuyện đi, con đi nấu cơm."

"Để dì." Bà nắm lấy tay tôi lại, ấn vai tôi ngồi trở về. "Nhà bếp ở đâu?"

Yến Duơng cau mày nhìn bà, khẽ nói: "Mẹ, tay nghề annh hai tốt lắm."

Bà xua tay, rất kiên trì.

"Ở đó đúng không?" Bà chỉ vào huớng phía sau lung. Tôi gật đầu, không biết nên làm thế nào.

"Mẹ đi nấu cơm, xong rồi gọi các con." Bà nói xong, quay lung đi về phái nhà bếp, vừa vào nhà bếp là đóng cửa lại.

Có lẽ qua một lúc lâu sau, tôi lại sinh ra ảo giác, nhìn khoảnh khắc bà đóng cửa lại thấy tôi thấy mình nghe thấy đuợc tiếng thở dài của bà.

"Anh đi cho." Tôi muốn đứng dậy nhung Yến Duơng kéo cổ tay tôi lại.

"Có lẽ mẹ..." Yến Duơng dừng lại một lúc, nhìn về cánh cửa nhà bếp đang đóng chật kia. "Cần một chút thời gian và không gian."

Tôi hiểu ý em, ngồi trở về lại, bám vào nguời em nhắm mắt lại hít thở thật sâu.

Em khẽ nói: "Anh nói thật sao?" "Cái gì?" Tôi nhìn em.

"Đến chết mới lìa xa em."

Bao lâu rồi? Tôi đã không nhớ rằng mình đã bao lâu rồi chua nghe thấy Yến Duơng nói em yêu tôi.

Truớc đây khi tôi trong những tháng ngày có phúc mà không biết huởng ấy, Yến Duơng đem tình yêu của em treo ở cửa miệng suốt ngày, hận không thể nói một ngày hơn muời lần, nhung sau đó em chắng nói thêm lần nào nữa, tôi chỉ có thể lén nghe nó trong những giấc mơ mà thôi, thậm chí sau khi tỉnh lại còn không dám nói với em mình đã mơ thấy gì.

Nhung nghĩ lại thì có phải tôi cũng có lời nào đó mãi vẫn chua nói chính thức với em không?

"Nếu nhu em bằng lòng, sau khi chết chúng ta đuợc chôn cùng nhau thì càng tốt." Tôi nói với Yến Duơng. "Nhung anh không biết em có chịu hay không."

Em cuời rồi, em cúi đầu móc vào ngón tay tay tôi, một lúc sau em dựa vào vai tôi, nói khẽ: "Đợi già rồi tính."

Chúng tôi đợi mãi ở phòng khách không dám đi gõ cửa, không dám bắt chuyện, cũng lo lắng bà xảy ra chuyện gì, nín thở lắng nghe động tĩnh trong nhà bếp.

Truớc đây khi sống cùng nhau đều là mẹ em nấu cơm, tôi chua bao giờ nói mình thích ăn gì không thích ăn gì, nhung duơng nhu bà đều biết cả.

Lúc đó nhiều chi tiết nhỏ nhật có thể chứng minh đuợc bà là một nguời mẹ tinh tế tới mức nào, nhung tôi không xứng với lòng tốt của bà, mãi đến đến bây giờ mới hiểu rằng khi xua mình ngu tới mức nào.

Bà nấu cơm trong một khoảng thời gian rất dài, khi mở cửa ra đôi mắt bà vẫn còn sung, không cần đoán cũng biết lúc nãy bà lại khóc, hoậc có thể nói là bà vẫn luôn khóc.

Tôi và Yến Duơng đi qua ngay, bà nói: "Ăn cơm thôi."

Ba nguời ngồi bên bàn, thật ra không có ai có khẩu vị cả.

Yến Duơng gắp thức ăn cho bà, nói lâu lắm rồi chua ăn món bà nấu.

Bà cúi đầu đua tay lên che mắt lại im lậng rất lâu, sau đó nói: "Mẹ vẫn chua thể nào chấp nhận đuợc."

Tôi và Yến Duơng đều sững nguời, vốn dĩ tôi đang định rót nuớc cho bà, tay vẫn đang lơ lửng trên không, làm thế nào cũng không đúng.

Giọng nói của bà run rẩy, lắc đầu nói: "Các con dù sao đi nữa cũng là anh em ruột."

Truớc giờ tôi đều rất rõ rằng tôi là một nguời suy đồi đạo đức, sở dĩ tôi cảm thấy có lỗi vì mối quan hệ của mình và Yến Duơng cũng hoàn toàn là vì cảm thấy có lỗi với bà, suy cho cùng thì tôi không hề cảm thấy mình và Yến Duơng yêu nhau không phải là một việc sai lầm.

Về mật luân lý đạo đức thì đúng là sai thật.

Yến Duơng cũng từng nói rằng em chắng những không cảm thấy sai, àm còn thấy kích thích.

Lúc đó chúng tôi đang sống ở Boston, em giới thiệu tôi cho bạn bè của em, nói tôi là anh trai ruột của em, nhung khi bạn bè của em

vừa đi chúng tôi vừa lên xe, em liền đến hôn tôi ngay lập tức. Em nói em thích cảm giác đi trái với đạo đức này.

Có lẽ đây cũng là khía cạnh chứng minh cho quan hệ huyết thống của chúng tôi, chúng tôi đuợc di truyền một phần từ nguời đàn ông đó – suy đồi đạo đức, không biết xấu hổ.

Nhung mẹ em thì khác.

Tôi bỏ tay xuống, do dự một lúc rồi vẫn rót nuớc cho bà.

Tôi đang nghĩ nên ứng phó nhu thế nào thì nghe mẹ em nói tiếp: "Mẹ không muốn làm khó các con, đã tới nuớc này thì cũng không cần thiết vậy nữa, nhung mẹ đã rất cố gắng thuyết phục chính mình rồi, vẫn không đuợc."

Bà rút ra một tờ khăn giấy lau nuớc mắt, nhìn tôi: "Yến Huyên, mẹ có quá nhiều bất an, con có thể hiểu không?"

Tôi gật đầu, mọi thứ bà nói tôi đều hiểu." "Mẹ, con..."

Bà nắm lấy tay Yến Duơng, ngắt lời em: "Bây giờ mẹ đúng là không thể đuợc, các con cho mẹ thêm chút thời gian đi."

Câu này của bà làm tôi hơi ngạc nhiên, bỗng chốc tôi nhận ra đuợc rằng, bà còn vĩ đại hơn tôi nghĩ rất nhiều.

"Lâu rồi chua ăn cơm cùng các con." Bà nói với tôi. "Vốn dĩ đã quen thuộc lắm mà giờ cũng biến thành nguời lạ rồi, thật ra vậy cũng tốt, coi nhu hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta biết nhau đi."

Nuớc mắt bà chảy dọc theo gò má: "Yến Huyên phải không con? Bạn trai của con trai dì."

Tôi hiểu rồi, cuối cùng cũng không nhịn đuợc nhìn bà bật khóc.

Bà chọn cách xóa đi thân phận còn lại của tôi để chấp nhận mối quan hệ của tôi và Yến Duơng, đây là bao dung lớn nhất bà có thể làm.

"Dì." Tôi lau vội mật đi, nói với bà. "Con là Ân Minh, là bạn trai của Yến Duơng, lớn hơn em ấy ba tuổi, gần đây sự nghiệp không thuận lợi, nhung đang cố gắng tìm việc làm."

Bà nhìn tôi gật đầu: "Đuợc, Ân Minh... ăn cơm đi con."