Miệng của Phương Tế này là thối nhất trong số các huynh đệ, tố chất cũng bằng không. Chu Nghệ phiền nhất là phải gọi điện thoại với tên này, bởi vì cách điện thoại cậu đánh không được Phương Tế, đổi lại là mặt đối mặt, cậu lập tức liền đấm cho hắn một quyền.
Thật ra vụ việc đánh hiệu trưởng không ít người tham gia, Phương Tế cùng Chung Vũ Khải là người dẫn đầu, tất cả mọi người sau đó bị trường học truy quét, không bồi thường tiền thì là vào trại cải tạo thiếu niên, chỉ có Chu Nghệ tương đối đặc biệt. Cậu đạt được danh hiệu hạng nhất, một viên gạch đập vào mặt hiệu trưởng, hai cái răng sứ gãy ngay tại chỗ, cho nên trực tiếp liền bị tố cáo.
Sau đó cậu cùng Chung Vũ Khải đi tỉnh lị lăn lộn hai năm rưỡi, Chu Nghệ hai năm đó trải qua biết bao chuyện sóng gió, bản thân đến nỗi sắp không nhìn rõ mặt đất ở đâu. Ý nghĩ trở lại đi học này cậu đã đắn đo suy nghĩ suốt nửa năm, cuối cùng trong lúc cậu uống say đặt vé xe lửa trở về. Thật ra lúc đó đầu óc Chu Nghê rất tỉnh táo, mặc dù nói là uống say nhưng không hề có cảm giác say, bởi vì cậu biết rằng một khi đã đưa ra quyết định này, cuộc sống về sau sẽ đảo lộn.
Điện thoại mới vừa cúp không lâu lại reo lên. Chu Nghệ thở dài, lần này ai gọi tới cũng lười nhìn, trực tiếp liền nhấn nghe.
Nhưng mà nửa ngày trôi qua, đối phương cũng không lên tiếng.
Hai người trầm mặc rất lâu, hiển nhiên đều chờ đối phương mở miệng trước.
Chu Nghệ cười nhạo một tiếng, không thèm để ý bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn trà rồi đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, bắt đầu xuất thần.
Ba phút sau, một giọng nữ không có cảm xúc thăng trầm truyền đến từ điện thoại:
Chu Kỳ nghe được đáp án, không nói thêm một chữ trực tiếp cúp điện thoại.
Tốt lắm!
Chu Nghệ ở trong lòng lớn tiếng khen cô một câu, tác phong làm việc của Chu Kỳ rất giống nam nhân, gọn gàng nhanh chóng không dây dưa dài dòng, cùng Phương Tế so sánh, Chu Kỳ rõ ràng càng giống một quý ông hơn.
Điện thoại di động như bị trúng độc hiện lên một tin tức mới, Chu Nghệ vô cảm quẹt hai cái trực tiếp tắt điện thoại. Cậu phải tự đem bản thân tách ra khỏi đám người suốt ngày rượu thịt kia, mối quan hệ nào nên cắt đứt thì sớm muộn sẽ tan vỡ. Mất thời gian vào các mối quan hệ xã hội cũng là một loại lãng phí, huống hồ bình thường cậu cũng thích trả lời tin nhắn, ngoại trừ “Ừ. “ thì chính là “Được. “ Có lúc lười biếng chỉ trả lời lại một dấu chấm đen.
Chu Nghệ đứng trước cửa sổ hút xong một điếu thuốc, đem điện thoại di động vứt ở trên ghế sa lon, trở về phòng ngủ.
Nói thật, Chu Nghệ đã hai năm rưỡi không đụng đến học tập, hôm nay học đến trễ như vậy, cả người đều rất mệt mỏi, đầu vừa đụng tới gối liền lập tức thiếp đi, cậu ngủ với tốc độ cực kỳ nhanh, ngủ đến vô cùng sảng khoái, một đêm không mộng mị đến thẳng sáng.
Sáng sớm hôm sau quá trình rời giường rất gian khổ, Chu Nghệ dùng cùi chỏ ép bản thân ngồi dậy. Cậu thậm chí còn không ngủ đủ bốn tiếng, vừa xuống giường liền cảm thấy choáng váng một hồi lâu mới hoãn lại. Chu Nghệ mạnh mẽ ép bản thân tắm rửa liền xách cặp đi học.
Chu Nghệ đi đến trường bằng tốc độ của một ông chú về hưu, mấy học sinh đeo khăn quàng đỏ thấy liền hỏi tại sao cậu lại không mặc đồng phục học sinh.
“Chưa có. “Chu Nghệ dừng một chút, bồi thêm một câu: “Tôi là học sinh chuyển trường.”
Mấy cậu nhóc nghe đến bốn chữ “Học sinh chuyển trường”, nhếch miệng nở nụ cười, nhún nhún vai nói: “Đồng phục học sinh chưa có anh không biết đi mượn sao?”
“Mượn ai? “
“Sinh viên tốt nghiệp, thôi học, bị khai trừ, nhiều người như vậy mà, anh không quen biết bất cứ ai sao?”
Chu Nghệ mặt hai đứa nhóc đầy mồ hôi không nhịn được nói: “Trực tiếp ký danh, khối 11 lớp chín, Chu Nghệ.”
Khăn quàng đỏ sửng sốt một chút, không nghĩ tới cái tên mới chuyển đến này tính khí ngang như vậy, vừa định nói thêm vài câu, trước mắt đột nhiên có người đạp xe đạp bay qua, người kia mặc chiếc quần đùi cùng áo phông đen, nửa cái đồng phục học sinh đều không có trên người.
Khăn quàng đỏ hướng người kia la to: “Trần Đạc! Điểm số của ngươi đều thành âm rồi! “
Trần Đạc đến cái liếc mắt cũng không có, trực tiếp đạp tới bãi giữ xe.
Khăn quàng đỏ mắng câu thô tục, cúi đầu ghi tên Trần Đạc vào sổ, lại ngẩng đầu thấy Chu Nghê đứng ở trước mặt đã sớm nhân cơ hội chạy trốn.
Lúc Chu Nghệ đến phòng học trong lớp cũng không có bao nhiêu người, nam sinh trong lớp đều đang tập trung ở phía trước cúi đầu chơi điện thoại di động phát ra động tĩnh đặc biệt lớn. Chu Nghệ không nói gì lẳng lặng ra phía sau bọn họ ngồi xuống.
Ngồi còn chưa nóng ghế đám nam sinh phía trước lại bắt đầu ồn ào.
Đầu tiên là một người mở ra một video, những người khác thấy vậy liền bu quanh. Âm thanh video mở đến mức to nhất, những tiếng cười điên cuồng phấn khởi cùng với ngôn ngữ ô uế khó nghe lập tức lọt vào tai Chu Nghệ.
Chu Nghệ hướng mắt về phía di động phát ra âm thanh liền thấy được nội dung trong video.
Trong video mơ hồ có thể thấy được có một nam sinh trắng gầy đang bị nắm chặt cổ, mặt vùi vào trong chăn nên không thấy rõ. Bên giường ba nam sinh trần truồng thay phiên nhau đánh đập cậu nhóc kia như ngược đãi súc sinh, cười nhạo cậu nhóc kia đang run rẩy, mắng cậu ta vì vết sẹo lởm chởm khiến người khác buồn nôn.
Một người trong đám nam sinh đưa tay trước đũng quần, làm động tác gì đó, nhất thời cả đám nam sinh cùng nhau cười vang.
“Tắt đi.” Giọng Chu Nghệ trầm xuống.
Trong video kia, nam sinh da trắng đó là Trần Đạc.
Vào ngày đầu tiên đến thập trung đã có người chuyển tiếp video đó cho cậu, vừa nhìn vô đã cảm thấy được buồn nôn, nhìn lần hai liền trực tiếp muốn ói.
Nam sinh cầm điện thoại quay đầu nhìn Chu Nghệ liếc mắt một cái, khịt khịt mũi nói “Nam cùng nam làm chuyện này xác thực buồn nôn đúng không? Tôi cũng cảm thấy, lần thứ nhất xem là vào buổi sáng lúc vừa ăn đậu hũ xong, vừa xem xong liền muốn ói hết ra. Nhưng xem đến lần hai liền cảm thấy không có gì, Trần Đạc này eo cứ như nữ, nhuyễn đến không xương. “
“Tắt.” Chu Nghệ lặp lại, trong video nam sinh kia đã bắt đầu la hét thảm thiết.
“Này, mày tưởng mày là ai mà ở đây ra lệnh, tao chỉ cần gọi... “
Chu Nghệ đột nhiên nhấc chân một cước bạo đá vào hắn trên ghế dựa, “Tao con mẹ nó nói ba lần rồi, tắt!”